Hòa Thân Tân Truyện
Chương 150 : Thả hổ về rừng (2)
Thật ra, Càn Long còn chưa xuống mệnh lệnh này, Hòa Thân cũng không thể để cho Lữ Trọng này nói hươu nói vượn.
Trước kia Hòa Thân còn tưởng rằng này Lữ Trọng thật là cao nhân thế ngoại ẩn cư núi rừng, không ngờ hắn cũng là người của Bạch Liên giáo, xem ra này Bạch Liên giáo thật đúng là không có lỗ hổng nào không vào! Thật may mắn phát hiện kịp, bằng không thật sự giữ một cái tai họa ở bên người, sau này nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì!
Bây giờ vừa lúc dựa theo những lời này của Càn Long bắt lão nhân này lại là xong việc, tránh để hắn về sau lại sinh sự, vì thế Hòa Thân nháy mắt về phía Lưu Toàn bên cạnh, ý tứ là “Các ngươi mau động thủ đi, còn ngây ra đấy làm gì”!
Lưu Toàn há có thể không rõ ý tứ của Hòa Thân, vì thế hét lớn một tiếng: “ bắt cho ta!”
Lữ Trọng kia vốn tưởng rằng được gặp Càn Long hoàng đế, cũng là cơ hội ngàn năm có một, vừa lúc giáp mặt với người thống trị cao nhất của triều Đại Thanh nhắn dùm một chút tiếng hô của Bạch Liên giáo, nhân đây biểu thị bọn họ sau này không có ý đối kháng với triều đình đến cùng, hy vọng Càn Long hoàng đế có thể còn thật sự suy nghĩ một chút triều đình sau này,có thể thay đổi một chút chính sách”Tiêu diệt “với Bạch Liên giáo, không ngờ lời nói của hắn còn chưa nói đến một nửa, tên cẩu hoàng đế này đã xuống lệnh muốn bắt hắn. vì thế hy vọng cuối cùng chôn dấu dưới đáy lòng giảng hòa với triều đình cũng hoàn toàn tan biến, vừa thấy Càn Long bây giờ sẽ hạ độc thủ với hắn, vì thế trong lòng ngang ngạch, lập tức hạ quyết tâm cá chết lưới rách!
Tên cẩu hoàng đế này bây giờ bị cáo chế ở tại trong tay Hòa Thân, đơn giản cũng là con tin cao cấp, nhưng bây giờ mình bắt cóc Càn Long, cũng không xoay được tình thế cấp bách trước mặt; bo tay ngồi chờ chết như vậy, không bằng liều chết. Bây giờ Hòa Thân này chính là nhân vật mấu chốt nhất, chỉ cần bắt được hắn, xoay chuyển thế cục cũng không phải không có khả năng. Vì thế quay đầu vừa thấy, Hòa Thân đang cách hắn vài bước không xa. Lúc này Lưu Toàn kia đã ra lệnh, bên cạnh mười mấy tay thủ hạ bất phàm đã tới trước mắt hắn, vì thế Lữ Trọng không hề do dự, thân hình nhoáng lên một cái, đột nhiên từ trên mặt đất bay lên trời, thân mình ở giữa không trung xoay chín mươi độ, thuận thế nhoáng lên song chưởng, hung tợn thẳng đến Hòa Thân!
Lần này đột ngột khởi biến, nhất thời làm cho mười mấy cảnh vệ đoàn sợ ngây người. Bọn họ thấy, tuy rằng lão nhân này có chút quỷ dị, trên người cũng có thể có chút quyền cước công phu, nhưng bọn họ mười mấy người không cùng chỗ đánh bọc lại, chính là có năng lực thiên đại cũng đừng nghĩ đến chạy thoát! -- Nhưng bọn họ cũng không có ai dự đoán được người này trong nháy mắt, đột nhiên bay lên trời làm khó dễ Hòa Thân!
Càn Long trong nháy mắt này đã sợ ngây người, hắn hiểu được, Hòa Thân nếu như bị lão nhân này đánh chết, kế tiếp sẽ đến phiên hắn; Lưu Toàn cũng sợ tới mức đứng yên tại chỗ không thể động đậy, nếu chủ tử Hòa Thân đã chết, tất cả sẽ *** xong đời, trời của hắn cũng liền sụp xuống dưới!
Lúc này Hòa Thân nhìn Lữ Trọng cao cao tại thượng kia bàn tay giống như cái quạt hương bồ lớn đập xuống đỉnh đầu của hắn, lập tức liền cảm thấy một hơi gió lạnh đã ở trên đỉnh đầu, trong lòng nhất thời trống rỗng, muốn tránh đã không còn kịp rồi -- Đang lúc Hòa Thân nhắm mắt chờ chết, đột nhiên liền cảm thấy được có người ở phía sau lưng mình nặng nề mà đẩy lên, sau đó hắn thuận thế chạy nhanh về phía trước, sau đó nhìn lại, người đẩy mình không phải ai khác, chính là Liễu Doanh Doanh!
