Trải qua sự kiện hạ độc lần trước, Doãn Lưu Nguyệt vẫn chưa từng tìm Nam Ức Tịnh làm phiền, cũng không biết là cảnh cáo của Nam Ức Tịnh có tác dụng, hay là Doãn Lưu Quang sau lưng dạy dỗ nàng.
Nam Ức Tịnh đã ở Doãn phủ suốt cả một tháng, toàn bộ lai lịch Doãn gia đã có thể thăm dò rõ ràng. Mắt thấy sắp đến đại thọ Nam Vũ, trên đường hẳn là rất náo nhiệt, Nam Ức Tịnh nhất thời cao hứng, liền dẫn Tiểu Tuyết đi dạo phố.
Không nghĩ tới mỗi lần đi dạo phố, luôn gặp phải rắc rối .
"Chủ tử nhà ta đã coi trọng bức họa này rồi." Một nam tử đầu gỗ đưa tay ngăn cản Nam Ức Tịnh đang muốn lấy tranh, lạnh lẽo nói.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, chậm rãi nâng lên tròng mắt, ánh mắt của nàng trực tiếp nhìn xẹt qua nam tử phía sau lưng thị vệ đang ngăn lại, nam tử kia dung mạo cực kỳ xuất chúng, hàng mi cong dầy, một đôi mắt hẹp dài sâu thẳm mà lạnh lẽo, khẽ mím môi cũng nói ra được lạnh lùng, một thân cẩm y màu tím đậm, trên cẩm y thêu hoa văn phức tạp màu vàng kim, càng làm nổi bật lên quý khí bức người của hắn.
Khóe môi hiện lên nụ cười đùa giỡn không chút để ý, Nam Ức Tịch làm như rất tùy ý vươn tay, thị vệ nghẹn họng trân trối nhìn nhìn tốc độ quá nhanh và xảo trá của nàng không thể tin được, càng không có cách nào ngăn trở góc độ đó, nàng lấy được bức vẽ.
"Thật là đáng tiếc, tranh này hiện tại đang trong tay ta." Nam Ức Tịch nắm bức họa trong tay, nhíu mày nhìn nam tử áo tím lạnh lùng. Đồ Nam Ức Tịch nàng coi trọng, sẽ không có đạo lý tự dưng tặng cho người khác!
Nam tử kia hình như không ngờ rằng Nam Ức Tịch một nữ tử lại có võ công cao như vậy, không khỏi khẽ nhăn mày, ánh mắt nhìn Nam Ức Tịch có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Ta bỏ ra gấp đôi giá tiền, nhường bức họa cho ta."
Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, bức họa ở trong tay nàng chậm rãi mở ra, bức họa này chính là một bộ mẫu đơn. Bức họa này là do công tử Tề Chi vẽ, công tử Tề nổi tiếng tứ quốc trong giới hội hoạ là người đứng thứ nhất, đặc biệt là hoa hắn vẽ, có thể so với vật thật, có thể làm bươm buớm vây lượn.
Phàm là tranh công tử Tề vẽ, bút tích thứ nhất ở dưới rất đậm, Nam Ức Tịch nhìn thấy bút tích trong bức họa mới khẳng định là bút tích thật, chỉ là bức vẽ của công tử có giá trị liên thành, nhưng tại sao bức họa này lại luân lạc tới quán đây?
"Ta lại không biết từ khi nào thì vương gia Tây Nhạc Linh cũng yêu mẫu đơn?" Nam Ức Tịch chậm dãi khép bức họa lại, cầm trong tay, như có thâm ý nhìn qua nam tử trước mắt, từ từ nói.
Hoàng tử Tây Nhạc chính là dân tộc thiểu số, có tròng mắt màu xanh nhạt. Nam tử trước mắt vừa vặn có một đôi mắt màu xanh nhạt, cộng thêm phong thái lạnh lùng, cùng vương gia Tây Nhạc Linh không mưu mà hợp. Huống chi bảy ngày sau chính là đại thọ Nam Vũ, Tây Nhạc phái sứ thần tới, chính là đệ đệ ruột của đương kim hoàng đế Tây Nhạc vương gia Tây Nhạc Linh, Gia Luật Linh.
Gia Luật Linh bị một câu của Nam Ức Tịch vạch trần thân phận, chân mày lại một lần nữa nhíu lại, nữ tử trước mắt rốt cuộc có thân phận như thế nào, liếc mắt liền nhìn thấu thân phận của hắn. Quan trọng hơn là, nàng biết được thân phận của hắn nhưng lại lớn gan giành tranh vẽ cùng hắn?
"Lớn mật! Nếu biết thân phận của chủ tử nhà ta, còn không mau giao tranh vẽ ra đây? !" Thị vệ cọc gỗ lạnh lẽo thấy thế, không khỏi giận dữ, chỉ vào Nam Ức Tịch lạnh giọng nói.
