Đêm nay, cơ hồ là Vũ Tịnh không hề ngủ, cô đã thức trắng nhìn trời sáng, nghe tiếng hô hấp của Nhất Phàm ở bên cạnh, Vũ Tịnh lặng lẽ cảm nhận niềm hạnh phúc cuối cùng. Cuối cùng, Vũ Tịnh cũng đã phải đứng dậy, cô khẽ rút tay mình ra khỏi tay Nhất Phàm. Cô ngồi dậy, lại nhìn mặt Nhất Phàm lần nữa, cô muốn nhìn thật kỹ một lần nữa. Tiếp đó, cô thay đồ, vệ sinh cá nhân. Tiếp đó, cô mang thứ nên để lại đặt bên gối của Nhất Phàm, tiếp đó cô kéo hành lý ra khỏi phòng, không dừng lại lâu ở trong phòng nữa. Cô lấy cớ nói không kịp giờ nên đã không dùng bữa sáng mà chị Dung chuẩn bị, ngồi lên taxi, cuối cùng cô cũng đã tạm biệt ngôi nhà mà cô đã sống ba năm. Vũ Tịnh vừa đi, Nhất Phàm liền ngồi dậy, thật ra khi Vũ Tịnh rút tay ra là Nhất Phàm đã thức dậy, đêm qua anh nắm lấy tay Vũ Tịnh cũng là vì anh vẫn ôm lấy một ảo tưởng như thế: sáng hôm nay, khi anh thức dậy, Vũ Tịnh vẫn còn có thể ở bên cạnh anh. Nhưng cuối cùng, cô vẫn đã đi. Phương Vũ Tịnh chính là Phương Vũ Tịnh, rất nhiều việc quyết định rồi thì không thay đổi nữa, kể cả tình cảm. Nhìn hai chiếc nhẫn ở bên cạnh gối, Nhất Phàm cảm thấy thật nực cười, lúc đó khi cầu hôn Vũ Tịnh, anh tưởng rằng hai chiếc nhẫn là thật sự có thể thắt chặt Vũ Tịnh, nhưng kết quả Vũ Tịnh vẫn đã rời khỏi. Bên dưới chiếc nhẫn là một lá thư, trong thư là bút tích của Vũ Tịnh, 3 năm nay, Nhất Phàm đã nhận qua không ít email của Vũ Tịnh, còn thư thì đúng thật là lần đầu tiên. “Nhất Phàm: Khi cầm bút lên viết lá thư này, đột nhiên em không biết tại sao phải viết thư, nên viết gì trong thư. Nói lời tạm biệt, hình như không cần thiết, vì em không biết chúng ta có còn gặp lại hay không, có lẽ anh cũng không muốn gặp lại em nữa. Nghĩ rất lâu sau, em nghĩ điều em có thể nói với anh chỉ có cám ơn và chúc phúc. Ba năm trước, khi em trở về HK với trái tim có hơi tê dại, lúc đó em tưởng rằng Michael phản bội em, còn HK thì không có bất kỳ một người thân có quan hệ huyết thống với em. Kết hôn với anh, em biết rõ chỉ là một cuộc giao dịch, lúc đó em không có sức lực giằng co, phản kháng. Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ở phòng cafe, khi anh nói về kế hoạch của anh, giây phút đó em thật sự cảm động, em không nghĩ rằng anh là một người đàn ông như vậy, anh không giống như những người đàn ông khác muốn chiếm hữu một cô gái, anh tôn trọng em, cũng tôn trọng Tuệ Hân. Sau đó, nhìn thấy những gì anh làm cho Tuệ Hân, em đích thật đã bị anh cảm động. Lại sau đó, anh giúp em tháo gỡ nút thắt giữa em và ba, anh làm lành viết thương mà Michael mang đến cho em, và cuối cùng chúng ta thât sự trở thành một thể. Tuy lúc ở Đài Loan, em nói những ngày ở bên anh em không hạnh phúc, thật ra trong lòng em rất rõ, em rất hạnh phúc. Nếu như BB còn ở đây, em nghĩ em thật sự sẽ không rời khỏi. Em biết, cho dù suốt đời này chúng ta không thể có BB, anh cũng sẽ thương yêu em, nhưng em nghĩ như vậy thì em đã quá không công bằng với anh. Những ngày tháng ở bên em, anh đã chịu quá nhiều nỗi đau, quá nhiều tổn thương, em không thể cho anh suốt đời sống trong mơ ước chờ đợi kỳ tích. Em bây giờ không còn tin tưởng kỳ tích nữa, cũng giống như tên của em vậy, chỉ có trời quang mây tạnh, chứ không thể nào xuất hiện mặt trời khi trời đang mưa, em bây giờ lựa chọn tin tưởng hiện thực. Ba năm ở bên Nhất Phàm, em nghĩ em đã may mắn, vì em học được cách bao dung, khoang thứ, quên đi, em học được cách dùng ánh mắt ấm áp để nhìn thế giới này. Thật ra em không biết khi kết thúc lá thư này, em có nên chúc anh hạnh phúc hay không, vì em không biết hiện giờ anh đối với em là yêu hay là hận, anh có chịu nhận lời chúc phúc này hay không, nhưng bất luận anh có nhận hay không, em nghĩ em vẫn sẽ chúc phúc cho anh. Nhất Phàm, trước đây anh luôn cảm thấy anh nợ em hạnh phúc, muốn hoàn em hạnh phúc, bây giờ em muốn nói với anh, kiếp sau, hãy cho em gặp anh trước, hãy để em hoàn anh hạnh phúc. Tịnh.” Kiếp sau, em hoàn anh hạnh phúc, Phương Vũ Tịnh, nếu em đã biết em làm như vậy là nợ anh hạnh phúc, tại sao em còn không cố gắng nắm bắt để cho anh hạnh phúc? *** Khi Nhất Phàm đọc xong lá thư này thì Vũ Tịnh đã đến sân bay. Nhìn tất cả những gì nơi đây, Vũ Tịnh sẽ lại nhớ đến những gì đã xảy ra với Nhất Phàm, quá trình phát triển trong quan hệ của hai người, chỉ là, hồi ức những cái này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Khi máy bay xuyên qua mây xanh, Vũ Tịnh đã nhìn thấy mặt trời, chói lòa như vậy, rực rỡ như vậy, lúc trước Nhất Phàm là mặt trời của cô, bây giờ, bầu trời của cô, toàn bộ đều không tồn tại nữa. Mười ngày sau, Nhất Phàm nhận được giấy thỏa thuận ly hôn từ luật sư của Vũ Tịnh, Vũ Tịnh đã ký tên lên đó, và Nhất Phàm cũng chỉ có thể ký lên đại danh của mình. Những đôi vợ chồng khác luôn xảy ra tranh chấp khi ly hôn, không phải vì tài sản thì vì quyền nuôi dưỡng con, Nhất Phàm và Vũ Tịnh ly hôn lại yên lặng như vậy, Vũ Tịnh không yêu cầu Nhất Phàm phải cho cô bất kỳ thứ gì, hiện giờ, phòng ngủ của họ vẫn còn quần áo mà trước đây Nhất Phàm mua cho Vũ Tịnh, khi Vũ Tịnh rời khỏi, cô không mang theo bất kỳ một vật gì thuộc về Hoắc gia. Tiếp đó, người nhà biết tin họ ly hôn, tiếp đó, tin tức Vũ Tịnh và Nhất Phàm ly hôn trở thành tin nóng của tạp chí báo chí HK, ký giả đều nhốn nháo muốn tìm hiểu sự tình bên trong việc hai người ly hôn, nhưng bất kể là đối mặt với ký giả nào đi nữa, Nhất Phàm cũng chỉ nói một câu: Anh hy vọng Vũ Tịnh làm việc mà cô thích. Mấy tháng đầu, cánh ký giả cứ bám lấy Nhất Phàm, nhưng sau đó, họ cũng phải từ bỏ, họ không có cách nào tìm được gì để viết, đành moi lại hình Michael và Vũ Tịnh hôn nhau bên bãi biển lúc trước để dựng nên một câu chuyện hợp logic – Bà Hoắc vẫn đã lựa chọn người yêu cũ. Tiếp đó, Nhất Phàm lấy cớ vì chuẩn bị cho chi nhánh bên Đài Loan rất bận rộn nên đã dọn ra ngoài ở, mướn một hộ chung cư mà anh cảm thấy khá