Hòa Thân Tân Truyện
Chương 34 : Tài hèn sức mọn
Đả tự: Upin - Kiếm Giới
“Đại nhân, ngoài cửa có một người ngoại quốc muốn gặp ngài!” Một tên hầu của Liễu Hỷ Công tiến vào bẩm báo.
“Người ngoại quốc?” Liễu Hỷ Công nghe xong đang sửng sốt. “Có phải cái người tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao cao, thân mình gầy teo, chân dài cánh tay ngắn?”
“Vâng, người kia đúng là bộ dáng như vậy!”
“Biết rồi, ngươi đuổi hắn đi cho ta!” Liễu Hỷ Công khoát tay áo để cho tên hầu đi ra ngoài, rồi nói với Hòa Thân: “Ta là cũng không dám... trêu chọc Tang Môn tinh này! Nếu không vì hắn, ta sao có thể lưu lạc đến chỗ này!”
“Đừng... Đừng... Đừng! Liễu đại nhân, người nước ngoài ở cửa kia có phải chính là người làm tơ lụa với ngài, tên John Lawrence người Anh quốc kinh doanh đồ sứ?” Hòa Thân vội ngăn tên hầu lại.
“Đúng vậy! Tiểu từ này chắc là lại muốn khởi nghiệp ở Đông Sơn, ta cũng không dám trộn lẫn với hắn! Người ta tài lớn khí thô, đủ khả năng kiếm được tiền, ta thì không thể được!”
“Ông nói John Lavvrence đến đây tìm ông kinh doanh?” Hòa Thân hỏi.
“Chắc là vậy! Nhớ rõ lần trước lúc hắn đi có nói với ta, nói là chờ hắn về nước nghĩ cách mượn một số tiền, sau đó lại đến tìm ta làm kinh doanh. Lúc đó ta đang đau đầu nhức óc, cũng không để ý lời nói của hắn, không ngờ tiểu tử này đã đến đây!” Liễu Hỷ Công nói.
Hòa Thân cười nói: “Liễu đại nhân, nói thế nào thì hai người trước kia đã từng đồng cam khổ cộng khổ, hơn nữa cũng là bạn tốt! Nay bạn tốt tới nhà, dù thế nào cũng phải gặp mặt, cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu không chẳng phải để cho người nước ngoài nói lễ nghi của người Trung Hoa chúng ta không biết lễ nghĩa!”
Liễu Hỷ Công thở dài một hơi nói: “Nếu Hòa công tử nói như thế, ta sẽ đi gặp hắn! Nhưng ta thật sự là vô tâm!” Nói xong liền xoay người thở phì phì đi ra ngoài.
Chờ Liễu Hỷ Công đi xa, Hòa Thân gọi Lưu Toàn đến trước mặt, nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu, Lưu Toàn hiểu ý xoay người mà đi.
Ước chừng qua một bữa cơm, Liễu Hỷ Công trở lại, vừa vào trong phòng liền nói với Hòa Thân: “Quả nhiên, John Lawrence ở Anh quốc đã chuẩn bị một món tiền, muốn cùng ta kinh doanh! Ta đã từ chối hắn rồi, để cho hắn mau cút khỏi đây!”
Hòa Thân nghĩ nghĩ nói: “John Lavvrence lần này cầm bao nhiêu tiền để kinh doanh cùng với đại nhân!”
Liễu Hỷ Công nói: “Cũng khoảng hai ba trăm vạn!”
“Hai ba trăm vạn này coi như là một số tiền lớn, nghe nói tơ lụa, đồ sứ, lá trà còn có thủ công mỹ nghệ, hắn nên ở Lưỡng Quảng và Lưỡng Giang kinh doanh! Hắn sao chỉ chạy đến Hà Nam tìm đại nhân?” Hòa Thân khó hiểu hỏi.
