Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 114 : Lời chê cười của thằng bạn cũ

“A, Lã Vĩ à, mấy tháng không gặp, cậu khác đi nhiều quá, suýt tẹo nữa thì tôi không nhận ra cậu rồi đấy.” “Bớt những lời chào hỏi rỗi hơi đi, tôi hỏi cậu, từ lúc nào cậu lại trở thành cao thủ võ lâm, cậu định lừa lọc cho học tỷ vào tròng đấy phải không hả?” Lã Vĩ chẳng buồn chào hỏi xã giao gì với Phương Hạo Vân, việc hắn làm bây giờ là phải mau chóng vạch trần mà kịch của Phương Hạo Vân, khiến cho chị học tỷ xinh đẹp kia biết gã là người thế nào. Trận thi đấu tối nay vô cùng quan trọng, nếu như có khả năng, Lã Vĩ muốn xuất chiến thay cho Phương Hạo Vân, một trận thành danh, để lấy được sự ưu ái từ học tỷ. Trần Thanh Thanh chẳng hiểu Lã Vĩ đang nói gì nữa, đang định mở miệng hỏi thì câu chất vẫn của Lã Vĩ đã khiến cô tỉnh ra, bụng chắc mẩm cái tên tiểu tử này không có ý đồ tốt đẹp, muốn làm khó cho Phương Hạo Vân. Trước kia Lã Vĩ từng đứng ra nhận trọng trách trước mặt Trần Thanh Thanh, nói rằng hắn có thể đánh bại được Kameda. Cô hiểu rõ thực lực của hai người này, nên đã cố sức thuyết phục chỉ dạy cho hắn điều tố lẽ đúng, rốt cuộc cũng đã tạm dẹp được ý nghĩ điên rồ đó của hắn. Thật không ngờ, mới chưa được bao lâu thì hắn lại giở chứng rồi. Đại chiến trước mắt, không thể nào đắc tội gì với Phương Hạo Vân được, nếu không hắn nổi xung lên đứt gánh giữa đường, thôi không đánh nữa thì trận tỉ võ tối nay phiền phức to mất. “Lã Vĩ, cậu đến để làm gì, còn không mau quay về, tôi và Phương Hạo Vân đến lúc phải nghỉ ngơi rồi, đừng có đến làm loạn ở đấy...” Trần Thanh Thanh đi tới trước, đứng chắn giữa hai người, sắc mặt tỏ vẻ không vui lắm, giọng nói pha chút giận dữ nói với Lã Vĩ. Lã Vĩ trông thấy Trần Thanh Thanh đang bao biện cho Phương Hạo Vân, trong nội tâm lại càng khó chịu, có điều ở trước mặt giai nhân, hắn cũng không dám tỏ thái độ gì cả, vội vàng cười bồi nói luôn: “Học tỷ, chị hiểu nhầm rồi. Không phải tôi đến để phá bĩnh đâu, chị hãy nghe tôi nói, Hạo Vân là bạn học của tôi, tôi đã học chung lớp với hắn suốt 3 năm, và chẳng biết một chút thông tin gì về việc hắn biết công phu cả. Cho nên tôi lo là trận tỉ võ tối nay...Hay là thế này đi, chị hãy thương lượng lại một chút với Kameda, cho tôi làm đại biểu của hội võ thuật ra tiếp chiến. Tôi solo với hắn...” Trần Thanh Thanh nghe vậy, chỉ nghĩ là Lã Vĩ đang nói ba lăng nhăng, phồng mồm trợn má nhìn hắn, gằn giọng bực tức: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Ban ngày ban mặt mà còn nói mấy câu mê sảng.” La Vĩ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể lên chức phó hội đoàn võ thuật, hẳn cũng không phải là hư danh hão huyền, chắc cũng có vài miếng ra tấm ra món. Thân thủ chí ít cũng có thể đánh ngang cơ với Trầm Văn Long. Nhưng nếu để đem ra so sánh với Kameda, thì còn kém văn tắm nhiều lắm. Không có thời gian mười năm khổ luyện, thì em là chưa đủ trình để bước vào trận chiến này. Tiểu tử này, cái gì cũng tốt, mỗi tội là quá tự phụ mà