Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 5 : Tiền đồ lớn, thủ đoạn nhỏ

Lúc này Trương Trường Tỏa mới nhớ tới Triệu Trường Phong, nhất thời dừng khóc, hắn dùng bàn tay lau đi nước mắt, da dẻ thô ráp nứt nẻ trên mặt xẹt qua một tia đỏ ửng. - Ngũ, Ngũ Nha Tử... Trương Trường Tỏa khó khăn nói: - Có thể, có thể cho thúc thúc hai đồng tiền không? - Hai đồng tiền? Trường Tỏa thúc muốn hai đồng tiền làm gì chứ? Triệu Cường ngạc nhiên nói. - Trả, trả vị tiểu đồng chí này! Lúc này Trương Trường Tỏa mới kể lại chuyện Triệu Trường Phong giúp hắn trên xe bus. - Ừm, tiểu đồng chí, rất không sai! Triệu Cường khen ngợi gật đầu với Triệu Trường Phong, hay tay lục lọi trong túi tiền: - Hiện tại thanh niên cần phải có đạo đức giống như cậu! Sắc mặt Triệu Trường Phong thoáng chút nóng lên, không biết nên nói cái gì mới tốt. Nếu như nói hành vi lúc trước của hắn là vui vẻ giúp người, thì phía sau lại xuất phát từ trong trái tim. Lúc trước hắn giúp đỡ lão nhân Trương Trường Tỏa cũng không có tâm tư gì, thuần túy bởi vì trên người lão nhân có hình bóng của gia gia, cho nên hắn mới bị đả động. Cho nên hiện tại biết Trương Trường Tỏa thực sự quen Triệu tỉnh trưởng, trong lòng Triệu Trường Phong lại nổi lên một chút tâm tư khác. Một sinh viên bình thường, gia đình không có chút bối cảnh như hắn, nếu như có thể kéo quen biết cùng Triệu phó tỉnh trưởng, tự nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ sau này của hắn. Chính là ôm tâm lý này hắn mới đi theo Trương Trường Tỏa vào nơi đây, xem có... Cơ hội gì không, có thể tận dụng. Thế nhưng cuộc nói chuyện của lão nhân Trương Trường Tỏa lại khiến Triệu Trường Phong không tìm ra được lý do gì để tiếp tục lưu lại. Nếu như Triệu tiên sinh để tối nay mới hỏi lão nhân Trương Trường Tỏa thì tốt rồi, trong lòng Triệu Trường Phong rất tiếc nuối, hắn đứng lên nói: - Triệu tỉnh trưởng, không có gì! Đây là chuyện mà bất luận một thanh niên nào thấy cũng sẽ làm. Hiện tại ông đã không có việc gì cần cháu giúp, cháu cũng nên đi rồi! - Không vội! Lão nhân Trương Trường Tỏa hét lên một tiếng khiến trong lòng Triệu Trường Phong dấy lên một tia hi vọng, chỉ là hi vọng lại bị chặt đứt ngay sau nửa câu còn lại: - Để Ngũ Nha Tử trả tiền xe lại cho cháu đi! Tiền xe? Trong lòng Triệu Trường Phong cười khổ, mình quan tâm một khối tiền kia như vậy sao? - Không được, ông ơi, không cần! Triệu Trường Phong xua tay muốn chạy: - Hai đồng tiền tính cái gì? Trương Trường Tỏa tiến lây lôi kéo tay Triệu Trường Phong, xoay người nhìn Triệu Cường: - Ngũ Nha Tử... Hai tay Triệu Cường không ngừng sờ soạng trên người, sắc mặt lại xấu hổ cực kỳ. Từ khi đảm nhiệm phó tỉnh trưởng của Trung Châu, hắn rất ít có cơ hội dùng tiền, thậm chí tạo thành thói quen không mang tiền trong người. Hiện tại Trường Tỏa thúc bảo hắn lấy ra hai đồng tiền, hắn làm sao có thể lấy ra được? Thực sự là một đồng tiền nghẹn chết anh hùng hảo hán. Lúc này Lưu thư ký đã bưng trà tới: - Trường Tỏa thúc, Triệu tỉnh trưởng, còn có tiểu đồng chí, mời dùng trà! Ánh mắt Triệu Cường rơi vào trên người Lưu Quang Huy, rốt cuộc tìm được biện pháp giải quyết lúc quẫn bách: - Tiểu lưu, cậu đưa tôi mượn