Thẩm Khiết Hề đã lên sân khấu, nhóm ba người Lâm Khỏa Văn cũng ở sau cánh gà mặc quần áo tử tế chuẩn bị, nói thật, cô không cảm thấy Thẩm Khiết Hề múa quá đẹp, riêng động tác thì rất đẹp, nhưng cô múa có chút cứng nhắc, cũng không thể hiện được tất cả vẻ đẹp của các động tác đó, điệu múa năm phút ngắn ngủi kết thúc, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên nhiệt liệt, nhóm người Thẩm Khiết Hề đứng trên sấn khấu cúi chào một lúc lâu, mãi đến khi nhân viên sân khấu ra hiệu cho bọn họ, các cô mới lưu luyến bước xuống, Vương Vĩ cười khẽ nói: “Không phải các cậu ấy múa đến mức choáng váng rồi chứ?” Lâm Khỏa Văn cười, lo lắng trong lòng cũng vơi đi phân nửa, chỉ thấy lúc bước xuống sân khấu, vẻ mặt Thẩm Khiết Hề rất tức tối, nhưng mà cô cũng không còn lòng dạ quản chuyện người ta nữa, bởi vì phải lập tức biểu diễn, cô bước nhanh vào chính giữa sân khấu, quỳ một gối xuống, mở lời nói rằng: “Mẹ yêu dấu ơi, vợ ơi, Hồ Hán Tam đã trở về rồi đây!” Dưới khán đài cười ầm lên một trận, không chỉ vì câu kịch này, mà còn bởi vì giọng nói nhỏ nhẹ của diễn viên nử giả nam, mặc dù cô đã đè thấp giọng, nhưng vẫn có thể nhận ra thanh âm ngọt ngào của một bé gái. Lúc này ba diễn viên nhỏ trên sân khấu lại không nghĩ như vậy, cho rằng màn trình diễn đã khiến mọi người tán thưởng, càng thêm ra sức diễn xuất, khán giả cười ầm không dứt. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoàn thành tiểu phẩm, ba người nắm tay cúi chào khán giả, đang chuẩn bị bước xuống sân khấu, bỗng thấy có người cầm một bó hoa tươi rất to bước lên, Lâm Khỏa Văn nhìn qua, chính là Trương Sùng Huyền, mà bó hoa đang ôm trong tay cậu đúng là của Thẩm Khiết Hề, chỉ thấy cậu cười ha ha, đem hoa đặt vào tay của Đàm Tinh: “Tiết mục rất đặc sắc.” Nói xong liền chạy một mạch xuống sân khấu, dưới khán đài càng thêm náo nhiệt, còn có rất nhiều tiếng huýt sáo, Đàm Tinh khí thế cầm bó hoa trong tay vẫy chào, ba người lại cúi chào một lần, cùng nhau bước xuống. Trở lại chỗ ngồi trên khán đài, Lâm Khỏa Văn nhìn gương mặt đang bốc hỏa của Thẩm Khiết Hề, khẽ chọt chọt Đàm Tinh, Đàm Tinh nhìn theo hướng cằm Lâm Khỏa Văn chỉ, thấy Thẩm Khiết Hề đang hung tợn nhìn bó hoa trong ngực cô, cô không hiểu nhìn Lâm Khỏa Văn, Lâm Khỏa Văn giải thích: “Tớ đoán bó hoa trong tay cậu là của Thẩm Khiết Hề đưa cho Trương Sùng Huyền, dành tặng lúc cô ấy biểu diễn xong, kết quả cậu ta lại tặng hoa cho cậu, cái này gọi là “của người phúc ta” đấy.” Đàm Tinh cười khẽ: “Ai bảo tớ là họ hàng của Sùng Huyền, Thẩm Khiết Hề lại thích khoe khoang, cậu ta lúc nào cũng quấn lấy Sùng Huyền, tớ nhìn đã thấy rất phiền phức.” Nói xong, cô khiêu khích ngửi bó hoa, vẻ mặt say sưa. Thẩm Khiết Hề càng nổi giận, xoay mặt sang một bên