“Lâm Khỏa Văn, có người tìm nè!” Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Đàm Tinh đang vui vẻ ngoắc tay gọi cô. “Nghĩ kĩ chưa mà tới tìm tớ thế?” Lâm Khỏa Văn cười nói. Đàm Tinh cắn cắn môi: “Mấy ngày nay Cao Á Uy có tới tìm cậu không?” Lâm Khỏa Văn ngẩn ra. Gương mặt Đàm Tinh hiện vẻ thất vọng, rầu rĩ nói: “Anh ấy cũng không tới tìm tớ, lẽ nào anh ấy thật sự muốn chia tay với tớ sao?” Lâm Khỏa Văn nói: “Cậu có thể tự tìm anh ta, hoặc gửi tin nhắn hay gọi điện cũng được, không phải ba cậu mới mua cho cậu một chiếc điện thoại di động sao? Tớ nhớ cậu có số của anh ta mà. Chờ ba cũng mua cho tớ một cái, tớ sẽ xin số điện thoại của cậu, như vậy hai đứa mình gặp nhau sẽ tiện hơn, mỗi lần tan học tớ cũng không cần phải chạy xa như vậy tìm cậu nữa.” Đàm Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ không muốn chủ động tìm anh ấy, nếu ngay cả suy nghĩ giữ tớ lại cũng không có, thì tớ đến tìm anh có ích gì chứ.” Lâm Khỏa Văn ngẫm lại cũng thấy có lý: “Nói cũng phải.” Đàm Tinh đột nhiên cười nói: “Khỏa văn, thật ra hôm nay tớ có một tin tốt muốn nói cho cậu biết, gia đình muốn xem mắt tớ ấy, đột nhiên đổi ý lấy tiền mừng về hết rồi.” “Hả? Sao lại vậy nhỉ?” Lâm Khỏa Văn cũng vui vẻ nói. Đàm Tinh nói: “Không biết nữa, nghe nói con trai nhà bọn họ vừa ý người khác rồi.” Lâm Khỏa Văn nói: “Dù sao đi nữa, đây cũng là tin tốt với cậu rồi, chúc mừng nhé!” Đáng tiếc lời chúc này vẫn còn quá sớm, vì không được một tuần, Đàm Tinh lại tới tìm cô. “Lâm Khỏa Văn, cậu nói xem, có phải tớ mắc số đào hoa không? Đối tượng xem mắt đợt trước vừa mới tiễn đi, trưa hôm nay mẹ tớ lại nói với tớ, đã giúp tớ tìm được người khác rồi, là con trai của đối tác bà ấy, còn nói tốt hơn người trước kia nhiều!” Đàm Tinh gấp gáp nắm tay cô lắc tới lắc lui. Lâm Khỏa Văn chỉ cảm thấy người đang nhảy lên nhảy xuống trước mắt làm cô thấy rất chóng mặt, cô vội nói: “Đừng vội đừng vội, từ từ nói, cậu phải giữ bình tĩnh mới được.” Gương mặt Đàm Tinh rất đau khổ: “Làm sao mà bình tĩnh được chứ? Ba mẹ tớ đã chọn trúng, đối phương còn đem tiền mừng đến rồi, so với lần trước còn nhiều hơn. Mẹ tớ cũng quá đáng lắm, cùng người nhà bên kia khen nhau lên trời xuống đất, hai người bọn họ còn nói sẽ sắp xếp trưa thứ bảy tuần này cho chúng tớ tự gặp nhau.” Lâm Khỏa Văn bỉu môi nói: “Bọn họ cũng chọn trúng rồi, tiền mừng cũng đưa rồi, còn bảo cậu tới đó làm gì chứ?” Đàm Tinh cũng bĩu môi theo: “Đi để có hình thức như nhà người ta.” Lâm Khỏa Văn nói: “Không thì cậu đừng tới, lạnh lùng chống cự đi.” Đàm Tinh rũ mắt nhìn chóp mũi của mình: “Không được đâu, bọn họ cũng lôi tớ đi thôi.” “Nếu không cậu gửi tin nhắn cho Cao Á Uy, bảo anh ta tới đó cướp cậu, coi như là thể hiện với ba mẹ cậu!” “Khỏa Văn, nếu Á Uy thật sự để ý lời tớ nói, đã sớm tới tìm tớ rồi, nhưng mà cậu thấy đấy, cũng hơn nửa tháng nay, anh ấy cũng chẳng tới gặp tớ.” Lúc cô nói khóe mắt đã có chút hồng hồng. Lâm Khỏa Văn sốt ruột: “Đừng khóc, không phải vậy đâu, anh ta nghĩ cậu quyết tâm muốn chia tay, nên mới không dám tới tìm cậu. Như vậy đi, đưa số điện thoại của anh ta cho tớ, đến khi tớ có điện thoại di động, tớ sẽ tìm anh ta tính sổ!” Đàm Tinh nín khóc cười khẽ: “Con bé ngốc, chờ đến khi cậu có