Cũng trong nháy mắt này, gương mặt Liễu Doanh Doanh mà Hòa Thân vừa mới thấy rõ kia, bị song chưởng của Lữ Trọng cũng mới hạ xuống. Mọi người chợt nghe gặp “bụp, bụp” hai tiếng, lại thấy Liễu Doanh Doanh hoạt bát đáng yêu kia đã bị Lữ Trọng đánh cho nát óc, trong nháy mắt trước mắt mọi người biến thành một thế giới đỏ trắng lẫn lộn!
Lữ Trọng kia vừa thấy chính mình không đắc thủ, Hòa Thân còn đang đứng trước mắt, vì thế một cước đá thi thể của Liễu Doanh Doanh, một bước xa liền vọt lên, với thế sét đánh không kịp bưng tai, huy động song chưởng liền thẳng đến Hòa Thân. Chính là lần này không đợi song chưởng của hắn giơ lên. chợt nghe thấy phía sau hắn “pằng pằng pằng...” một loạt tiếng súng, Ngay sau đó “ bùm” một tiếng, thi thể Lữ Trọng cũng liền ngã quỵ trên mặt đất, nhìn lại sau lưng hắn đã bị Lưu Toàn và cảnh vệ đoàn đánh thành một đống thịt nát, nhất thời thất khiếu đổ máu, tuyệt khí bỏ mình!
Kỳ thật Liễu Doanh Doanh hôm nay là tới “Chân thú viên “ tìm thê tử của Tào Tuyết Cần Phương Khanh, không ngờ mới vừa đến liền gặp Hòa Thân và Tào Tuyết Cần, còn có cái lão nhân râu bạc Lữ Trọng kia đang ở tham kiến Càn Long Hoàng đế, vì thế nàng cũng sẽ không dám vào phòng. Nhìn nơi này đang náo nhiệt, liền lặng lẽ đứng ở cửa, chờ Hoàng Thượng đi rồi sẽ đi tìm Phương Khanh tẩu tử nói chuyện. vừa rồi Hoàng Thượng đột nhiên lệnhHòa Thân bắt Lữ Trọng, Liễu Doanh Doanh nhìn thoáng qua liền biết lão nhân kia có chút không thành thật, nhìn kỹ ánh mắt gian tà của Lữ Trọng liếc về phía Hòa Thân, Liễu Doanh Doanh liền cảm thấy được lão nhân này có thể sẽ chơi xấu Hòa Thân, không đợi nàng hiểu rõ, chỉ thấy lão nhân kia bay lên trời, sau đó hươ song chưởng đánh đến đỉnh đầu Hòa Thân.
Lúc này trong đầu Liễu Doanh Doanh không có một chút do dự -- Để cho Hòa Thân thoát khỏi nguy hiểm là điều đầu tiên nàng nghĩ đến, mà sự an toàn của chính nàng thì hoàn toàn không để ở trong lòng, vì thế một bước xông lên đi phía sau Hòa Thân hung hăng đẩy về phía trước.
Hòa Thân tránh thoát đi, mà chính nàng thì không thoát, bị song chưởng Lữ Trọng đánh chết tại chỗ
Bây giờ Hòa Thân là ai chết sống cũng không quan tâm, đi lên ôm tử thi Liễu Doanh Doanh vào trong lòng, vừa thấy khuôn mặt vô cùng thanh thuần đáng yêu ngày xưa đã bị lão gia kia đánh cho hoàn toàn thay đổi, căn bản là không nhìn thấy ngũ quan, -- Nhất thời trước mắt tối sầm, suýt chút nữa chết ngất! Lưu Toàn liền chạy tới bên người Hòa Thân, lại vỗ vỗ trước ngực lại phát phát phía sau lưng, thật vất vả Hòa Thân mới tỉnh lại.
Cũng lúc này, thấy từ cửa “Chân thú viên “ vội vàng chạy tới một người, đi đến trước mặt Hòa Thân một chân quỳ xuống nói: “Bẩm Hòa đại nhân, ngoài cửa Chiêm viện phát hiện rất nhiều người Bạch Liên giáo, xem ra như muốn đánh vào, thỉnh Hòa đại nhân định đoạt!”
Hòa Thân vừa nghe tin tức này, nhất thời liền hiểu được, Lữ Trọng này xem ra sớm đã có dự mưu, nói không chừng lần này chính là hướng về phía Hòa Thân ta ; cái gì hiến kế, cái gì *** thế ngoại cao nhân, tất cả đều là âm mưu quỷ kế! Vì thế Hòa Thân “hự” một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, hét lớn một tiếng: “Lưu Toàn, thông báo Tạ Phi Kiếm và Đỗ Tử Kiệt, giết sạch đám Bạch Liên giáo ở ngoài cửa cho ta, không sót một tên!”