không nhìn về phía các cô nữa. Tất cả tiết mục đều đã biểu diễn xong, ban giám khảo trực tiếp công bố kết quả, tiểu phẩm của Lâm Khỏa Văn giành được giải nhì về kịch ngắn, bài múa của Thẩm Khiết Hề cũng đạt được giải ba trong mục ca múa, sau đó các lớp theo thứ tự giải tán, những tiết mục đã nhận phần thưởng có thể ở lại sân khấu để chụp hình lưu niệm. Vương Vĩ không biết lấy từ đâu một chiếc máy chụp ảnh, hớn hở nói: “Tớ đã tính toán hết rồi.” Nói xong liền chạy đi tìm một cô giáo giúp các cô chụp vài tấm ảnh, “cô” đứng giữa Lâm Khỏa Văn và Đàm Tinh, khoát lên vai hai người, tuy rằng bị Vương Vĩ ôm vai có chút không được tự nhiên, Lâm Khỏa Văn vẫn rất phấn khích mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô được bước lên sân khấu. Trong phòng học tối hôm đó, lão thái thái Trần Tĩnh đã kích động đến mức không biết nói sao, chỉ thấy cô liên tục xoa tay, cười ha ha nói: “Múa rất đẹp, tiểu phẩm diễn cũng tốt, lớp các em là lớp xuất sắc nhất mà cô từng dạy đấy.” Cô chà xát hai tay rồi lại vuốt ve túi tiền, Lâm Khỏa Văn suy nghĩ: Lẽ nào cô ấy đang giữ tiền thưởng? Qủa nhiên, Trần lão thái thái lại nói: “Lần này được khen thưởng, tiền thưởng nhà trường tặng cho lớp ta là năm trăm đồng, cô dự định sẽ mua chút quà cho những bạn biểu diễn, số tiền còn dư sẽ sung vào công quỹ.” Vào lúc đó, năm trăm đồng có thể đóng được tiền học phí cho một học sinh. Trần lão thái thái lại nói: “Hai tuần tới, sẽ đến hoạt động cuối cùng trong học kì này —— thi hát đồng ca, cô mong mọi người sẽ tiếp tục cố gắng, đương nhiên cô cũng phải cố gắng, bởi vì cô là chủ nhiệm lớp, phải phụ trách lĩnh xướng!” Nhóm học sinh bên dưới cười khẽ, Trần lão thái thái cũng cười: “Cô hát rất hay nhé, đến lúc đó bọn trẻ các em đừng để tụt lại phía sau cô đấy.” Cả lớp chợt cười rộ lên. Đồng ca yêu cầu mỗi học sinh trong lớp đều phải tham dự, Trần lão thái thái chiếm lấy giờ học thể dục, mỗi khi đến tiết thể dục, phòng học của tập thể học sinh lớp sáu cùng chủ nhiệm lớp sẽ vang lên tiếng sói tru không ngừng, ách, kỳ thực cũng không có tiếng sói tru kinh khủng như vậy, chỉ là không có nhạc phối, những cậu con trai tinh nghịch sẽ đặc biệt hát lớn tiếng mà thôi. Trần lão thái thái lại vô cùng kích động, cảm thán tuổi trẻ ngày nay thật có sức sống. Nhà trường yêu cầu trang phục đồng ca phải thống nhất, con trai mặc áo sơ mi trắng và quần soóc, con gái sẽ mặc áo sơ mi trắng với váy ngắn. Không ngờ lại dẫn đến một trận giông tố. Lúc Trần lão thái thái truyền đạt tư tưởng của nhà trường, mặt Vương Vĩ liền trắng bệch, từ lúc sinh ra đến bây giờ “cô” chưa từng mặc váy, “cô” sợ sệt chạy đến trước mặt lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, em không có váy, có thể không mặc được không?” Trần