Hòa Thân Tân Truyện
Chương 18 : Bày mưu tính kế
Có Vương Vũ Châu ở bên người làm bạn, Hòa Thân cực kỳ hưng phấn, ở rịt trong khách điếm suốt ba ngày. Ngoài nói chuyện yêu đương với Vương Vũ Châu ra, Hòa Thân cũng lấy những tư liệu vụ án kia ra đọc. Ngoại trừ tình tiết vụ án, còn có thêm một ít thông tin mà Triệu Nhân Nghĩa mới điều tra ra mấy ngày qua, đó là những mối quan hệ ở phía sau lưng hai nhà Nguyễn, Lâm. Những điều này có hỗ trợ rất lớn cho việc phá án và bắt người.
Hòa Thân ở đây ba ngày, vắt óc nghĩ lại mấy truyện trinh thám như thiếu niên Bao Thanh Thiên, thần thám Địch Nhân Kiệt gì đó, cuối cùng ông trời có mắt, đến ngày thứ tư hắn chợt có một linh cảm. Để nắm bắt lấy linh cảm này, Hòa Thân vội bật người ngồi dậy khỏi ghế, sải bước đi qua đi lại trong phòng.
“Công tử, chàng sao vậy?” Vương Vũ Châu đang bưng trà nóng tới, chợt thấy Hòa Thân đột nhiên như thế, sợ tới mức chút nữa làm rơi tách trà xuống.
“À, Vũ Châu, vừa rồi ta chợt nghĩ ra điều gì đó, nếu không đi đi lại lại, chỉ sợ lại quên mất!” Hòa Thân mỉm cười đầy nhu tình với Vương Vũ Châu.
“Có phải có thể giúp cho Triệu đại ca giải quyết vụ án kia không? Công tử thật là lợi hại!” Vương Vũ Châu cao hứng, sau buổi tối đó với Hòa Thân, cái chữ "Hòa" trong "Hòa công tử" sớm đã bị nàng quên bay.
Hòa Thân vốn có mồm mép nhanh nhẹn, nhanh tay nhanh mắt, hơn nữa lại thêm kiến thức hai đời, trí tuệ cũng kha khá. Thời gian vừa rồi chẳng qua là do bị đánh, lại vừa xuyên việt, lại hơi sợ mẫu thân, lại bận việc Vương Thủ Thành, cho nên trí khôn chưa được phát huy ra đầy đủ. Hiện giờ cũng không bị ai khinh bỉ, đã xuyên việt thành công rồi, mẫu thân cũng cách xa nơi này, Vương lão gia tử cũng đã cưỡi hạc đi về hướng Tây, bên người chỉ còn lại Vương Vũ Châu mà mình hằng ao ước, thêm một Lưu Toàn sống chết bên mình, lại thêm một Tiểu Viện có cũng được mà không có cũng chả sao.
Hiện tại hắn là hoàng đế trong bốn người, có cái gì mà cố kị, vừa thấy Vương Vũ Châu khích lệ mình, liền không tự giác hơi tự đắc, lẩm bẩm: “Cái này gọi là đẹp trai đến ngây người, quá chất! Ai da da, Nguyễn Thành Đạt, Lâm Khang, các ngươi định lừa ai hả? Các ngươi dù có gian giảo, cũng so được với Hòa Thân hay sao? Vũ Châu, giờ ta phải đi gặp Triệu đại ca của muội, ngày mốt lại xử lý bọn họ!”
Vương Vũ Châu thấy Hòa Thân huyên thuyên, mấy câu trước chẳng hiểu tí nào, nhưng mà nàng cũng đã sớm quen rồi, cho nên cũng không để ý, vừa nghe thấy Hòa Thân bảo có biện pháp giúp Triệu Nhân Nghĩa giải quyết vụ án, lập tức cũng hớn hở dâng trà, còn cầm lấy cái quạt phe phẩy cho Hòa Thân.
Lần này vì có việc phải dùng đến Lưu Toàn, lại muốn có Vương Vũ Châu đi cạnh cho vui vẻ, cho nên mới để Tiểu Viện ở lại khách điếm, một hàng ba người tới huyện nha tìm Triệu Nhân Nghĩa.
Triệu Nhân Nghĩa vừa thấy Hòa Thân rốt cục đã lộ diện, liền vui vẻ mời bọn họ vào thư phòng, chờ người hầu bưng trà lên, liền đi thẳng vào vấn đề ngay: “Hòa Thân lão đệ, hai ngày nay ta đã định đến khách điếm bái phỏng, chỉ sợ lại quấy rầy đệ nghiên cứu vụ án, cho nên đành phải cung kính chờ đợi thôi!”
