Hòa Thân Tân Truyện
Chương 85 : Vừa đấm vừa xoa
Hòa Thân sở dĩ hoả tốc như vậy đến gặp A Quế, thật ra chính là nghĩ khi A Quế còn đứng chưa vững, triệt để làm rõ việc này cho hắn; Ngoài việc đó ra, Hòa Thân còn muốn cho Quế Trung Đường một trận chiến công tâm. – ý tứ đó cũng là nói, ngươi đừng ở sau lưng hại ta, chúng ta nên đao thương rõ ràng!
Khi Hòa Thân và Lương Kiện hai người vào nhà, A Quế và mấy tên thủ hạ còn đang ngây ra trong phòng. Bọn họ không hiểu được, Hòa Thân này sao lại biết bọn họ đã tới Nam Kinh, hơn nữa khi bọn họ vừa mới dàn xếp xong, thậm chí còn chưa kịp uống một chén trà nóng, bọn họ đã tìm tới cửa.
Hòa Thân thấy A Quế, vội vàng bước nhanh hai bước, bộ dạng cực kỳ cung kính: “Tại hạ Hòa Thân diện kiến Quế Trung Đường!”
A Quế mặc dù trước khi đến Nam Kinh căm hận Hòa Thân vô cùng, nhưng đột nhiên gặp mặt như vậy, làm cho hắn luống cuống tay chân, vốn muốn không thừa nhận mình là A Quế, nhưng hắn cả đời ngay thẳng, chuyện trước mắt thật đúng là không giả bộ được. Hắn vốn là Nguyên soái dẫn binh, nếu hành quân đánh giặc, bài binh bố trận, rong ruổi chiến trường còn được, nhưng nếu so với chuyện lục đục với nhau, hắn còn kém xa mấy lần so với Lưu Dung. A Quế vừa rồi còn toàn tâm toàn ý muốn xử lý Hòa Thân, vừa thấy Hòa Thân bây giờ đang cười tủm tỉm đứng ở trước mắt hắn, vì thế cũng đành vòng tay, cực chẳng đã nói: “Không dám làm phiền Hòa đại nhân!”
Hòa Thân vừa thấy sắc mặt của A Quế liền biết đó là một chủ nhân "Thà rằng bị đánh chết cũng không khom lưng’, nghĩ thầm người như vậy có thể dễ đấu so với cái tên La Oa tử kia, vì thế đảo khách thành chủ nói: “Quế Trung Đường mời ngồi!” Bên cạnh Lương Kiện đã sớm lệnh tiểu nhị bưng trà nóng lên.
A Quế vừa thấy việc đã đến nước này, cũng chỉ đành ổn định Hòa Thân trước mắt, vì thế liền cùng Hòa Thân ngồi xuống ghế, nháy mắt với mấy tên thủ hạ của hắn, ý là các ngươi đừng cũng đứng ở đây, nên làm gì thì làm gì đi! Nhưng Hòa Thân sao có thể để cho bọn họ thuận lợi như vậy đi ra cửa, vì thế làm bộ bừng tỉnh nói: “Ai ya, Quế Trung Đường, xin thứ cho tại hạ thất lễ! -- Quế Trung Đường nếu là từ Bắc Kinh đến, chắc là mang theo hoàng mệnh tới, đó là khâm sai! Hòa Thân ta còn chưa cung linh thánh dụ, sao có thể đường đột đứng lên như thế, thật sự là đại bất kính với Hoàng Thượng, mong Quế Trung Đường thứ tội!” Sau đó quay đầu nói với người phía sau: “Còn không mau bái kiến khâm sai đại nhân!”
Lương Kiện vừa thấy hành động của Hòa Thân liền biết Hòa Thân là muốn để cho vị Quế Trung Đường này biết rõ thân phận của chính hắn, vì thế chạy nhanh đến những người ở bên cạnh do hắn dẫn tới quát: “Bái kiến khâm sai đại nhân!” Vì thế mấy chục người trong ngoài phòng đồng thời đều quỳ xuống, trong miệng lớn tiếng hô: “Bái kiến khâm sai đại nhân! -- cung thỉnh thánh an!”