lão thái thái nói: “Như vậy sao được, nhà trường quy định phải thống nhất trang phục.” Lúc này Đàm Tinh lại vừa khéo nghe thấy, đi tới nói: “Cô ơi, em có rất nhiều váy trắng, em sẽ cho cậu ấy mượn ạ.” Trần lão thái thái cười híp mắt nói: “Xem, vấn đề này không phải được giải quyết rồi sao.” Vẻ mặt Vương Vĩ như đưa đám, trở lại chỗ ngồi của mình. Ngày thi hát đó, Vương Vĩ chết sống không chịu mặc váy, gương mặt nhỏ nhắn căng hồng lên, viền mắt cũng hồng hồng, dường như sắp rơi nước mắt, Thẩm Khiết Hề và vài cô bạn lại đứng xem náo nhiệt, cố ý trêu ghẹo nói: “Vương Vĩ, cậu làm gì thế, sao không mặc váy vào, có phải cậu ngại chân mình vừa to vừa ngắn không, nếu không, lẽ nào cậu là con trai?” Vương Vĩ đỏ mặt không nói gì, Lâm Khỏa Văn thấy dáng vẻ “cô” quẫn bách, tuy rằng trong lòng cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn đứng ra giải vây nói: “Từ nhỏ đến lớn Vương Vĩ rất ít khi mặc váy, cảm thấy không quen, từ từ thích ứng là được rồi.” Sau đó đem váy đưa cho Vương Vĩ, nói: “Cậu có muốn tớ đi cùng đến WC không?” Nhớ đến việc “cô” chưa bao giờ bước vào nhà vệ sinh, liền vội nói: “A, vừa nãy tớ thấy các thầy cô đã ra khỏi phòng giáo viên rồi, hay là chúng ta vào trong đó thay đồ đi? Tớ hứa sẽ không nhìn lén cậu đâu.” Vương Vĩ do dự gật đầu. Lâm Khỏa Văn đứng bên ngoài phòng giáo viên canh chừng, một lát sau, cửa văn phòng mở ra, Vương Vĩ vuốt vuốt kéo kéo bước ra ngoài, Lâm Khỏa Văn cười nhìn “cô”: “Rất đẹp mà, cậu nên thả lỏng một chút.” Kỳ thật trong lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên, Vương Vĩ mặc quần vẫn hợp hơn một chút. Trong lớp cũng không ai chú ý đến quần áo của Vương Vĩ, tất cả mọi người đều niềm nở chuẩn bị hợp xướng, về phần Vương Vĩ cảm thấy lo sợ thế nào sống sót qua lần hợp xướng này, sẽ không ai biết được, kết quả đồng ca chỉ tạm chấp nhận, Trần lão thái thái rất tiếc nuối, Lâm Khỏa Văn lại không có cảm xúc phóng đại như vậy, điều khiến cô tiếc nuối không phải là kết quả đồng ca không như ý, mà là sau buổi hợp xướng hai ngày, Vương Vĩ lại trùng hợp chuyển trường, trước khi đi một lời chào hỏi cũng không có, tuy rằng bọn cô không quá thân thiết, nhưng dù sao cũng đã ngồi cùng bàn được một năm. Bởi vì vị trí bên cạnh Lâm Khỏa Văn bỏ trống, Trần lão thái thái quyết định tiến hành điều chỉnh chỗ ngồi một lần nữa, tổng thể cũng không có thay đổi lớn, chỉ là dãy bàn của Vương Vĩ, từ chỗ ngồi của “cô”, lần lượt dời lên phía trước một hàng, từ nay bạn cùng bàn của Lâm Khỏa Văn trở thành một nam sinh “hàng thật giá thật”, tên là Đào Hạo Vũ, là một cậu bạn rất chịu khó học tập. Lúc này, trong giờ học có vài phút nghỉ ngơi, vẻ mặt Đàm Tinh chán nản ngồi vào chỗ của Trương Sùng Huyền, nghiêng đầu sang, nằm trườn