Thọ yến Nam Vũ đã kết thúc hai ngày rồi, sứ thần tam quốc cũng không vội vã rời đi, hình như có tính toán ở Nam Hải thêm mấy ngày. Nam Vũ vì lôi kéo Tây Nhạc và Bắc Mạc, liền hạ lệnh cho mấy vị công chúa bà tam quốc sứ thần cùng nhau đi ra ngoài giao du. Nam Dận, Nam Khởi, Nam Hương Vận, Nam Vân Hàm với Lam Cẩn Du và Nam Tú Cầm làm đại biểu hoàng thất, tất cả đều đi ra ngoài, mà Doãn Lưu Quang và Doãn Lưu Nguyệt với đại tướng quân Tống Tử Văn cũng theo cùng, tốt bảo vệ những người này an toàn. Mấy chiếc xe ngựa đắt tiền chạy trên đường, làm cho dân chúng dừng chân xem. Mà người làm người ta chú ý nhất, đó là xe ngựa Lạc Huyền Lăng ngồi. Xe ngựa do hai con toàn thân trắng như tuyết thiên lý mã kéo, xe ngựa bằng ngọc La Yên thượng đẳng tơ lụa trắng bao phủ, cao quý mà không mất đi thanh nhã, không khỏi làm cho người ta tò mò người ngồi trong xe ngựa là người như thế nào. Nam Ức Tịch mang theo Tiểu Tuyết ngồi một chiếc xe ngựa không thu hút, Tiểu Tuyết hưng phấn nói bên tai Nam Ức Tịch, "Cung chủ, hoàng thất thật là thật quá khoe khoang, nhìn một cái xe ngựa này thật sự có cấp bậc. Chỉ là nô tỳ nói muốn, Lạc gia thiếu mới là người phô trương lớn nhất a! Hoàng thất Đông Lâm cũng có khí độ, có thể dung hạ được hắn?" "Có thể dung hạ hay không, là do khí độ của hoàng thất Đông Lâm. Có thể để cho hoàng thất Đông Lâm dung hạ hay không, chính là bản lãnh của Lạc Huyền Lăng." Nam nhớ lại tịch nghe vậy, trong mắt như có thâm ý, nhìn Tiểu Tuyết nói. Nàng cũng không phải thán phục hoàng thất Đông Lâm có thể dung hạ Lạc Huyền Lăng, bởi vì theo cái nhìn của nàng, Lạc Huyền Lăng có tư cách. Ngược lại nàng cảm thấy, có thể làm cho người như Lạc Huyền Lăng vì hoàng thất Đông Lâm mà dốc sức, đó phải là phúc khí của hoàng thất Đông Lâm. Phải nói tứ quốc có nhân tài kiệt xuất, không phải sợ người trong hoàng thất, mà là tứ quốc phải sợ thiếu chủ tứ đại gia tộc mới đúng. Hôm nay nàng đã thấy qua Lạc Huyền Lăng và Doãn Lưu Quang, không biết thiếu chủ Thiên Gia Bắc Mạc và Hách Liên Tây Nhạc như thế nào a? Xe ngựa chạy nhanh ước chừng một canh giờ, đã tới nơi bọn họ muốn đến. Đây là một tòa sơn trang hoàng thất Nam Hải xây dựng, rất gần đế đô, thường ngày thời điểm người trong hoàng thất nhàm chán dùng làm nơi nghỉ ngơi. Nam Ức Tịch và những người khác đều xuống xe ngựa trước cửa sơn trang, Lạc Huyền Lăng vẫn ngồi trong xe ngựa như cũ, không có ý tứ xuống xe. Đối với việc này, Da Luật Tề và Hạ Văn Cừ chỉ có vẻ mặt đầy hứng thú, dù sao đây là chuyện giữa Đông Lâm và Nam Hải, bọn họ không có quan hệ quá lớn, bọn họ chỉ cần xem cuộc vui là được rồi. Mà thân là thái tử nước đương sự, Nạp Lan Nhược Phong hình như cũng không có nửa phần ý tứ muốn đi khuyên Lạc Huyền Lăng xuống xe, cũng không biết là kính trọng Lạc Huyền Lăng mà không đi khuyên can, hay là cố ý cho Nam Hải khó chịu. Lần này, trên mặt Nam Tú Cầm lập tức nổi lên tia không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói với Lam Cẩn Du, "Lạc Huyền Lăng phô trương thật lớn, chúng ta cả đám hoàng thất đều xuống xe, chẳng lẽ hắn còn muốn ngồi xe ngựa đi vào sao?!" Lam Cẩn Du nghe vậy, chỉ là nhíu mày, ý bảo Nam Tú Cầm không nên nói chuyện lung tung, Nam Tú Cầm thấy nét mặt Lam Cẩn Du, chỉ đành không cam lòng ngậm miệng lại, trong mắt tràn đầy bất mãn. Nam Dận có chút hơi khó nhìn Doãn Lưu Quang một cái, hình như cũng không biết nên làm sao mới phải. Doãn Lưu Quang thấy thế, ôn hòa lễ độ đi tới trước