Hòa Thân vừa vào cửa A Quế cảm thấy hoảng hốt một chút, bây giờ vừa thấy nhiều người trước mặt đều quỳ xuống như vậy, còn nói bái kiến khâm sai cung thỉnh thánh an, vì thế hoảng hốt cao giọng nói: “Thánh cung an!”
“Cung linh thánh dụ!” Hòa Thân lại dẫn dắt này những người này cùng hô.
A Quế vừa thấy Hòa Thân sao lại như vậy, thỉnh thánh an còn không tính sao còn muốn cung linh thánh dụ, nhưng nghĩ lại, đánh giặc phải chú ý “Xuất kỳ bất ý, đánh úp bất ngờ”, ta quyết phải bắt được ngươi, vì thế hét lớn một tiếng: “Hòa Thân! -- ngươi biết tội chưa?”
Hòa Thân đã sớm nghĩ hắn sẽ dùng chiêu thức này, vì thế không chút hoang mang nói: “Thần Hòa Thân không biết tội, mong khâm sai đại nhân chỉ rõ!”
A Quế vừa thấy Hòa Thân này thật khó chơi, lại còn nói không biết tội, vì thế lớn tiếng quát: “Ngươi một mình ở Nam Kinh buôn bán, lại bí mật thông thương với Anh di (cách gọi khinh miệt), phá hỏng pháp luật của Đại Thanh, kháng thần uy của Thiên triều, kháng thánh chỉ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ còn không phải tội lớn?”
Không đợi Hòa Thân mở miệng, A Quế lại nói tiếp: “Năm tháng trước ngươi trở thành ông chủ của xưởng dệt nhà họ Tô, tám tháng trước từng ở Nam Kinh thu mua lá trà, đồ sứ và tơ lụa, ngay cả dân chúng đều biết tất cả những hàng hóa này đều bán cho Anh di, -- chẳng lẽ tất cả đều là tin vỉa hè sao?”
Hòa Thân vừa nghe lời nói của A Quế chẳng ra môn ra khoai gì liền biết rằng trong lòng hắn đang hoang mang, cũng hiểu được A Quế lần này đến Nam Kinh cũng chỉ là việc “Tuần tra quan sát động tĩnh”, căn bản là không có phụng mật lệnh Càn Long đến trị tội hắn. Bởi vì một khi hoàng đế muốn trị tội, căn bản là sẽ không rườm rà như bây giờ, trên thánh chỉ sẽ viết rất rõ ràng, chờ khâm sai vừa tuyên chỉ xong, lập tức sẽ hô hai bên thị vệ “Bắt”! Hòa Thân nghĩ thầm: vốn dĩ A Quế ngươi là tới khua môi múa mép với ta, vậy xem như ngươi đã tìm đúng người!
“Ngươi làm ông chủ xưởng dệt nhà họ Tô có được tính là buôn bán không? Một mình thông thương với Anh di có kháng chỉ không? – Mau khai báo thành thật!” A Quế nói.
Hòa Thân vừa thấy này A Quế thật là dũng cảm, vì thế nói: “Quế Trung Đường, ngài là phụng thẩm vấn, hay là đang điều tra lấy chứng cớ?” Nói xong vừa liền từ trên mặt đất đứng lên, “-- nếu Quế Trung Đường là phụng chỉ thẩm vấn, ta đây sẽ quỳ xuống đáp lời, nếu Quế đại nhân là muốn biết rõ sự tình, điều tra rõ ràng, thì ta sẽ ngồi xuống đáp lời! -- Hòa Thân ta được Hoàng Thượng khâm phong là "Đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh ", trên thánh chỉ của Hoàng Thượng viết rất rõ ràng, ở thời điểm cần thiết ta có thể thay quyền hộ bộ, thời điểm cần thiết có thể gặp thời lộng quyền, thời điểm cần thiết đối với một số việc lớn còn có thể châm chước xử lý; còn nữa ta chỉ là phụ trách đối với đương kim Hoàng Thượng, có một số việc Quế Trung Đường cũng không có quyền hỏi đến!”