điện thoại di động, tớ đã kết hôn luôn rồi.” Cuối cùng Lâm Khỏa Văn vẫn xin được số di động của Đàm Tinh và Cao Á Uy. Chuyện chung thân đại sự của bạn tốt, cô phải quan tâm mới được. “Ba, mua cho con một cái điện thoại di động nhé!” Buổi trưa tan học, vừa vào nhà, Lâm Khỏa Văn đã năn nỉ ba. Ba Lâm cười cười: “Ừ, ba thấy mấy đứa trẻ bây giờ đều có điện thoại di động hết rồi, ba sẽ mua cho con một cái, có chức năng quay phim luôn.” “Ba, trước thứ bảy mình đi nhé!” “Sao vội vậy con? Thứ bảy có hoạt động gì à?” Lâm Khỏa Văn cười hì hì nói: “Không phải con có hoạt động, là bạn con có hoạt động, cần con hỗ trợ lâu dài một chút.” Ba Lâm thương yêu nói: “Không thành vấn đề, ba của con kiếm được nhiều tiền như vậy, mua cho con gái một cái điện thoại di động thật xịn, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ sao?” Lâm Khỏa Văn bĩu môi: “Ba, ba khoác lác quá!” Mẹ Lâm vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh hai cha con hòa thuận vui vẻ, nhưng khi thấy bà lại lập tức im lặng, bà cảm thấy không được tự nhiên nên vội bước vào phòng bếp, ba Lâm suy nghĩ nửa ngày, rồi cũng đi theo. Lâm Khỏa Văn len lén trốn sau cửa phòng bếp, chợt nghe giọng ba vang lên: “A Vân, con mình muốn mua một cái điện thoại.” “Vậy à, được thôi, Tiểu Huyền nhà người ta cũng có điện thoại từ lâu rồi, quả thật cũng nên mua cho con một cái.” Mẹ Lâm thản nhiên nói. “Ừ.” Ba Lâm rũ mắt xuống, rồi dùng một giọng nói bình thản nói với bà, “A Vân, nhân tiện tôi cũng mua cho bà một cái nhé, có cả chức năng quay phim nữa!” Lâm Khỏa Văn cười nhạt rời khỏi cửa phòng bếp, quay trở lại phòng ngủ của mình, bởi vì cô thấy trên khóe miệng của mẹ chợt hiện lên một nụ cười kín đáo, quả nhiên, sức ảnh hưởng của cô thua ba mình rất xa. Năng suất của ba Lâm thật sự rất cao, đêm đó, Lâm Khỏa Văn đã cầm một chiếc điện thoại mới tinh trên tay, ba sao, có nắp trược, còn có cameras, vỏ màu trắng rất đẹp, ba Lâm cười nói: “Người bán hàng nói đây là mẫu mới nhất, rất hợp với con gái! Ba cũng đã lưu số điện thoại của mình cho con rồi.” Lâm Khỏa Văn cười không khép miệng lại được: “Ba, ba tốt quá đi.” Cô nói xong, rồi chạy về phòng tìm số điện thoại của Đàm Tinh và Cao Á Uy. Ba Lâm cười vui vẻ nhìn cô chạy đi mất, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc hộp được gói rất khéo léo bên cạnh, cuối cùng, ông đứng dậy đi vào phòng bên cạnh, đó là điện thoại di động ông mua cho mẹ Lâm, cũng là dạng máy có cameras. Có điện thoại di động, cũng có rất nhiều điều mới lạ, vừa hết tiết, Lâm Khỏa Văn đã bắt đầu luyện tập gửi tin nhắn. Đột nhiên có một chiếc bóng che mất ánh sáng trước mặt Lâm Khỏa Văn, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của lớp trưởng. “Lâm Khỏa Văn, anh trai kết nghĩa tới tìm cậu.” Lớp trưởng đưa một ngón tay chỉ về phía cửa, sau đó liền trở về chỗ ngồi. Cao Á Uy? Anh ta tính toán xong rồi ư, cô còn đang muốn gửi tin nhắn cho anh ta đây. Lâm Khỏa Văn vừa nghĩ vừa bước ra cửa, nhưng lại chỉ nhìn thấy Trương Sùng Huyền đang đứng tựa vào bức tường trước cửa phòng học. Lâm Khỏa Văn nói: “Người anh kết nghĩa mà lớp trưởng nói là cậu à?” Trương Sùng Huyền cười rất kì lạ: “Anh kết nghĩa? Sợ là sắp trở thành anh ruột rồi.” Trong ngực Lâm