một khối tiền. Lưu Quang Huy vội vã dọn xong chén trà, bỏ ví tiền ra tìm. Từ trước đến giờ trong ví hắn chỉ có tiền trăm nguyên trở lên, hiện tại Triệu tỉnh trưởng bảo hắn tìm ra hai đồng tiền, quả thực làm khó hắn. Bất quá, may mắn cảm tạ trời đất, cuối cùng Lưu Quang Huy cũng tìm thấy một tờ tiền giấy hai nguyên bên trong khe ví. - Người thanh niên, cầm! Triệu Cường nhét một khối tiền vào trong tay Triệu Trường Phong: - Lần thứ hai cảm tạ cậu đã giúp đỡ Trường Tỏa thúc! Ngay khi Lưu thư ký đang kiếm tiền, trong lòng Triệu Trường Phong đã nghĩ ra một kế hoạch lớn mật, cho nên hắn không tiếp tục từ chối, nhận lấy một khối tiền này. - Trưởng Tỏa gia gia, ông nghỉ ngơi cho tốt. Cháu đi đây! Triệu Trường Phong căn dặn Trương Trường Tỏa một câu, sau đó quay sang từ biệt với Triệu Cường. Lúc gần đi tới cửa phòng làm việc, Trương Trường Tỏa đột nhiên dừng lại, xoay người sang nói với Triệu Cường: - Triệu tỉnh trưởng, cháu đột nhiên nhớ tới một việc, muốn nhờ chú giúp một lần, không biết có được hay không? - A? Triệu Cường mặt không đổi sắc nhìn Triệu Trường Phong: - Chuyện gì? Nói chú nghe một chút! Triệu Trường Phong đi trở về vài bước, đi tới trước mặt Triệu Cường, mang theo vài phần không có ý tứ nói: - Triệu tỉnh trưởng, vốn ra buổi chiều cháu phải chạy về trường học để dự thi, bởi vì gặp Trường Tỏa gia gia, làm lỡ một cuộc thi của trường học. Triệu tỉnh trưởng, chú xem có thể gọi dùm một cuộc điện thoại cho trường học của cháu, nói rõ một chút tình huống cho bọn họ, để bọn họ sắp xếp một cơ hội, cho cháu được thi lại? Hóa ra là yêu cầu này? Một tia chán ghét Triệu Trường Phong vừa mọc lên trong lòng Triệu Cường lập tức tiêu tan. - Ha ha, chỉ là sắp xếp thi lại? Triệu Cường nhắc lại: - Có thể cho cậu cơ hội này. Bất quá chú sẽ nói rõ trước, chỉ cho cậu một cơ hội thi lại, còn cuộc thi đạt tiêu chuẩn hay thất bại, phải nhìn năng lực của cậu rồi! - Cảm ơn Triệu tỉnh trưởng! Triệu Trường Phong như trút được gánh nặng: - Chỉ cần có thể cho cháu một cơ hội thi lại là đủ rồi! Triệu Cường khoát tay áo nói: - Cảm ơn cái gì? Vì cậu đưa Trường Tỏa thúc đến đây cho nên mới bị lỡ cuộc thi, chú chỉ tranh thủ một cơ hội thay cậu. Người thanh niên, cậu tên là gì? Cậu học trường nào? - Triệu Trường Phong, lớp thứ chín, khoa tài chính chuyên nghiệp, trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc. - A, năm trăm năm trước chúng ta còn là người một nhà đây? Chuyện này chú nhất định phải giúp! Triệu Cường quay đầu lại nói với thư ký Lưu Quang Huy: - Tiểu lưu, một lát cậu gọi điện cho Chu Lịch Hoành, giải quyết chuyện của Triệu đồng học một chút, để hắn sắp xếp người chuẩn bị cho Triệu đồng học thi lại một lần. Triệu Trường Phong phi thường kinh ngạc Triệu Cường dĩ nhiên biết Chu Lịch Hoành là hiệu trưởng trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc. Hắn lại không biết, Triệu Cường chính là phó tỉnh trưởng quản lý công văn văn hóa, hắn hiểu rõ tất cả toàn bộ hiệu trưởng các trường đại học như lòng bàn tay. - Tốt! Triệu tỉnh trưởng, vậy tôi đi đây! Lưu Quang Huy đáp ứng Triệu Cường, lại liếc mắt nhìn Triệu Trường Phong, trong mắt mang theo vài tia đánh giá, nghiền ngẫm.