thôi. “Phương Hạo Vân, nếu không muốn xấu mặt thì mau lượng nhanh đi cho nước nó trong...” “Tránh ra...!” Trần Thanh Thanh tức rồi đây. Cô lộ vẻ mặt bực bội nói: “Lã Vĩ, cậu rốt cuộc muốn làm trò gì hả? Lẽ nào cậu cứ phải làm cho cuộc tỉ võ tối nay hỏng bét mới sướng hả?” “Học tỷ tôi...” Lã Vĩ có chút tủi nhục, cảm thấy mình đúng là oan Thị Kính. Hắn gấp gáp như vậy, hoàn toàn là không muốn học tỷ bị mắc lừa thôi, cũng không hề muốn cho đoàn võ thuật bị lũ Nhật bổn làm nhục. “Lã Vĩ, tôi hiểu ý muốn của cậu, cậu lo lắng tôi không thắng được Kameda, muốn có cơ hội được nhường lại cho cậu, đúng không?” Phương Hạo Vân khinh khỉnh cười nhạt: “Nếu như cậu rất rất muốn có cơ hội này, hơn nữa lại còn nắm đến phần thắng mười mươi, vậy thi cơ hội sẽ được dĩ nhiên trao cho cậu, tôi không có nửa lời dị nghị gì cả, ai bảo tôi là bạn học cũ suốt ba năm của cậu chứ nhể?” Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Lã Vĩ cảm thấy rất hả hê, mỉm cười khinh miệt: “Xem ra cậu cũng biết thế nào là tự lượng sức mình đấy, yên tâm đê, việc đánh đấm với lũ Nhật bổn thì cứ giao cho tôi thầu hết là ok men luôn.” “Ừ, tôi chờ tin tốt lành từ cậu. Hai vị, tôi còn có chút chuyện, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được.” Nói rồi, Phương Hạo Vân trở mình bỏ đi. “Đứng lại!” Trần Thanh Thanh tức nổ ruột, hai cái tên đàn ông đàn ang thối này, thật khiến cho cô tức chết đi được thôi. Một tên càn quấy ngạo mạn, một tên thì phủi đít trốn tránh trách nhiệm, chẳng có tên nào la ra dáng X - men nghĩa hiệp ga lăng cả. “Phương Hạo Vân, không cho phép cậu đi. Cậu quên rồi sao, cậu đã đồng ý với tôi rồi đấy.” Trần Thanh Thanh bước lại gần, đưa tay nắm lấy vạt áo của Phương Hạo Vân, giồng như thể đang níu kéo không cho đi đâu hết: “Công phu cò con của Lã Vĩ tôi đã được chứng kiến rồi, trong vòng 3 chiêu tất bại trận. Cậu là bạn học cũ của cậu ta, cậu không thể để cho cậu ta mất mặt như thế được.” Câu nói này quả thực có hơi chút bẽ bàng. Lã Vĩ không biết tại sao học tỷ lại coi trọng Phương Hạo Vân đến như vậy, trong lòng cảm thấy bất bình vô cùng, liền bước tới, hiên ngang bệ vệ nói: “Học tỷ, xin cho phép tôi lấy thân phận là một võ giả khiêu chiến với Phương Hạo Vân, chỉ có kẻ chiến thắng mới có đủ tư cách làm đại biểu đoàn võ thuật đi quyết chiến.” “Hồ đồ, Lã Vĩ ơi cậu quá đáng lắm rồi đấy, hồ đồ cũng phải một vừa hai phải thôi chứ!” Trần Thanh Thanh thật chỉ muốn cho hắn một cái bạt tai. Cô thậm chí còn có chút ít hối hận, sớm biết như vậy, thì đã không chịu thu nạp cái tên Lã Vĩ này vào đoàn võ thuật rồi, đúng là một thằng ất ở điển hình. “Ông bạn cũ, xem ra hôm nay cậu bắt buộc muốn xuất thủ với tôi rồi?” Phương Hạo Vân khẽ nhếch miệng cười nhạt, vốn dĩ cũng không chấp nhặt mấy chuyện vặt này với hắn, ai biết tiểu tử này đúng là thằng mặt dày như cái đít bát, không biết xấu hổ là gì sất, cho hắn thể diện hắn còn không muốn, lại còn ra vẻ ta đây. Không chỉnh nhan sắc cho hắn chắc là không được rồi. Không sợ ngươi ra tay, chỉ sợ ngươi ra vẻ đáng thương. Lã Vĩ vội vàng nói: “Có bản lĩnh thì đấu với tao một ván?” Thằng mọt sách, mày đợi đấy, rồi xem tao xử những lời bịa đặt của mày thế nào với thiết quyền của tao nhé. “Đợi đã, hai người muốn đấu với nhau thật sao?” Trần Thanh Thanh đứng chắn giữa hai người, rồi nói: “Muốn đấu thì cũng không thể đấu ở đây được...Thế này vậy, đến nhà trọ của tôi, diện tích phòng khác cũng đủ rộng rãi cho hai người tỉ thí với nhau.” Nghe nói sắp được tới nhà trọ của học tỷ, Lã Vĩ có chút hưng phấn, trong nội tâm thầm nghĩ, chờ mình tống cổ thằng Phương Hạo Vân bịp bợm xỏ lá kia đi, chẳng là đã được trong căn phòng bé bỏng của học tỷ quyến luyến không nỡ lê bước ra đi sao? Phương Hạo Vân thì đây là lần thứ 2 hắn đến nhà trọ của Trần Thanh Thanh, nhìn bâng quơ đây đó một lúc, chẳng có gì khác trước, vẫn là một không gian sạch sẽ và vô cùng ấm áp. Lã Vĩ có đôi chút kích động, cặp mắt chuột già tinh ranh nhìn ngó láo liên quanh căn nhà, trong lòng rất chi là mong chờ có thể bắt gặp được cái quần lót hay cái áo ngực nào của học tỷ. “Bắt đầu đi!” Trông thấy Lã Vĩ láo liên đôi mắt với vẻ hèn mọn đê tiện, Phương Hạo Vân bắt đầu cảm thấy chán ghét thằng cha này. Lã Vĩ vội vàng định thần lại, trong lòng ác ý tưởng tượng, nếu mày đã nôn nóng muốn được đánh nhau, thì tao chả việc *** gì phải khác khí cả. Ngay lập tức, hắn trút bỏ áo khoác ngoài, triển khai tư thế, ngược lại còn có vài phần ý tứ. Phương Hạo Vân mỉm cười gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng, đứng yên tại chỗ, không thèm thủ thế gì cả, rõ ràng là chẳng coi Lã Vĩ ra gì. Lã Vĩ lập tức bị sự miệt thị của Phương Hạo Vân khiến cho tức điên, vốn dĩ chỉ muốn dạy bảo hắn biết điều chút là được, thế nhưng bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý rồi, đánh không chết thì cũng phải đánh cho tàn phế. “Xem chiêu.!” Khi nói thì chậm, nhưng hành động rất nhanh, thân hình Lã Vĩ khẽ chuyển động, phi người lên trước, một chưởng tung về phía giữa ngực của Phương Hạo Vân, không hề có chút nể nang gì hết. Trần Thanh Thanh biến sắc, thầm cảm thấy lo lắng, giữa Lã Vĩ và Phương Hạo Vân rốt cuộc có bao nhiêu lửa hận thù, mà hắn lại có thể xuất thủ độc ác tới vậy. Có điều cô hiểu rõ con người Phương Hạo Vân, nên cũng không lo lắm. Đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, tỉ mỉ quan sát trận chiến, hy vọng có thể học được chút gì đó. Phương Hạo Vân không tránh không né, chỉ sau khi Lã Vĩ đã áp sát rồi thì hắn mới hơi nghiêng người một chút, lúc đòn chưởng sắp chạm vào ngực của hắn thì cũng là lúc hắn vừa vặn thoát ra kịp. Cảm nhận của Phương Hạo Vân đối với Lã Vĩ giờ đã thấp đến cực điểm, bản thân hắn với cái thằng này chẳng có mối thù giết vợ đoạt con nào hết, vậy mà hắn lại có thể xuất chiêu nhằm ngay vào tử huyệt của mình, thật hết sức đáng căm phẫn. Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân nhẹ nhàng né tránh được sát chiêu của Lã VĨ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, ngồi thoải mái an tâm trên ghế sa lông xem trận chiến. Lúc này, cô đã coi trận tỉ võ này như một cuộc chơi bình thường. Tiếp đến mấy chiêu, Lã Vĩ dần dần cũng ý thức được Phương Hạo Vân xem ra cũng không phải hạng dễ đối phó như hắn tưởng, tuy rằng đánh tới bây giờ rồi vẫn chưa thấy hắn ra tay, nhưng tốc độ tránh đòn cùng cước pháp của hắn nhanh lẹ và mạnh mẽ hơn Lã Vĩ rất nhiều. Phương Hạo Vân hoàn toàn mang tâm thái dạo chơi, hắn vừa tránh né đòn thế, vừa quan sát chiêu thức của Lã Vĩ, trông thấy quyền thế của hắn cũng có tí công phu, chỉ là cảnh giới còn quá thấp, rốt cuộc cũng chẳng có gì đáng chú ý cả. “Phá!” Cuối cùng thì Phương Hạo Vân cũng đã xuất thủ. Một tay nắm chặt lấy nắm tay của Lã Vĩ, mặc cho hắn vận sức thế nào cũng không thể có tiến triển gì hơn. “Ông bạn cũ, công phu của cậu còn xa vời lắm.” Phương Hạo Vân mỉm cười khinh khỉnh, cổ tay hơi dùng lực một chút, đẩy về phía trước. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cổ tay của Lã Vĩ đã bị chấn động gần như rụng cả ra. Có điều tên tiểu tử này cũng không phải tay vừa, để không bị một tràng cười nhạo trước mặt giai nhân, hắn cố bấm bụng chịu đau không kêu lấy một tiếng. “Kết thúc rồi!” Phương Hạo Vân khẽ khàng sửa sang lại một chút áo quần, cười rồi đi ra. Khuôn mặt của Lã Vĩ hơi khó coi một chút, trong đôi mắt chất chứa sự khiếp sợ cùng vẻ mặt đau khổ. Cuối cùng hắn đã biết chuyện Phương Hạo Vân đánh bại Kimura là có thật. Chỉ là hắn thực sự không thể hiểu nổi, tự bao giờ mà Phương Hạo Vân lại có được thân thủ như vậy. Nếu như nói rằng suốt mấy năm trời trung học hắn luôn luôn giấu tài thì có thể thấy được cảnh giới của hắn đã đạt tới cấp độ như thế nào rồi. Nghĩ tới đoạn này, Lã Vĩ không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa. Thoáng do dự một chút, hắn bước tới, chăm chú thành thục nói với Phương Hạo Vân: “Cậu rất mạng, tôi đã xem nhẹ cậu rồi. Có điều tôi cũng sẽ không bỏ cuộc trong việc theo đuổi học tỷ đâu.” Phương Hạo Vân bắt đầu thấy nổi cơn buồn bực, té ra cái thằng bạn cũ này nghiên răng nghiến lợi gây rồi với mình chỉ vì nghĩ rằng mình là tình địch của hắn. Trần Thanh Thanh cũng buồn bực đến sôi máu, cái thế giới này thật đảo điên, cái loại mèo mả gà đồng mà cũng dám theo đuổi mình. Cô nhìn Lã Vĩ với ánh mắt hình viên đạn, giận hờn đay nghiến: “Cậu giờ có thể đi được rồi đấy.” Lã VĨ nhấn mạnh thêm câu nữa: “Học tỷ, tôi biết chị không thích tôi, nhưng chị không thể ngăn trở được việc tôi thích chị, tôi sẽ không từ bỏ đâu.” “Bớt nói những lời tình tứ ở đây đi, mau mau đi bệnh viện đi, nếu còn để lâu thêm nữa thì tay phải của cậu sẽ bị phế đấy.