Khỏa Văn như có vật gì rơi lộp bộp, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, nói: “Cậu có ý gì?” “Tớ đã nhìn thấy mẹ của cậu ở cùng một chỗ với ba tớ, còn tỏ ra rất thân mật. Cậu khuyên mẹ cậu đi, còn tớ cũng sẽ tạo áp lực với ba mình! Hai người bọn họ được hạnh phúc, nhưng sẽ làm bốn người phải đau khổ! Quan trọng nhất là tớ cũng không muốn chúng ta sẽ có loại quan hệ kì quái như vậy.” Gương mặt Trương Sùng Huyền lúc này rất nghiêm túc, cậu chân thành nói. Lâm Khỏa Văn nhìn cậu: “Mẹ cậu có biết không?” Trương Sùng Huyền nói: “Vẫn chưa biết. Tớ cũng không muốn bà ấy biết, thừa dịp này, hai chúng ta phải cố gắng một chút, để thuyết phục bọn họ.” Lâm Khỏa Văn cười khổ một tiếng, nói: “Có một số việc, chỉ dựa vào chúng ta cũng vô dụng thôi, tình cảm vợ chồng mấy chục năm của bọn họ mới là quan trọng nhất.” Đương nhiên cô có cố gắng khuyên mẹ mình, nhưng lại chẳng bằng một lời tâm tình nho nhỏ của ba, hiệu quả mà cô làm ra kém hơn rất nhiều. Trương Sùng Huyền nhìn cô chằm chằm, lâu đến mức khiến mặt cô hơi nóng lên, cô kìm nén sự căng thẳng, hỏi: “Sao vậy, cậu đang cho là tớ không muốn giúp một tay, không quan tâm gì ư?” Trương Sùng Huyền nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại có vẻ không đứng đắn, cậu nói: “Không phải, tớ chỉ đang suy nghĩ, quả thật chúng ta rất có duyên!” Lần này, không chỉ có mặt Lâm Khỏa Văn nóng lên, cô nghĩ cổ của mình chắc chắn cũng rất đỏ, cô vội giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu nói việc chính xong rồi đúng không? Vậy cậu mau về lớp đi, sắp vào tiết rồi.” Cô không chút khách khí ra lệnh đuổi khách. “Chờ một chút.” Trương Sùng Huyền cười gọi cô quay lại, khóe mắt thấy trong túi váy của cô lộ ra một vật màu trắng tinh, “Cậu có điện thoại di động à?” Lâm Khỏa Văn gật đầu, đúng lúc cô cũng đang muốn hỏi Đàm Tinh số điện thoại của cậu, bây giờ người thật đang đứng trước mắt, có thể hỏi trực tiếp cậu rồi, nhưng phải mở miệng thế nào đây? Trương Sùng Huyền đã móc ra điện thoại di động của mình, nói: “Của cậu số bao nhiêu? Chúng ta có thể cùng thảo luận về vấn đề của ba mẹ mình, để tớ đỡ phải chạy xa như vậy tìm cậu.” Lâm Khỏa Văn cười khẽ, câu nói này cũng tương tự như câu cô nói với Đàm Tinh, hơn nữa, lấy lý do của ba mẹ để xin số điện thoại, quả thật rất thông minh, cô lại không nghĩ ra. Cô đọc số di động của mình, không bao lâu, chiếc điện thoại đặt trong túi váy đã rung lên, cô nhanh chóng lấy ra, vào mục lịch sử lưu lại số điện thoại gọi nhỡ kia. “Xong rồi!” Trương Sùng Huyền đẹp trai ngời ngời xoay điện thoại di động một vòng, rồi bỏ vào túi quần, cậu lại lấy một vật gì đó nhỏ cỡ ngón cái trong túi áo ra ném cho cô, “Nhặt trên đường, nhìn cũng giống cái con gái hay dùng, cậu giữ đi.” Sau đó cậu vui vẻ huýt sáo bước ra ngoài. Lâm Khỏa Văn tiếp được, lúc nhìn kĩ, hóa ra đó là một chiếc móc khóa có hình chú thỏ Mashimaro*, màu sắc còn mới tinh, không giống như là nhặt, sau cổ chú thỏ vẫn còn một miếng nhãn bằng nhựa chưa tháo xuống. Cô lấy chìa khóa nhà ra, rồi treo chiếc móc khóa Mashimaro lên trên, nhìn miếng nhãn bằng nhựa vẫn chưa được lột xuống, cô cười khẽ, tặng quà này nọ nhưng lại không chịu nhận, xem ra, quả thật cậu có thích cô một chút.