lên cánh tay mình, uể oải nói với Lâm Khỏa Văn: “Khoa Văn, cậu nói xem, tại sao Vương Vĩ không nói lời nào đã đi mất?” Lâm Khỏa Văn buông chiếc bút đang hí hoáy chứng minh số học, có chút tiếc nuối nói: “Có thể trong nhà “cô ấy” có việc gấp, chỉ là không biết đã chuyển đến trường nào. Nhưng mà “cô ấy” có điện thoại nhà hai chúng ta mà, khi đến nơi nhất định sẽ gọi điện cho chúng ta thôi.” Đàm Tinh gật đầu, hoài niệm nhìn vị trí bên cạnh Lâm Khỏa Văn, lúc này lại có một cậu bạn mọt sách yên tĩnh ngồi vào, Đào Hạo Vũ bị nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, tuy rằng ánh mắt kia chỉ xuyên qua cậu tưởng nhớ một người khác, thế nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn Đàm Tinh, giả vờ ung dung nói: “Tớ không phải là Vương Vĩ! Cậu không cần dùng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy nhìn tớ đâu.” Đàm Tinh và Lâm Khỏa Văn sửng sốt, sau khi hiểu ý tứ của cậu liền cười ha ha, Đàm Tinh cười híp mắt nói: “Dĩ nhiên không phải cậu, ít nhất giới tính đã không giống, cậu nghĩ tớ và cô ấy muốn nhìn cậu sao.” Đào Hạo Vũ híp mắt, một bộ già dặn hàm ý nói: “Ôi, tú tài gặp phải nhà binh, có lí cũng không nói được. Khổng Tử viết: Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng*. Tớ không trách! Không trách!” Sau đó gương mặt tỏ vẻ “đành chịu”, tiếp tục gặm nhấm cuốn sách của mình. (Nguyên văn câu * trích trong câu: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nán dưỡng dã. Cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”. Có nghĩa là: “Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng. Gần thì họ khinh nhờn, vô lễ, xa thì họ oán hận”) Lâm Khỏa Văn cảm thấy buồn cười, bạn cùng bàn mới này rất thú vị, Đàm Tinh xoắn chân mày, đang muốn đốp chát lại vài câu, tiếng chuông vào học vang lên, Trương Sùng Huyền cũng đã chạy đến, thấy Đàm Tinh ngồi chỗ của mình, liền vươn tay nắm cổ áo của cô, thúc giục: “Nhanh lên, trở về chỗ ngồi của cậu đi.” Đàm Tinh bĩu môi, lúc chạy đi không quên nói với Lâm Khỏa Văn: “Nếu Vương Vĩ gọi điện đến, cậu nhớ xin số điện thoại của cậu ấy nhé!” Lâm Khỏa Văn gật đầu: “Biết rồi.” Thế nhưng Vương Vĩ cũng không gọi bất kì cuộc điện thoại nào cho hai người, bọn cô là bằng hữu tốt nhất của “cô”, nhưng ngay cả các cô cũng không có tin tức, những bạn khác càng không có. Chỉ cần Trương Sùng Huyền đi vắng, Đàm Tinh sẽ ngồi vào chỗ của cậu, còn nếu có cậu, cô sẽ ngồi vào chỗ của Thẩm Khiết Hề, cùng Lâm Khỏa Văn nói chuyện phiếm, hoặc cùng Đào Hạo Vũ cãi nhau, Lâm Khỏa Văn luôn cười híp mắt nhìn hai người bọn họ vô vị khắc khẩu, ầm ĩ một thời gian, thỉnh thoảng Trương Sùng Huyền cũng sẽ tham gia chiến trường, Trần lão thái thái nói rất đúng, tuổi trẻ ngày nay thật sự trần ngập sức sống.