Nam Ức Tịch không nhúc nhích chút nào, vẫn như cũ cầm bức họa trong tay, không có ý tứ giao bức họa ra, nàng mang theo vài phần cuồng ngạo nói, "Lớn mật sao? Lá gan của ta từ trước đến giờ rất lớn, phải làm sao đây?"
Người thị vệ kia hình như không ngờ rằng Nam Ức Tịch lại phách lối tới mức như thế, đưa tay muốn rút bội kiếm bên hông ra, ánh mắt Nam Ức Tịch rét lạnh, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt một mảnh sát phạt.
Đang thời điểm ngàn quân treo sợi tóc, Gia Luật Linh đưa tay ngăn cản thị vệ, nữ tử trước mắt một bộ hồng y, lụa mỏng che mặt, tính tình bất thường, võ công cao tuyệt, chẳng lẽ là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc? Nếu thật là nàng, Tang Thanh Vạn không phải là đối thủ của nàng, chống lại nàng, tất nhiên sẽ thua thiệt.
Tang Thanh bị chủ tử nhà mình ngăn lại, có chút nghi ngờ nhìn Gia Luật Linh, Gia Luật Linh đưa ánh mắt nhìn Nam Ức Tịch, trong trẻo lạnh lùng hỏi, "Các hạ là Cung chủ Ma Cung?"
"A, không ngờ danh tiếng của Quỳnh Lạc ta đã truyền tới Tây Nhạc rồi hả ?" Nam Ức Tịch nghe vậy, chẳng nói đúng sai nhẹ nhàng cười một tiếng, từ từ nói.
Quả nhiên là nàng, trong con ngươi Gia Luật Linh thoáng qua một tia khí lạnh, Cung chủ Ma Cung này xưa nay làm việc bất thường không có quy tắc, nếu nàng thật sự muốn giành bức họa cùng hắn, sợ sẽ không được. Nhưng bút tích công tử Tề thực khó tìm, hắn thật vất vả mới nghĩ được cơ hội có thể đến gần Lạc Huyền Lăng, sao có thể buông tha?
"Đại danh Cung chủ, Gia Luật Linh ngưỡng mộ đã lâu." Gia Luật Linh khẽ nhíu mày, giọng nói ôn hòa hơn một chút, nhưng không cách nào cải biến hắn được chất giọng vốn lành lạnh của hắn, "Bức họa này ta rất yêu thích, không biết Cung chủ có thể nhường thứ yêu thích cho ta được không?"
"Bức mẫu đơn này ta cũng vậy rất yêu thích, nếu ngươi ngưỡng mộ đại danh của ta đã lâu, thì nên biết ta là người rất keo kiệt, chuyện không thích nhất chính là bỏ thứ yêu thích!" Nam Ức Tịch giống như khổ sở nhìn Gia Luật Linh một cái, trong mắt hình như còn hàm chứa nụ cười có mấy phần hài hước, từ từ nói, "Huống chi ta thích mẫu đơn mọi người đều biết, ta lại không biết từ khi nào Linh vương gia cũng yêu mẫu đơn?"
Gia Luật Linh nghe vậy, sắc mặt không khỏi lạnh mấy phần. Cung chủ Ma Cung quả nhiên như lời đồn đãi từng nói, tính khí quái đản vô cùng. Nhưng nàng nói không sai, Cung chủ Ma Cung chỉ thích mẫu đơn, chuyện này đích xác mọi người đều biết.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mẫu đơn tuy là hoa trung chi vương, nhưng rất ít người thích. Mọi người phần lớn chê nó quá mức đẹp tục, thế nhưng hôm nay thiên hạ có ba đại nhân vật đều thích mẫu đơn.
Cung chủ Ma Cung thích mẫu đơn, lấy nó làm cung lệnh Ma Cung. Các chủ Ám các thích mẫu đơn, trên áo bào đen lấy mẫu đơn màu bạc làm dấu hiệu Ám các. Đông Lâm Lăng gia Thiếu chủ Lạc Huyền Lăng thích mẫu đơn, sưu tập mẫu đơn khắp nơi, thậm chí bên trên mỗi cái áo bào trắng đều thêu hoa mẫu đơn bạc.
Xem ra muốn Cung chủ Ma Cung nhường bức họa này, không phải việc dễ dàng.
Thời điểm Gia Luật Linh cảm thấy không có cách nào, Nam Ức Tịch cười, từ từ nói, "Người khác nếu muốn ta bỏ thứ yêu thích, ta nhất định không nguyện ý. Nhưng mà nếu là Linh vương gia, thật ra ta có thể cho ngươi mấy phần mặt mũi. Bức họa này ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi ra giá gấp 10 lần!"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
7 chương
46 chương
12 chương