rộng rãi. Khi anh dọn đi, Nhất Ninh cũng có theo Nhất Phàm tới nhà mới, cô còn nói Nhất Phàm mướn chỗ nhỏ quá, khi nói Nhất Ninh còn đang nắm tay Chí Hoằng. Nhìn đôi tình nhân đang yêu nhau này, lại nghĩ đến mình và Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng đã cười. Đối với anh và Vũ Tịnh mà nói, tự do quan trọng hơn tiền bạc rất rất nhiều, anh biết nếu như lúc đó anh và Vũ Tịnh có thể có một tổ ấm nhỏ như vậy, có thể có một nơi để khóc thoải mái, cười thoải mái, thì hoặc dã bây giờ họ sẽ không phải chia cách hai nơi. Nhà mới được bố trí rất giản đơn, Gia Đống cười Nhất Phàm trang trí sến quá, nhưng Nhất Phàm không để tâm, vì mỗi một nơi trong ngôi nhà này đều do chính tay anh thiết kế và bảo người đến làm, không giống như khách sạn, muốn sửa lại toilet mà cũng phải mở cuộc họp, hiện giờ anh đã hiểu được hàm ý trong câu nói mà Vũ Tịnh nói với Doanh Doanh, “so với quản lý khách sạn, mình thích mở một phòng cafe, một nhà nghỉ mát của mình hơn, có thể tự bố trí, không cần phải thông qua sự đồng ý của ai, cảm giác đó thật sự rất tuyệt.” Bấy lâu nay, cái Vũ Tịnh cần là tự do, và cái Nhất Phàm không thể mang đến cho Vũ Tịnh chính là tự do. Nhất Phàm bắt đầu cảm thấy quyết định ly hôn của mình và Vũ Tịnh là đúng, để Vũ Tịnh mang theo ước mơ của cô đến nơi mà cô muốn đến, thực hiện ước mơ đó, để ước mơ biến thành sự thật, giúp người hoàn thành một việc cũng là một việc làm tốt. *** Chính trong lúc Nhất Phàm nhận được giấy thỏa thuận ly hôn thì Vũ Tịnh cũng đang đứng trên bục giảng Cornell. Vì kế hoạch điều tra nghiên cứu đó bị đẩy lùi lại, tạm thời Vũ Tịnh không có gì làm, thầy của cô – Johnson đã bảo cô cùng một giáo viên khách biên lại giáo trình và dạy môn tự chọn với thân phận là phó giáo sư. Làm giáo viên và làm bà chủ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhìn những đôi mắt ham học bên dưới, Vũ Tịnh có thể cảm nhận được tâm trạng muốn thực hiện mơ ước của họ, có những sinh viên muốn vào làm trong một tập đoàn quản lý khách sạn nổi tiếng, có người thì hy vọng có thể mở một khách sạn tại khu du lịch nơi mình sinh ra, bất kể ước mơ của họ là gì, mục tiêu cuối cùng cũng là kiếm tiền, đương nhiên là Vũ Tịnh tin tưởng họ sẽ kiếm được tiền, nhưng khi họ kiếm được tiền rồi, có lẽ, họ sẽ lại mất đi những thứ khác, có lẽ là thời gian, có lẽ là người yêu. Đây là một mâu thuẫn không thể nào giải quyết triệt để, cách duy nhất chính là học cách giúp mình giữ thăng bằng. Trong buổi dạy đầu tiên của Vũ Tịnh, trên giảng đường xuất hiện một người rất đặc biệt, gương mặt của người đó không có nét non nớt của những sinh viên khác, người đó chính là Michael. Hết giờ học, Michael và Vũ Tịnh lại ngồi trò chuyện, nói về những việc xảy ra gần đây của họ trên băng ghế đã mà họ đã từng thích nhất. Hiện giờ, cái còn lại giữa Michael và Vũ Tịnh chỉ còn là tình bạn mà thôi, cuối cùng Michael cũng đã trao trái tim của anh cho Donna. - Sao