Hòa Thân thiếu chút nữa thì phun cả miếng trà ra, thầm nghĩ: Ngươi mà tới, thật cũng chẳng ảnh hưởng tới việc nghiên cứu của ta, chỉ sợ ảnh hưởng việc cưa gái thôi! Hắn suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Nhân Nghĩa huynh khách khí rồi, vụ án này đúng là hơi rắc rối! Không biết người khám nghiệm tử thi cho Lâm Hạo Nam lúc trước giờ có ở đây không?”
“Có, có, người đó vẫn làm việc ở phòng đóng dấu mà, để ta gọi hắn lên luôn nhé?” Triệu Nhân Nghĩa nói.
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa thiếu kiên nhẫn như vậy, cười cười nói: “Không cần, không cần, huynh dẫn ta đứng nhìn hắn từ xa là được.”
Triệu Nhân Nghĩa khó hiểu, điều tra án tử sao lại không tra hỏi, mà lại chỉ nhìn từ xa. Nhưng hắn thấy Hòa Thân khẳng định chắc nịch như vậy, cũng không dám không nghe, liền dẫn Hòa Thân tới trước cửa sổ phòng đóng dấu. Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người khám nghiệm tử thi liền xoay người đi luôn, liền cười hỏi: “Hòa lão đệ, có muốn gọi cả nguyên cáo bị cáo, cả mấy tú bà tiểu nhị của “Ngũ Phượng lâu” tới luôn không? Hay là đào mộ Lâm Hạo Nam lên khám nghiệm lại?”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa nói như vậy, trong lòng cười lạnh: Nếu gọi hết bọn người liên quan đến rồi hỏi hỏi, không được thì tra tấn bức cung, thì còn gọi gì là thủ đoạn? Vì thế liền cười với Triệu Nhân Nghĩa, nói: “Tra hỏi thì không cần, việc khai quan khám nghiệm tử thi đương nhiên là không tránh được, có điều phải chờ tới lúc kết án đã! Trước mắt có vài việc quan trọng phải lập tức làm, càng nhanh càng tốt! Chờ làm xong vài việc này, ta đương nhiên sẽ giải thích cho Nhân Nghĩa huynh!”
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân làm việc khó hiểu, có điều nếu đã nhờ người ta, vả lại thấy hắn tỏ ra như là đã định liệu trước, chắc không sai được, liền nói: “Được, nếu Hòa lão đệ đã nắm chắc như vậy, vậy mời phân phó đi!”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa cũng coi như sảng khoái, liền hơi suy tư hỏi: “Huynh có thân binh không?”
“Thân binh?” Triệu Nhân Nghĩa khó hiểu hỏi, “Thân binh là cái gì?”
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa ngay cả thân binh cũng không biết, liền giải thích ngắn gọn: “Huynh có xem trên TV... nhầm... xem hát hí khúc không? Lúc khâm sai đại thần tuyên bố bắt đại quan, huynh có thấy phía sau khâm sai luôn có vài tên thị vệ. Mấy thị vệ thân thủ phi phàm đó chỉ vừa nghe khâm sai nói "Bắt" là lập tức tiến lên bắt người, ai nói gì cũng không nghe. Mấy thị vệ đó chính là thân binh, để phòng ngừa tên đại quan phản kháng!”
Triệu Nhân Nghĩa nghe thấy vậy lập tức sáng láng, nếu mình mà có thân binh, như vậy Nguyễn Thành Đạt cùng Lâm Khang kia sao có thể làm loạn trên đại đường, hắn chả bảo "thân binh" của mình tới đánh cho nát mông.
Hòa Thân thấy Triệu Nhân Nghĩa đã hiểu, liền nói: “Vậy huynh mau gọi hai tên ra đây, ta sẽ huấn luyện tại chỗ luôn!”
Triệu Nhân Nghĩa tài năng khác thì không có, nhưng khả năng gọi người thì đúng là nhất lưu, không bao lâu sau đã có hai tên nha dịch đứng trước mặt Hòa Thân.
Hòa Thân ngồi ngay ngắn trên ghế, không thèm liếc nhìn bọn họ, nhẹ nhàng hỏi: “Tên?”
Hai sai dịch này thấy Huyện thái gia còn phải khách khí với người này, không dám chậm trễ, vội trả lời: “Nhan Lập Hổ, Phạm Tiệp!”
“ Nhan Lập Hổ, Phạm Tiệp! Huyện thái gia Triệu đại nhân có lệnh, bị cáo Nguyễn Thành Đạt nhi tử của Nguyễn Đại Quân trong vụ án “Ngũ Phượng lâu” hiện đang trốn ở Khai Phong. Hắn ta đang ở “Bế Nguyệt lâu” lêu lổng với một kỹ nữ tên là Thôi Hồng. Hai người các ngươi lập tức lên đường tới Khai Phong, không được kinh động kẻ nào, cũng không cần giải thích cho Nguyễn Đại Quân, cứ áp giải hắn tới đây cho ta!”