xe ngựa Lạc Huyền Lăng, ôn tồn nho nhã nói, "Con đường bên trong sơn trang hơi hẹp, sợ là xe ngựa không cách nào vào được. Không biết Lạc thiếu chủ có thể xuống xe đồng hành cùng bọn ta hay không?" Trong xe ngựa thật lâu không có âm thanh, mọi người ở đây cho là Lạc Huyền Lăng nhất định sẽ không xuống xe, lại nghe được giọng nói dịu dàng vô cùng từ bên trong truyền ra, "Được." Kèm theo một tiếng được kia, trong mành xe đưa ra một cái tay, cái tay kia thon dài như ngọc, trắng nõn xinh đẹp giống như tay nữ tử, nhưng này rõ ràng xương ngón lại tỏ rõ đôi tay này giấu giếm lực lượng, giống như có thể hô mưa gọi gió, nắm tất cả trong tay. Rèm từ từ vạch lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập tới. Dù sao thanh danh Lạc Huyền Lăng lan xa, nhưng hắn làm việc luôn luôn thần bí, người gặp qua hình dáng hắn không có mấy người, hôm nay có may mắn nhìn, dĩ nhiên là muốn nhìn một chút "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử đời Vô Song" Vô song công tử rốt cuộc là phong hoa bực nào. Ngay cả Nam Ức Tịch cũng không nhịn được dời tầm mắt tới. Người nọ vẫn như cũ mặc một bộ cẩm bào màu trắng, phía trên cẩm bào thêu hoa mẫu đơn màu bạc, ung dung quý phái, rồi lại thanh nhã xuất trần. Tóc đen như mựcđược trâm cài cố định, gọn gàng. Trong lúc ngẩng đầu nhấc chân giữa đều thể hiện phong hoa vô tận. Có lẽ hắn quá mức phong hoa chói mắt, lại khiến cho người ta nhất thời sẽ không chú ý dung nhan của hắn. Khi Nam Ức Tịch thấy rõ ràng dung nhan của hắn thì lại không tự chủ có chút thất vọng. Tưởng rằng hắn mưu lược vô song như vậy sẽ có dung nhan tuyệt đại. Nhưng mà, tướng mạo hắn cực kỳ bình thường, thậm chí ngay cả thanh tú cũng không bằng. Nam Ức Tịch có chút thất vọng muốn thu hồi tầm mắt, lại thình lình đối mặt với con mắt Lạc Huyền Lăng. Đó là một đôi mắt như thế nào, vô cùng trong suốt lại giống như sâu không thấy đáy, so bất kỳ ngọc thạch đều thuần túy hơn ngàn lần. Ánh mắt kia cao nhã giống như trời xanh mây trắng, núi cao biển lớn, bên trong khó có thể dùng lời diễn tả được cao thâm. Một nháy mắt kia, Nam Ức Tịch cảm thấy tất cả mọi thứ trong thiên địa đều tụ tập đến trên người Lạc Huyền Lăng, ngay cả khuôn mặt bình thưởng kia cũng biến thành hòa quang loá mắt, dường như tất cả mọi thứ đều đang không tồn tại, nàng chỉ có thể nhìn đến Lạc Huyền Lăng, hắn dùng ánh mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn nàng, cười như không cười. "Còn tưởng rằng công tử Vô song đẹp cỡ nào, thì ra cũng chỉ như vậy." Sauk hi Lạc Huyền Lăng xuống xe ngựa, lập tức đưa tới cả đám công chúa và cung nữ cận thân đi theo khe khẽ bàn luận. Mà Lạc Huyền Lăng giống như không nghe thấy gì cả, bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến bên cạnh Doãn Lưu Quang, mỗi một bước đi đều cực kỳ ưu nhã, từng bước từng bước, hắn thong dong tự nhiên đứng bên cạnh Doãn Lưu Quang, khóe môi mỉm cười, mặc dù tướng mạo bình thường, khí độ không chút nào thua kém Doãn Lưu Quang, ngược lại có một loại cảm giác hấp dẫn không ai có được. "Lạc thiếu chủ mời." Doãn Lưu Quang thấy Lạc Huyền Lăng đi tới bên người hắn, hắn lập tức dùng tay làm dấu mời. Lạc Huyền Lăng là cố vấn Đông Lâm, cũng là đối thủ lớn nhất của Doãn Lưu Quang hắn, từ lúc Lạc Huyền Lăng xuống xe, hắn chú ý đến không phải dung nhan mà là khí chất, mà đôi mắt kia gống như đáy biển lại giống như bầu trời. Công tử Vô song. Lạc Huyền Lăng xác thực đảm đương nổi cái danh hiệu này.