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói. Lã Vĩ lúc này mới hoảng hồn, chẳng thèm để ý tới hình tượng nào nữa, cong đít ù té chạy lẹ. Trần Thanh Thanh chạy tới hỏi: “Cậu định phế bỏ tay của gã đó thật à, có phải ra tay quá nặng rồi không. Lã Vĩ tuy rằng là kẻ có phần đáng ghét, nhưng cũng không đến mức.” “Tôi lừa hắn đấy.” Phương Hạo Vân mỉm cười khoái trá nói: “Học tỷ, cứ lúc nào ở bên chị là rắc rối cứ quấn lấy tôi mãi thôi, có trời mới biết đám ruồi bọ cóc ghẻ như cái gã Lã Vĩ kia còn bao nhiêu nữa. Bọn chúng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, là một lũ phá đám coi tôi là kẻ ngáng đường, chị nói xem tôi có oan ức hay không chứ?” “Thì dù sao cậu cũng là đại cao thủ rồi, lẽ nào cậu lại không cam tâm làm một vương tử bảo vệ cho thiên nga ư?” Trần Thanh Thanh cũng không biết phải nói sao, liền bạo miệng nói ra như vậy. Phương Hạo Vân mỉm cười, không bắt bẻ vặn vẹo thêm câu nói của Trần Thanh Thanh nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: “Vào lúc có buổi khiêu vũ, phiền chị dẫn theo Hàn Tuyết Nhi tới, tôi nghĩ tôi phải tìm cô ấy nói chuyện.” “Cậu định làm gì?” Trần Thanh Thanh bỗng cảm thấy nôn nao trong lòng, vội quýnh lên hỏi: “Không phải cậu định bàn về chuyện chia tay với cô ấy chứ? Cậu không được phép làm thế, Tuyết Nhi coi đây là mối tình đâu, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ về tình yêu, nhìn người chưa thấu, nhưng trong lòng nói luôn luôn cố chấp, tôi hy vọng cậu đừng làm tổn thương cho nó.” “Không nói những chuyện này nữa, tôi nghĩ tôi cần phải yên tĩnh trong chốc lát.” Phương Hạo Vân cố tình nhấn giọng nói: “Tôi phải suy nghĩ một lát, cần phải có không gian yên tĩnh, có được không?” “Đương nhiên là được.” Trần Thanh Thanh nghĩ rằng suy tư của hắn có liên quan tới cuộc tỉ võ tối nay, nên đồng ý ngay tắp lự: “Hạo Vân, hay là cậu vào phòng của tôi nghỉ một lát đi?” Trần Thanh Thanh biết rõ tâm tư của Phương Hạo Vân, khuôn mặt khẽ ửng hồng, khẽ khàng nhấn lên một tiếng: “Cậu yên tâm, phòng của tôi đã được thu dọn rất sạch sẽ rồi.” Từ lần đầu dẫn Hàn Tuyết Nhi tới, Trần Thanh Thanh không còn dám vứt quần áo lót lung tung trong phòng nữa, để cho tiện, cô thậm chí còn ra ngoài chợ mua thêm mười mấy bộ quần áo lót khác kiểu dáng và phòng cách. Mỗi ngày thay một bộ, tập trung tư tưởng đến cuối tuần tiến hành tẩy rửa toàn diện. Phương Hạo Vân mỉm cười, không nói thêm gì, mà hơi khẽ nhắm mắt lại, giống như đang bước vào một giấc ngủ say vậy. Trần Thanh Thanh ngồi không phải ngồi, đứng không phải đứng, trong nội tâm thầm nói, cao thủ nhất định ghét bỏ căn phòng của mình. Đáng chết, ai cần gì ngươi vào phòng của ta. Phương Hạo Vân lúc này đang nhắm nghiền mắt, trông giống như một cậu bé choai choai, khóe miệng khẽ mang theo nụ cười tủm tỉm tươi tắn, khiến cho tâm trạng người ta cũng thư thái theo. Trần Thanh Thanh bỗng dưng phát hiện ra, đôi mắt và khuôn mặt của hắn có vẻ gì đó rất không hợp nhau. Bởi vì cô đã từng trông thấy trong đôi mắt đó là sự căm phẫn, là sát khí rạo rực. Còn khuôn mặt búng ra sữa non nớt đến đáng thương kia, quả thật chẳng ăn khớp gì cả. Nhiều lúc, Trần Thanh Thanh đều cảm thấy Phương Hạo Vân là kẻ nhiều mặt, có đôi lúc cảm thấy hắn là một chàng trai ngời ngời, có đôi lúc lại cảm thấy hắn là một chàng trai hoài cổ. Cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc mặt nào mới là bộ mặt thật sự của hắn.