tự nhiên hôm nay anh lại về trường vậy, không phải bây giờ anh làm vật lưu, không quản lý khách sạn nữa sao? - Ai nói vậy? Quản lý khách sạn là công việc anh yêu nhất. Chỉ là bây giờ anh không chuyên nghiệp bằng em thôi. Thật ra hôm nay Johnson bảo anh về tham gia một Seminar, đề tài thảo luận có liên quan đến vật lưu. Em biết Johnson đã nói gì khi thấy anh không? - Nói gì? - Thầy nói partner của anh về rồi. Sau đó anh mới biết là em đã về. Thầy còn nói chúng ta là perfect match. - Perfect match. Đích thật chúng ta đã từng là đôi bạn chiến hữu được mọi người công nhận là ăn ý nhất. - Nhưng, bây giờ chúng ta không phải nữa. Lúc ở HK, em đã chọn Hoắc Nhất Phàm, anh nghĩ em và cậu ta ăn ý hơn anh một chút. - Phải, trong công việc, em và Nhất Phàm đích thật rất ăn ý. - Nếu đã ăn ý như vậy, tại sao còn phải chia tay? - Anh biết cả rồi à? - Thật ra, cho dù Johnson không bảo anh đến tham gia Seminar, hôm nay anh cũng sẽ tới đây. Tuần trước, Hoắc Nhất Phàm gọi cho anh, nói về việc của hai người, cậu ta còn bảo anh nhớ trông chừng em, bảo em đừng lo làm việc mình thích mà không lo cho sức khỏe, liều cả mạng già. Có người chồng tốt như vậy, tại sao em còn nỡ ly hôn chứ? - Có những chuyện em cũng không muốn nó xảy ra, chỉ là người tính không bằng trời tính. - Michelle, trên đời này có biết bao nhiêu cặp vợ chồng không có con, họ cũng có thể sống tốt như vậy, vậy tại sao hai người lại không thể? - Michael, Nhất Phàm thật sự rất thích trẻ con, hơn nữa anh ấy là người kế thừa việc làm ăn của gia tộc, thân phận của anh ấy không cho phép anh ấy không có con. Điều quan trọng nhất là, nếu như em tiếp tục ở bên cạnh Nhất Phàm, anh ấy và em sẽ chỉ có thể không ngừng chờ đợi, không ngừng thất vọng. Em không muốn anh ấy bị dày vò nữa. - Nhưng mà Michelle, – Michael còn định tiếp tục khuyên Vũ Tịnh nhưng cô đã ngăn anh lại. - Michael, em đã ký tên lên giấy ly hôn rồi, hiện giờ em và Nhất Phàm đã không còn quan hệ gì nữa. Cho nên, anh cũng không cần nói gì nữa, cho dù là với Nhất Phàm hay là với em, đó cũng là một quyết định đúng và công bằng. Được rồi đừng nói em nữa, nói anh và Donna đi, còn nói là uống rượu mừng của anh nữa chứ, em thấy chắc anh còn chưa dám cầu hôn chứ gì! - Michelle, lần này thì em đoán sai rồi. Donna đã nhận lời cầu hôn của anh, nhưng hôn lễ phải đợi đến mùa thu mới cử hành, gần đây anh rất bận. - Mùa thu? – Trong ký ức của người ta, mùa thu là mùa thu hoạch, là niềm vui, nhưng mùa thu trong ký ức của Vũ Tịnh lại là mất mát, là đau buồn, không thể nói chuyện, mất con, cắt buồng trứng. - À phải, đến lúc đó em nhất định phải tới đó, Donna còn nói kiếm em làm dâu phụ nữa! - Đến lúc đó mới tính đi! - Cái gì mà tới lúc đó mới tính, bây giờ nói trước rồi đó, mất công lúc đó em lại biến mất nữa. *** Khi bài nghiên cứu đó kết thúc thì đã là tháng 7, Vũ Tịnh đích thật đã bắt đầu kỳ nghỉ của mình, cô lại đến California lần nữa, lại đi