Nhan Lập Hổ cùng Phạm Tiệp sửng sốt, còn chưa kịp hiểu, Hòa Thân đã hét lớn: “Việc này vạn phần cơ mật, Triệu đại nhân tin tưởng lắm mới giao cho các ngươi, các ngươi nếu dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ, thì đừng quay lại Huỳnh Dương huyện này nữa!” Nói xong, lấy từ trong tay áo ra hai tờ ngân phiếu 100 đặt lên bàn, nói: “Làm cho tốt vào, rồi quay lại gặp ta lĩnh thưởng!”
Nhan Lập Hổ cùng Phạm Tiệp vừa thấy có bạc, lập tức đồng ý đi luôn.
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân quả thật lợi hại, không khỏi tự cảm thấy không bằng, đồng thời cũng cảm tạ nghĩa phụ đã ở bên kia vẫn còn tìm cho hắn một trợ thủ đắc lực như vậy.
“ Nhân Nghĩa huynh, có phải huynh có một người hầu cận thân tên là Triệu Ngũ Lục?” Hòa Thân hỏi.
“Đúng vậy, đó là cháu ta! Ngũ Lục, còn không lại đây chào thúc thúc!” Triệu Nhân Nghĩa nói với Triệu Ngũ Lục ở bên cạnh.
Không nghĩ tới Triệu Ngũ Lục này cũng khá thông minh, giống như Lưu Toàn, nhanh tay nhanh mắt. Hòa Thân liền nói với Triệu Nhân Nghĩa: “Bảo Ngũ Lục mang danh thiếp của huynh tới Khai Phong mời người khám nghiệm tử thi của tỉnh đến đây, càng nhanh càng tốt! Lưu Toàn, tiếp sau còn có việc làm phiền người!”
Lưu Toàn thấy Hòa Thân khách khí như vậy, đỏ mặt lên quỳ gối xuống nói: “Chủ tử có việc gì cứ phân phó, đừng nên nói lời "làm phiền", tiểu nhân thật sự không nhận được!”
“Đứng dậy, đứng dậy! Ta nghĩ Triệu đại nhân mời người ở tỉnh thì được, nhưng mà tới Bắc Kinh thì chưa chắc đã được. Ngươi lập tức lên đường tới Bắc Kinh, dù dùng cách nào cũng phải đến hình bộ, mời người khám nghiệm tử thi tới, có được không?”
Lưu Toàn hơi cân nhắc, nói: “Chủ tử yên tâm, việc này nô tài làm được! Nô tài có quen một tiểu nô tài ở phủ Liêm thân vương, quan hệ rất tốt, ca ca của hắn làm việc ở hình bộ. Nô tài gặp hắn, việc này tuyệt đối thành!”
Lưu Toàn đi rồi, Hòa Thân lại quay lại nói với Triệu Nhân Nghĩa: “Lão huynh, còn có chuyện nhờ huynh ra mặt!”
Mới nói xong câu này, Hòa Thân đột nhiên cảm thấy mình hình như hơi đảo khách thành chủ, liền ngại ngùng đứng dậy cười cười với Triệu Nhân Nghĩa: “Nhân Nghĩa huynh, ta khoa chân múa tay hò hét ở đây, huynh sẽ không trách chứ?”
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân này quả nhiên xử sự lưu loát, tuy rằng nhất thời chưa rõ dụng ý của Hòa Thân, nhưng hắn đã phục sát đất sự quyết đoán của Hòa Thân. Lại thấy ngay cả nô tài bên cạnh Hòa Thân cũng có thể mời được người ở hình bộ, liền lại càng không dám coi khinh vị Hòa công tử đến từ Bắc Kinh này, liền nói: “Hòa lão đệ đừng khách khí, có chuyện gì đệ cứ phân phó!”
“Tốt, Nhân Nghĩa huynh quả nhiên đại nhân đại lượng, để có thể thuận lợi kết thúc vụ án này, ta sẽ không khách khí nữa!” Hòa Thân nói, “Thời gian này, Nhân Nghĩa huynh phải dùng mọi cách để huấn luyện các nha dịch của huynh, tốt nhất là huấn luyện bọn họ thành thân binh hết! Cho dù không thành được thân binh, cũng phải nghe lệnh huynh trên đại đường! Cho nên, dù là huynh cưỡng bức hay làm gì thì làm, tóm lại là: huynh bảo bắt kẻ nào, bọn họ phải lập tức động thủ! Mặt khác lại phải phiền Nhân Nghĩa huynh một chuyến, mời người khám nghiệm tử thi của huynh đến, ta muốn uống trà và tham khảo một chút vấn đề y học với hắn! Những người cần tới đều tới đây, tối hôm nay ta sẽ nói rõ ràng mọi việc với Nhân Nghĩa huynh!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
134 chương
10 chương
72 chương
101 chương
51 chương
300 chương
164 chương