Việc dầm mưa vô cùng chật vật, nhưng ngày hôm đó cũng là ngày Nam Ức Tịch vui vẻ nhất trong cuộc đời. Nàng chưa từng giống như ngày hôm nay buông lỏng và vui vẻ qua, giống như rốt cuộc nàng đã tìm được một nơi tránh gió, ở trước mặt hắn, nàng có thể tháo xuống tất cả phòng bị, có thể không cần mệt mỏi như vậy. Thật ra thì có lẽ người như bọn họ, mới càng cần phải yêu. Bởi vì mỗi một bước đi cuộc sống đều luôn nằm trong kế hoạch, bọn họ cũng đã quá mệt mỏi. Ngay cả người bên cạnh có thể tin cậy, nhưng lại không thể cảm nhận được bọn họ mệt mỏi, cũng không thể chân chính khiến cho bọn họ tháo xuống tất cả, chân chính buông lỏng. Loại cảm giác toàn tâm toàn toàn ý tin cậy lẫn nhau, chỉ có yêu nhau mới có thể làm được. May mắn sao, nàng gặp được hắn. Hoặc nói là, thật may vì nàng không bỏ qua hắn. Thời điểm nàng trở lại Doãn phủ, trong tay Doãn Lưu Quang cầm ô đứng ở trước cửa, thấy toàn thân nàng ướt đẫm, lập tức bước nhanh tới, vừa ôn hòa lại mang theo ân cần nói, "Mưa lớn như thế, ngươi đi nơi nào? Sao lại để ướt như vậy?" Sau khi hắn đưa tam quốc sứ thần ra khỏi đế đô liền trở về phủ, nhưng không nhìn thấy Nam Ức Tịch, hỏi Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết chỉ nói sau khi hắn đi Nam Ức Tịch cũng vội vàng đi ra ngoài, nàng cũng không biết Nam Ức Tịch đi nơi nào. Nếu là vội vàng đi, này nhất định là không mang dù. Mưa lớn như vậy, không biết nàng sẽ ở nơi nào. Hắn che dù ở trước phủ đợi một hồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nam Ức Tịch. Hắn đi ra ngoài tìm một vòng, cũng không tìm được, chỉ có thể chờ ở cửa. Biết rõ nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chính hắn không nhịn được lo lắng. Từ lúc nào mà Nam Ức Tịch đã động tới dòng suy nghĩ của hắn rồi? "Đi ra ngoài, ai biết đúng lúc gặp mưa to." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Doãn Lưu Quang cầm ô trong tay, trên dù nước vẫn còn không ngừng chảy, mà mưa to mới vừa ngừng, có thể thấy được Doãn Lưu Quang đã đi ra ngoài tìm nàng một vòng, mới trở về nơi này chờ. Trong lòng có mấy phần lộ vẻ xúc động, nhưng giọng điệu vẫn như cũ không chút để ý, nghe không ra chút cảm xúc nào. Nàng biết Doãn Lưu Quang đối tốt với nàng, nàng cũng thật sự coi Doãn Lưu Quang là bằng hữu. Nhưng nàng sẽ không quên Nam Hải thiếu nàng, cũng không thể buông tha hủy diệt Nam Hải. "Mau vào nhà thay y phục khác thôi. Ta bảo Tiểu Tuyết chuẩn bị trà gừng, ngươi đi uống một chút, chớ để bị cảm." Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch nói như thế, biết nàng không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi tới, chỉ giục Nam Ức Tịch vào trong phòng. Nam Ức Tịch nhìn về phía Doãn Lưu Quang khẽ vuốt cằm, xoay người liền vào phòng. Doãn Lưu Quang đứng ở sân nhỏ của Nam Ức Tịch, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắn tiến hành điều tra Ma Cung, phát hiện chuyện kho báu Ma Cung hơn phân nửa là giả dối không có thật. Như vậy đến tột cùng tại sao Nam Ức Tịch muốn tung ra tin tức kho báu Ma Cung? Nàng tới Nam Hải đến tột cùng có mục đích gì? Ban đầu nàng cố ý ở trong phủ hắn, hắn sẽ không ngây thơ cho là nàng thật sự cảm thấy chỉ có Doãn phủ mới xứng để cho nàng ở, chắc hẳn là có rắp tâm khác. Nhưng biết rõ nàng rất có thể là có rắp tâm khác, thế nhưng hắn lại không thể tự kềm chế mà hõm vào. Bởi vì Doãn Lưu Nguyệt ở sơn trang cùng Nam Dận xảy ra quan hệ, không khỏi đêm dài lắm mộng, liền đồng ý trước gả cho Nam Dận làm trắc phi. Nàng đang chuẩn bị tìm đến Doãn Lưu Quang nói sự kiện này, lại nghe người làm nói Doãn Lưu Quang đi ra cửa tìm Nam Ức Tịch rồi, khi người làm báo cáo