“Thật ra John Lavvrence này cũng là nhân vật nhỏ. Đừng nhìn vừa làm đã có trên trăm vạn, nhưng nếu hắn so với người nước ngoài của Lưỡng Giang và Lưỡng Quảng, thì đúng là gặp sư phụ! Quảng Châu có Hanh Thiên Hành, Dương Châu có Đức Long Phổ, kinh doanh của người ta mới gọi là lớn, cơ hồ đều độc chiếm việc kinh doanh bên phía nam, còn lại các nhân vật nhỏ như John Lawrence, thì bắt đầu phát triển từ nội địa! Nói trở lại, Khai Phong chúng ta từ triều Tống tới nay đã hình thành hai thị trường lớn là trà, đồ sứ, ở hai phương diện này Khai Phong chúng ta không kém cỏi so với Giang Nam!” Liễu Hỷ Công nói.
“Oa, là như vậy!” Hòa Thân gật gật đầu.
Liễu Hỷ Công vừa thấy Hòa Thân chỉ là hỏi một chút chuyện kinh doanh, chứ không phải là quên chuyện việc lớn của minh, liền vội hỏi: “Việc kinh doanh chúng ta về sau có thời gian sẽ nói sau! Hòa công tử vẫn là mau nghĩ cách cho ta! Bằng không tên La Oa Tử (Lưu Dung) kia vừa đến, làm không tốt sẽ mất đầu, đến lúc đó nói cái gì cũng đã muộn rồi!”
“Khai Phong chúng ta dựa vào Hoàng Hả, đại nhân có thể nghĩ cách trên nhánh sông này?” Hòa Thân lẳng lặng nói với Liễu Hỷ Công.
“Thật không dám dấu diếm, ta ngay từ đầu đã có ý niệm này trong đầu, nhưng sau lại nghĩ khoản tiền trị thủy tu đê chắc chắn bảy tháng trước đã kết toán xong rồi, Tổng đốc đường sông đã báo lên cấp trên hộ bộ xóa sổ, nếu chúng ta lại làm ra sổ sách giả, lừa gạt người bình thường còn được, ta vẫn cảm thấy không qua mắt được tên La Oa Tử kia!” Liễu Hỷ Công ủ rũ nói.
“Vậy những nhà thương gia lớn của Khai Phong đâu? Có thể mượn một chút tạm thời lấy lệ!” Hòa Thân nói.
“Muốn vay tiền thì có thể vay một chút, phủ Khai Phong cũng được coi như một địa phương lớn, thương nhân giàu có một phương cũng có mấy nhà, tập họp một trăm vạn lượng cũng có thể gom đủ! Nhưng chúng ta ai biết La Oa Tử kia chơi cái trò quỷ quái gì, nếu bại lộ ra, để cho hắn tìm ra một chút dấu vết, thì chúng ta cũng tiêu đời rồi!”
Hòa Thân vừa nghe Liễu Hỷ Công nói, luôn mồm “chúng ta” “chúng ta”, giống như bọn họ bây giờ như là châu chấu trên một dây thừng, lão này chỉ nghĩ làm sao cho lai lịch của tiền là trong sáng, đó không phải là mơ tưởng hão huyền sao? Trừ phi bạc từ trên trời rơi xuống!
Hòa Thân sở dĩ ngấm ngầm ép hỏi Liễu Hỷ Công như vậy, chính là muốn làm cho Liễu Hỷ Công lật ngửa tất cả các con bài của hắn, hiện tại Liễu Hỷ Công đang bối rối, về sau hắn càng cảm kích với mình. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho trong lòng hắn hiểu được khi tánh mạng của hắn bị nguy hiểm ai sẽ là người cứu hắn!
Liễu Hỷ Công vừa thấy Hòa Thân bình tĩnh như một bát nước, liền biết Hòa công tử nhất định có cách, hiện tại chưa nói ra nhất định là lời nói của mình chưa đến nơi đến chốn, vì thế cố ý nhìn ra ngoài trời cả kinh nói: “Ai ya, ngươi xem mới nói chuyện đã đến trưa rồi, Hòa công tử cũng đừng về ăn trưa nữa, bữa trưa nay ta mời! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”
Hòa Thân thấy sao mà từ cổ chí kim đều có quy củ nói chuyện trên bàn ăn, nếu Liễu Hỷ Công này nguyện ý mời, vậy để cho hắn mời, dù sao mình đã có chủ ý, xem hắn còn có tâm địa gian giảo gì nữa.
Vì thế Liễu Hỷ Công liền phân phó người trong phòng khách bày bữa rượu thiết yến, không lâu sau, rượu ngon món ngon liền như nước chảy bưng lên. Hòa Thân cũng không khách khí, ngồi xuống liền cùng với Liễu Hỷ Công bắt đầu ăn uống.
