Hoắc lão đại

Chương 7 : Âm mưu

Ở một nơi cách đấy không xa ----------- "Ngươi có sao không!?"_Thiên Vương chăm chú nhìn nam tử đang mở mắt ở bên cạnh,tấm thân đầy máu đó "......"_Hắn không nói gì vẫn chỉ im lặng nhìn nàng "Tại sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác thay ta một mạng?"_Không phải là nàng không biết ,nhưng chiêu đó của Thiên Nhan thật sự nàng chưa nhìn thấy bao giờ, xem ra khi nàng không ở bên hắn, hắn cũng đã tiến bộ ít nhiều rồi. Đáp lại lời nói của nàng,chỉ là gương mặt không cảm xúc của Tĩnh Xuyên. Hai người vẫn ngồi im bất động hồi lâu như vẫy. Mãi cho đến khi...Nàng tức quá không chịu được nữa nói : " Rốt cuộc ta và ngươi có quan hệ gì mà ngươi nhất định phải cứu ta!? "_Nàng cười khinh bỉ rồi nói tiếp : "Ta chắc ngươi cũng biết, trong các trận đấu với Tứ Đại Ma Giới, đều không phải ta không đỡ được đều là do ngươi tự nguyện nhảy vào đỡ cho ta .Ta cũng thật không hiểu ngươi là người thế nào? Thật ra có mục đích gì? Nếu ngươi cần gì thì hãy nói thẳng. Ta không ngại, huống chi ngươi lại là ân nhân của ta" Nàng vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của hắn. Nhưng hắn không bác bỏ, cũng không ngộ nhận,mà chỉ dõng dạc nói : " Lẽ nào quen biết ta lâu năm như vậy,nàng đối với ta ngay một chữ tin tuởng cũng không có."_Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu lên trời cười khổ " Nếu nàng nói như vậy, chắc hẳn thời gian qua ta bám theo nàng đều là công cốc rồi. Vậy từ nay chúng ta đường ai nấy đi. " Nghe hắn nói vậy, Thiên Vương cũng không phản đối. Càng tốt, từ nay về sau không có người cản trở nàng đoạt vương. Hơn nữa tốt xấu gì nàng cũng không muốn hắn can hệ. "Được, nếu vậy thì thuận ý ngươi đi" Sau đó, nàng cũng không nhiều lời dùng ma khí hóa ma vân mà rời đi, bỏ mặc sau lưng tấm thân cô quạnh một mình. Sau đó một thời gian, Tĩnh Xuyên vẫn ngồi đó trầm tư suy nghĩ. "Các ngươi đến rồi à?" "Thứ lỗi đệ không thể giết nàng ta..." _Thiên Nhan quỳ xuống, gương mặt vẫn điềm tĩnh lạ thường. "Tĩnh Không...đệ thích nàng ta?" Thiên Nhan giật mình ngẩng đầu nhìn Tĩnh Xuyên, lại càng không ngờ sư huynh lại hỏi như vậy. Từ trước đến nay, sống cạnh Tĩnh Xuyên lâu ngày như vậy, hắn chỉ biết Sư huynh của mình khá ít nói và trầm tĩnh và ít nói. Ngoài những việc rất quan trọng, thì hầu như sư huynh sẽ không ra ngoài và có ngu mới đi đỡ cái chết cho người khác. Nhưng hôm nay, hắn đã được mở rộng tầm mắt. Con người của sư huynh thật bí ẩn và nguy hiểm.Ngay bây giờ, hắn không biết trả lời vấn đề này như thế nào, liền lảng sang chuyện khác. "Tử Điền tỉ, không biết đã chờ huynh bao lâu rồi..." Nghe hắn nói vậy, Tĩnh Xuyên vẫn lặp lại lời nói ấy : " Ngươi có yêu nàng ta không? " Đối diện với câu nói ấy của sư huynh, hắn biết nếu không trả lời thì sẽ càng khó xử hơn. Trong ánh mắt của hắn dần dần trở nên dịu dàng hơn. "Yêu..." Khi nghe một tiếng thốt ra từ miệng hắn Tĩnh Xuyên vẫn cảm thấy hơi giật mình, song gương mặt vẫn điềm tĩnh như không : " Vậy giết... Nàng ta đi "