Doãn Lưu Quang trở lại, nàng đi tìm, lại thấy Doãn Lưu Quang si ngốc nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch. Chẳng lẽ cái yêu nữ không rõ lai lịch này thật sự tốt như vậy sao? Nàng thừa nhận, Nam Ức Tịch xác thực kinh thái tuyệt diễm, xác thực có tài năng kinh thế, nhưng tính khí nàng quái dị thế kia, tàn nhẫn thích giết ngươi, nàng chỉ là một kẻ giang hồ, tại sao lại khả năng hấp dẫn Doãn Lưu Quang?! Trọng yếu nhất là, nàng căn bản cũng không yêu Doãn Lưu Quang! Nhìn Doãn Lưu Quang, trong lòng Doãn Lưu Nguyệt ghen ghét từng chút từng chút một tích lũy, ngón tay của nàng siết thật chặt với nhau, trong mắt lóe lên oán độc. Cũng là bởi vì Nam Ức Tịch xuất hiện, nàng mới mất đi Doãn Lưu Quang, nàng mới có thể thất thân cho Nam Dận! Đều là lỗi của Nam Ức Tịch! Nàng nhất định sẽ không để Nam Ức Tịch dễ chịu! "Lưu Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?" Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịch vào nhà, xoay người chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Doãn Lưu Nguyệt đứng ở một bên, hắn nhìn Doãn Lưu Nguyệt cuời ôn hòa, nghiễm nhiên là bộ dáng huynh trưởng đối với muội muội. Doãn Lưu Nguyệt nghe được Doãn Lưu Quang nói, lập tức thu lại ghen ghét trong tròng mắt, nàng lộ ra một nụ cười dịu dàng, làm như có chút ngượng ngùng nói với Doãn Lưu Quang, "Lưu quang ca ca, Lưu Nguyệt có chuyện muốn nói." Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Doãn Lưu Nguyệt thâm tình với Doãn Lưu Quang, nhưng Doãn Lưu Quang vẫn chỉ cho đó là tình huynh muội, cũng thật may là Doãn Lưu Nguyệt chưa bao giờ nói toạc đoạn tình cảm này, nếu không hôm nay nàng sẽ phải mở miệng nói như thế nào với Doãn Lưu Quang chuyện nàng muốn gả cho Nam Dận?! Cho dù là chưa từng chân chính tỏ tình với Doãn Lưu Quang, muốn nàng đối với mình người yêu nói ra nàng muốn gả cho người khác, trong lòng của nàng vẫn có một loại khổ sở khó có thể dùng lời diễn tả được. "Chuyện gì?" Doãn Lưu Quang vẫn một bộ dáng ôn hòa, giống như không có chuyện gì có thể làm hắn phát giận. Đúng, từ nhỏ đến lớn Doãn Lưu Quang vẫn ấm áp như vậy, giống như ánh mặt trời, cho tới bây giờ cũng sẽ không nổi giận với nàng, chỉ có dịu dàng khiến cho nàng từng chút đắm chìm. Đè nén chua xót trong lòng xuống, Doãn Lưu Nguyệt kéo ra nụ cười, làm dáng vẻ như xin lỗi đối với Doãn Lưu Quang nói, "Lưu quang ca ca, Lưu Nguyệt muốn gả cho thái tử điện hạ." Hình như chưa từng ngờ tới, chân mày Doãn Lưu Quang khẽ nhăn, có chút nghi ngờ nói, "Ngươi muốn gả cho thái tử điện hạ? Nhưng ta nhớ ngươi cũng không thích hắn." Hắn hoàn toàn hiểu rõ, Nam Dận đã từng theo đuổi Doãn Lưu Nguyệt, đại khái là có hành động cợt nhã Doãn Lưu Nguyệt, sau khi trở về Doãn Lưu Nguyệt còn khóc lóc kể lể một lần, sau đó do hắn ra mặt, mới giải quyết xong chuyện này, Nam Dận nể mặt của hắn, cũng không còn dám quấy rầy Doãn Lưu Nguyệt nữa. Làm sao mới qua một năm ngắn ngủn, Doãn Lưu Nguyệt liền muốn gả cho hắn? "Ngày trước Lưu Nguyệt không hiểu chuyện, không hiểu tâm ý thái tử điện hạ, hôm nay Lưu Nguyệt hiểu." Trong lòng Doãn Lưu Nguyệt thoáng qua một tia giễu cợt, thật sự nàng không thích Nam Dận, nhưng vậy thì có biện pháp gì? Nàng đã là người của hắn, nếu không gả, nàng còn có thể làm sao? Huống chi, trong lòng nàng thích chỉ có Doãn Lưu Quang mà thôi, mà hắn tuyệt đối không thể nào cưới nàng. Như vậy nàng gả cho người nào, không phải là đều giống nhau sao? Còn không bằng gả cho Nam Dận, ít nhất có thể trở thành trắc phi của thái tử dưới một người trên vạn người. Ít nhất còn có thể lợi dụng thân phận này, lợi dụng Nam Dận đi đối phó Nam Ức Tịch.