Tay áo đỏ lửa trên không trung mở ra đường cong xinh đẹp, giống như máu tươi đầy đất vô cùng diễm lệ, Nam Ức Tịch bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Doãn Lưu Quang, tròng mắt đen sâu thẳm hình như còn nở nụ cười vui vẻ. Doãn Lưu Quang nhìn thi thể đầy đất, không thể tin nhìn qua nữ tử trước mắt, sắc mặt cực kỳ phức tạp. Đã sớm nghe nói Cung chủ Ma Cung tàn nhẫn vô tình, giết người không chớp mắt, thế nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu tin tưởng. Bây giờ chính mắt hắn nhìn nàng cười nói tự nhiên hết sức đã giết chết toàn bộ hơn mười sát thủ, mắt cũng không nháy một cái. Trước tiên tạm thời không nói nàng thủ đoạn tàn nhẫn, hắn bây giờ rất kỳ quái, tại sao nàng lại vừa vặn xuất hiện ở chỗ này? Chẳng nàng một mực âm thầm theo dõi hắn? Như vậy hắn và ngân diện nhân giao dịch, nàng đã thấy được sao? "Không biết Cung chủ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Doãn Lưu Quang khẽ nhíu mày, ánh mắt bên trong nhìn Nam Ức Tịch nhiều hơn mấy phần quan sát và đề phòng. Nam Ức Tịch chú ý tới thần sắc biến hóa của Doãn Lưu Quang, trong tròng mắt đen mấy phần toát ra ý trách cứ, làm như có chút giận, nghiêng nửa người sang nói, "A, thật là không phân biệt tốt xấu, không thấy được tâm ý. Ta đặc biệt chạy tới cứu ngươi, ngươi lại hoài nghi ta." Doãn Lưu Quang bị Nam Ức Tịch nói hơi ngẩn ra, Cung chủ Ma Cung thật là tâm tư nhạy cảm, hắn hỏi qua một câu, nàng đã nhìn rõ tâm tư của hắn. Nhìn qua nữ tử trước mắt, Doãn Lưu Quang không có chút sợ sệt, mới vừa rồi vẫn còn giết người không nháy mắt, tàn nhẫn như sứ giả địa ngục, lúc này bên trong vẻ mặt thậm chí có mấy phần ngây thơ, tinh khiết giống như hài đồng, thật khiến hắn liền hoài nghi nhưng không đành lòng. "Lưu Quang cũng không phải là hoài nghi Cung chủ, chỉ là tò mò Cung chủ vì sao lại trùng hợp xuất hiện, chẳng lẽ là Cung chủ biết người ám sát Lưu Quang là ai ?" Doãn Lưu Quang thu lại tâm tư, bình tĩnh nhìn thẳng Nam Ức Tịch, trong mắt ít đi mấy phần quan sát và chất vấn, nhiều hơn mấy phần áy náy và dịu dàng. Nam Ức Tịch nghe Doãn Lưu Quang nói như thế, lông mi khẽ rủ xuống, quét qua thi thể trên đất, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia lạnh lùng, nhếch môi cười nói, "Buổi trưa ngươi tới nói với ta thì ta ngửi thấy được trên người ngươi có hương vị, nhất thời không nhớ được là mùi gì. Một lát sau mới phản ứng được là hương hồn, sợ ngươi gặp nguy hiểm, ta liền men theo hương hồn một đường đuổi theo, đúng lúc thấy ngươi bị đâm." "Hương hồn? !" Doãn Lưu Quang nghe Nam Ức Tịch giải thích, mặc dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng nghĩ tới Nam Ức Tịch không cần thiết lừa hắn, vì vậy liền nhíu mày mà hỏi, "Những sát thủ này là Ám các sao?" Doãn Lưu Quang mặc dù không ngửi thấy được mùi hương hồn, nhưng hương hồn là Ma cung và Ám các chuyên dùng, hắn biết rõ. Mà nếu Nam Ức Tịch ra tay cứu hắn, lại nhẫn tâm giết những sát thủ này, những sát thủ kia tự nhiên không thể nào là Ma cung , như vậy chỉ có thể là Ám các. Chỉ là hắn và Ám các làm không có dính lứu gì nhau, vì sao sát thủ Ám các lại muốn ám sát hắn đây? Chẳng lẽ có người bỏ tiền muốn tính mạng hắn sao? Như vậy người muốn tính mạng hắn, là ai đây? "Thoạt nhìn là như thế. Chỉ là cũng không loại trừ trường hợp có người lợi dụng hương hồn giả mạo người Ám các." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn thi thể trên đất, thong thả ung dung nói, tiếp theo lại nhíu lông mày, bên trong thoáng qua một tia trào phúng, từ từ nói, "Dĩ nhiên, cũng có khả năng là ta cố làm ra vẻ huyền bí." Doãn Lưu Quang nghe được trong lời nói của Nam Ức Tịch có ý châm chọc, biết Nam Ức Tịch còn đang tức giận vừa rồi hắn chất vấn nàng, không khỏi nhẹ nhàng nói, "Cung chủ vẫn còn tức giận Lưu Quang?" "Ta sao dám tức giận Thiếu chủ? Cứ cho là ta ngàn dặm xa xôi chạy tới xen vào việc của người khác đi!" Nam Ức Tịch không chút để ý vung tay áo bào lên, xoay người không quay đầu lại ra khỏi đình nghỉ mát. Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịch rời đi, vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói bên tai Nam Ức Tịch, "Cung chủ tại sao lại làm chuyện không vui với Doãn thiếu chủ cơ chứ? Không phải muốn mượn cơ hội này lấy một nhân tình sao?" Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ hơi nhếch môi, trong tròng mắt đen để lộ ra mấy phần cao thâm, làm như đã có tính toán. "Cung chủ chờ một chút." Doãn Lưu Quang thấy Nam Ức Tịch phất tay áo đi, lập tức đuổi theo, ở sau lưng Nam Ức Tịch vội vàng hô. Bước chân của Nam Ức Tịch khẽ dừng lại, ánh sáng trong mắt sáng ngời, nụ cười trên khóe môi sâu hơn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra xoay người, nhíu mày hỏi, "Doãn thiếu chủ còn có gì muốn hỏi sao?" "Cung chủ vừa cứu mạng, Lưu Quang nhớ kỹ, ngày sau nếu Cung chủ có gì phân phó, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa và lợi ích Nam Hải, Lưu Quang nhất định hết sức hoàn thành!" Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịch, ánh mắt ôn hòa, từng chữ kiên định mà nói ra. Tiểu Tuyết thấy thế, giờ mới hiểu được Nam Ức Tịch dụng tâm. Doãn Lưu Quang vốn cảm thấy nghi ngờ khi Cung chủ đột nhiên xuất hiện, nếu Cung chủ vào thời khắc này đòi hỏi nhân tình Doãn Lưu Quang, chỉ sợ sẽ làm Doãn Lưu Quang hoài nghi, không bằng trực tiếp giả bộ tức giận rời đi, tự nhiên Doãn Lưu Quang sẽ cảm thấy áy náy, chủ động mà đưa ra trả lại nhân tình. Cung chủ quả nhiên tâm tư kín đáo, mưu lược hơn người. "A, không làm trái với đạo nghĩa và lợi ích Nam Hải? Thì ra là Quỳnh Lạc ở trong lòng Doãn thiếu chủ ngay cả đạo nghĩa làm người cũng không có?" Nam Ức Tịch nhíu lông mày, trong con ngươi đen nửa ẩn ý giễu cợt, nhìn Doãn Lưu Quang một cái, lại lần nữa quay lưng đi, từ từ nói, "Chỉ là, Doãn thiếu chủ cam kết, ta nhớ." Doãn Lưu Quang dừng tại chỗ, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch đi xa, trong mắt hiện ra một làn sương mù mờ mịt. Cung chủ Ma Cung rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Thỉnh thoảng tà mị, thỉnh thoảng thiên chân vô tà, thỉnh thoảng tàn nhẫn bất thường. Mặc dù có khăn che mặt, thế nhưng đôi mắt đen giống như có thể diễn tả ra tất cả tâm tư của nàng, nhưng nếu như ngươi cẩn thận tìm kiếm, trong tròng mắt đen này phản chiếu toàn bộ là cảnh tượng huyền ảo, căn bản không cách nào thấy được nội tâm của nàng. Một nữ tử bí ẩn, có võ công cao tuyệt diệu, tuyệt đỉnh thông minh, nàng là làm việc tùy tiện, tùy ý cười, dễ dàng bắt hắn chú ý đến. Khẽ lắc đầu một cái, ánh mắt và khóe môi Doãn Lưu Quang lộ ra nụ cười phức tạp, đi về phía trước. Chỗ bóng tối, từ một nơi bí mật Các chủ Ám các thấy được tất cả đi ra, ánh mặt trời chiếu trên người hắn một bộ đồ đen càng nổi bật phát ra thâm thúy và tĩnh mịch. Hắn nhìn phương hướng Nam Ức Tịch và Doãn Lưu Quang rời khỏi, ánh mắt tĩnh mịch mà phức tạp. Thiếu chủ Doãn gia Nam Hải lại động tình với Cung chủ Ma Cung có tâm niệm muốn phá hủy Nam Hải? Chuyện này chỉ sợ rằng sẽ rất bi thảm thôi. Đột nhiên nhớ tới Nam Ức Tịch đã từng nói, không được động đến Doãn Lưu Quang, chẳng lẽ nàng cũng có tình cảm với Doãn Lưu Quang sao? Chẳng biết tại sao, nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn đột nhiên không thoải mái.