Khi bọn hắn uống rượu được nửa chừng, Liễu Hỷ Công suy nghĩ một chút nói: “Lần trước uống rượu, bởi vì tiểu nữ nói những lời mất hứng làm cho Hòa công tử chê cười, hôm nay ta cho tiểu nữ Doanh Doanh đi ra tạ lỗi với Hòa công tử!”
Hòa Thân vừa nghe thấy sứng sốt: “Chẳng lẽ này Liễu Hỷ Công còn muốn dùng mỹ nhân kế?”
Lúc Liễu Hỷ Công vừa muốn đứng dậy đi gọi con gái Liễu Doanh Doanh của hắn, Lưu Toàn từ bên ngoài bước vào.
“Thiếu gia, chuyện ngài phân phó nô tài đã làm xong!” Lưu Toàn tiến lên nói.
“Biết rồi, ngươi về trước đi, buổi chiều qua đây sớm một chút!” Hòa Thân nói với Lưu Toàn.
“Thiếu gia, tôi... tôi còn có việc muốn nói.” Lưu Toàn nhìn sắc mặt Hòa Thân nói.
Hòa Thân dựa vào kinh nghiệm phán đoán, Lưu Toàn khi có thể hiện này, tất xảy ra việc lớn, cho nên không dám chậm trễ, vội vàng cáo biệt Liễu Hỷ Công, gọi Lưu Toàn đến văn phòng của hắn.
“Thiếu gia! Ta nghe nói tuần phủ Sơn Đông Mã Văn Xương ba ngày trước đã mất đầu, khâm sai đại thần Lưu Dung ba ngày trước cũng đã rời Tế Nam đến chỗ chúng ta!” Lưu Toàn nói.
“A!” Hòa Thân kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
“Khi tôi bố trí John Lavvrence ở ‘Minh Hiền Lâu’ nghe một cái khách thương của Sơn Đông nói! Tin tức hẳn là đáng tin cậy!” Lưu Toàn nghiêm trang nói.
Đây quả thật là ngoài dự kiến của Hòa Thân, hắn vốn nghĩ Lưu Dung ở Sơn Đông kéo Mã Văn Xương xuống ngựa, sẽ tấu với Càn Long trước, sau đó chờ thánh dụ của Càn long, thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng, nào biết tin tức của Liễu Hỷ Công không đáng tin như vậy!
Hòa Thân không dám trì hoãn, mang theo Lưu Toàn vội vàng đi đến phòng khách gặp Liễu Hỷ Công, vừa vào cửa liền hỏi: “Liễu đại nhân, tin tức Lưu Dung bây giờ còn ở Sơn Đông chờ chỉ dụ, ngài làm sao mà có được?”
“Là người tin cậy bên dưới của ta nghe được! Làm sao vậy?” Liễu Hỷ Công vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi đường đường là một tri phủ nha môn, ngàn vạn người hầu dưới tay, sao lại không nhanh bằng tin tức của một tên nô tài của ta! Lưu Dung ba ngày trước cũng đã rời khỏi Tế Nam, hiện tại mới đến địa giới Hà Nam! Nếu chúng ta chậm trễ nửa khắc, qua hai ngày nữa nói không chừng tên La Oa Từ kia đã ở Khai Phong chúng ta, vậy chúng ta liền khoanh tay chịu chết!”
Liễu Hỷ Công nghe xong lời nói của Hòa Thân sợ tới mức “choang” một tiếng chén rượu cầm trong tay rơi xuống mặt đất, ngơ ngác hỏi: “Vậy như thế nào cho phải, như thế nào cho phải? Hay là chờ chúng ta ăn xong rồi đi tìm mấy đại thương gia mượn bạc đi?”
“Không còn kịp rồi! Liễu đại nhân, ngài lập tức đi trước điều cho ta một đội thân binh của nha môn tri phủ, ta hiện tại phải đi ra ngoài!” Hòa Thân nói
“Điều một đội thân binh? Được, được!” Liễu Hỷ Công đầu óc choáng váng chạy đi. conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
134 chương
10 chương
72 chương
101 chương
51 chương
300 chương
164 chương