tới những nơi mà cô và Nhất Phàm đã từng bước tới. Vẫn chạy trên chiếc xe đó, chỉ là hiện giờ trong xe rất yên tĩnh, không có tranh chấp, không có tiếng cười, vì trong xe đã thiếu đi một người. Vẫn là bãi biển đó, lúc đó khi không nhìn thấy Nhất Phàm, cô tưởng Nhất Phàm bỏ cô lại, nhưng mà bây giờ, cô lại là người bỏ Nhất Phàm lại. Trạm cuối cùng của chuyến du lịch này là nhà thờ đó, đó là nơi mà Vũ Tịnh và Nhất Phàm không có tới. Nhìn Thập Tự giá trên cao, ngồi trên băng ghế dài, tim của Vũ Tịnh không dễ chịu chút nào, dường như đến cuối cùng, tình cảm của cô vẫn không tìm được một nơi trú ngụ. Đã từng có lúc cô hy vọng có thể cử hành hôn lễ với người mình yêu trong nhà thờ này, thế nhưng, cuộc đời của cô sẽ còn có thể có tình yêu tiếp theo nữa không? *** Giống như Michael đã lo lắng, Vũ Tịnh lại một lần nữa biến mất rồi. Tháng 9, cuối cùng Donna cũng đã trở thành cô dâu của Michael, bao nhiêu năm đợi chờ, bao nhiêu năm cố chấp cuối cùng cũng đã được viên mãn trong giây phút này. Hôm đó khách đến rất đông, Nhất Phàm cũng có tới. Nhìn hôn lễ của họ, nghĩ đến hôn lễ của mình và Vũ Tịnh, Nhất Phàm lại không thể không nhớ đến cuộc hẹn 3 năm đó, nếu như lúc đó là cuộc hẹn 5 năm, 10 năm, có phải bây giờ Vũ Tịnh vẫn đang ở bên cạnh mình, đang cương với mình không? Nhìn cô dâu ném hoa, Nhất Phàm nhớ đến hôn lễ của Doanh Doanh, Vũ Tịnh đã chụp được bó hoa đó. Lúc đó Gia Đống còn nói Nhất Phàm và Vũ Tịnh đúng thật là người hữu duyên, kiếp sau còn phải làm vợ chồng, xem ra bây giờ Nhất Phàm chỉ còn có thể đợi kiếp sau rồi. Hôm nay Michael và Donna rất bận, khách rất đông, có lẽ họ sẽ không rãnh tiếp Nhất Phàm, vì vậy, Nhất Phàm đã lấy một ly rượu và ngồi uống một mình ngoài vườn. Thế nhưng, Michael không hề quên Nhất Phàm, từng có lúc, họ là tình địch, nhưng hiện giờ, họ là bạn bè, là đôi bạn có thể nói với nhau rất nhiều chuyện. - Ngồi đây một mình làm gì vậy? Lại nhớ Michelle? Và thế là Michael đã ngồi trò chuyện với Nhất Phàm ở trong vườn. Nghe câu hỏi của anh, Nhất Phàm không biết phải trả lời như thế nào, nói không nhớ là nói dối, nhưng nói nhớ thì có ích gì, Vũ Tịnh cũng sẽ không xuất hiện. - Raymond, thật sự là rất xin lỗi, tôi đã nhờ rất nhiều bạn bè tìm cô ấy, nhưng vẫn không tìm được. Vốn dĩ tôi và Donna còn nghĩ rằng nếu như hai người có thể gặp lại thì có lẽ sẽ có cơ hội làm hòa, thời gian qua lâu, việc đó sẽ dần mờ nhạt trong ký ức, và cô ấy cũng sẽ trở về. - Michael, cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi, khi đồng ý cho Vũ Tịnh đi, tôi đã biết có lẽ suốt đời này chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa. Cô ấy ở đâu không quan trọng, ở bên cạnh ai cũng không quan trọng, quan trọng là cô ấy có thể làm việc mình thích, có thể sống vui vẻ. Ba năm qua, cô ấy đã mất đi quá nhiều tự do. Tôi nghĩ hiện giờ cô ấy đang rất vui vẻ. – Bất giác, Nhất Phàm lại đã phát biểu ra một tuyên ngôn tình yêu súc tích.