Hòa Thân nói xong liền ngồi xuống ghế, phân phó nói: “Dâng trà! -- Quế đại nhân cũng mời ngồi xuống đi!”
A Quế vừa thấy Hòa Thân quả thực là một tên đồ đệ cuồng vọng, thật sự là vô pháp vô thiên, vừa định tức giận, nhưng nghĩ lại Hoàng Thượng cũng không cho hắn quyền gặp thời lộng quyền, cũng không cho hắn một mình thẩm vấn Hòa Thân, cho dù muốn bất chấp tội danh kháng chỉ bắt Hòa Thân lại, nhưng bây giờ còn chưa tìm ra bằng chứng, vì thế cũng đành ngồi xuống.
Hòa Thân trong lòng cười thầm, nhìn A Quế đang xanh cả mặt bèn nói: “Quế Trung Đường bớt giận, thứ cho tại hạ vừa rồi nhất thời xúc động, có chút mạo phạm! Nói chuyện lên thông thương với Anh di, Quế Trung Đường chỉ biết một mà không biết hai, ta còn không phải bị người ta ép buộc sao? Hoàng Thượng lúc ấy phong ta làm đại thần tài chính, vừa mới bắt đầu ta còn ngu ngốc nghĩ đến được trọng dụng, nhưng không được vài ngày, ta đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, -- Người đến đòi tiền ta mỗi ngày đều ở đây xếp hàng! Hôm nay Hoàng Hà tràn ra, ngày mai Trường Giang vỡ đê, ngày mốt lại có nạn dân không nhà để về, ngày kia lại có phỉ Bạch Liên giáo tác loạn, quan viên địa phương lại muốn ta cung cấp quân phí! Quế Trung Đường, ngài nói ta một ngày không phải bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, ngày nào không phải hao tổn tâm tư nghĩ làm thế nào kéo về mấy lượng bạc cho quốc khố của Đại Thanh ta?
-- "Người vì tài mà chết" những lời này Quế đại nhân hiểu được, bây giờ ta vì kiếm thêm mấy lượng bạc như vậy, quả thực ngay cả chết đều không có, nếu Quế Trung Đường thật muốn bắt ta vào kinh vấn tội,vậy ngài quả thực đã giải thoát cho ta rồi! -- Nhưng... Quế Trung Đường... nhưng, ta cũng quá oan khuất!”
A Quế vừa nghe những lời này của Hòa Thân cũng là thực tế, hắn cũng được phân công quản lý chuyện của hộ bộ, biết được khó xử trong đó, hắn trước kia cũng vì chuyện không tìm được bạc mà buồn rầu, thậm chí cũng có lúc không từ thủ đoạn, vì thế lửa giận trong lòng liền tắt hơn phân nửa. Nhưng hắn lần này đến đây đã quyết tâm, ở trước mặt Lưu Dung và Kì Hiểu Lam cũng đã vỗ ngực, nhưng Hoàng Thượng cũng biết mục đích của hắn đến Nam Kinh. Nếu mình không minh bạch như thế này trở về, bọn họ sẽ coi như thế nào, Hoàng Thượng sẽ coi đại thần lĩnh việc quân cơ là hắn như thế nào? -- tuy rằng Hòa Thân có cái khó nói của hắn, nhưng hắn cũng không thể vô công mà phản!
Nghĩ đến đây, hướng về người vừa rồi phải đi ra ngoài ban sai khoát tay chặn lại nói: “Các ngươi còn không đi ban sai đi, ta cùng Hòa đại nhân ngồi uống trà nói chuyện phiếm!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
134 chương
10 chương
72 chương
101 chương
51 chương
300 chương
164 chương