“Rõ!” Lưu Toàn trả lời một tiếng xoay người mà đi!
“ Hộ tống Hoàng Thượng trở về!” Hòa Thân phân phó một tiếng, sau đó ôm tử thi Liễu Doanh Doanh ra khỏi “Chân thú viên “.
Mấy trăm giáo đồ Bạch Liên đột nhiên tập kích Chiêm viện, gây ra nỗi đau trong nội tâm của Hòa Thân, làm cho hắn đối với gặp nạn bất ngờ của Liễu Doanh Doanh, nhất thời chuyển thành nỗi thống hận đối với Bạch Liên giáo, vì thế liền đặt Liễu Doanh Doanh xuống, sải bước đi đến trước viện, tự mình chỉ huy trận chiến đấu tiêu diệt Bạch Liên giáo này.
Dưới sự nghiêm khắc huấn luyện của Lưu Toàn ngày xưa, hơn nữa ngày thường trải qua nhiều lần kinh nghiệm thực chiến, Tạ Phi Kiếm và Đỗ Tử Kiệt suất lĩnh “Trung Hoa đế quốc đệ nhất quân “ hoàn toàn dùng hỏa khí này thật là uy lực vô cùng. Ba trăm cao thủ đứng đầu Bạch Liên giáo vốn nghĩ trà trộn vào thành Nam Kinh, dù thế nào cũng có thể phát huy trình độ ngày xưa, không ngờ mới vừa tập hợp liền gặp gỡ đòn đón đầu, không đợi bọn họ khai quyền cước, một trận bắn dày đặc liền tổn thất hơn phân nửa binh mã.
Một trận đánh cho tương đối đẹp, chờ khi Huệ Hùng suất lĩnh quân lục doanh ở ngoài thành đuổi tới, chiến đấu cũng đã gần xong.
Khi Lưu Toàn tự mình dẫn người quét tước chiến trường, lại ngoài ý muốn phát hiện tên “Bạch Liên đặc sứ” Bạch Thụy, dựa theo ý tứ của Lưu Toàn, lập tức xử bắn liền, báo thù rửa hận cho Liễu Doanh Doanh; nhưng Hòa Thân lại cắn chặt răng, xua tay chặn Lưu Toàn lại. Hòa Thân tiến lên nhìn vị đặc sứ Bạch Liên bị súng kíp đánh thành trọng thương này, thầm nghĩ: “Lần này giết được người cũng quá nhiều, có hắn không nhiều cũng không ít, hay là lưu lại tên hấp hối này đi!”
Bởi vì biến cố lần này, ước chừng qua năm sáu ngày, Hòa Thân mới từ nỗi bi thống mất đi Liễu Doanh Doanh tạm thời hoãn lại. Suy nghĩ lại, còn có Càn Long chưa liệu lý. Nhưng chưa đợi Hòa Thân truyền lời muốn gặp Càn Long, Lưu Toàn đã báo lại: “ Lão gia, không thấy vợ chồng Tào tiên sinh!”
Hòa Thân vừa nghe lời này, nhất thời hối hận không kịp, thầm nghĩ: “Ta sao lại sơ sẩy như vậy? -- Lữ Trọng lão nhân này là người Bạch Liên giáo, hắn tuy rằng là ngươi Tào Tuyết Cần dẫn tiến cho ta, chính là biến cố lần này có quan hệ gì đến hai người các ngươi đâu?” Vì thế lập tức nói với Lưu Toàn: “Đi, chúng ta qua"Chân thú viên " của Tào tiên sinh xem xem!”
Mấy ngày hôm trước Tào Tuyết Cần vào ở “Chân thú viên “ của Chiêm viện, Hòa Thân vì để cho hắn hoàn toàn tự do, vì thế liền phân phó người ở trong ngoài, hai người bọn họ ở trong này muốn làm gì thì làm, không ai được cản trở, đương nhiên cũng bao gồm vợ chồng bọn họ ra vào Chiêm viện. Bây giờ nghĩ ra, Tào Tuyết này dựa vào phân phó trước kia của Hòa Thân, quang minh chính đại từ đại môn đi ra.
Khi Hòa Thân đi vào trong phòng Tào Tuyết Cần vừa thấy, nhất thời liền ngây dại, hắn trước kia đưa cho vợ chồng Tào Tuyết Cần vài thứ, bây giờ vẫn còn nguyên vẹn ở trên bàn -- Có giấy bút mực thượng đẳng và đống lớn vàng bạc tài bảo. Hòa Thân vừa thấy liền trợn tròn mắt, vốn định từ nay về sau, muốn nuôi dưỡng đại văn hào này; hắn có thể bày mưu tính kế cho mình hay không là thứ yếu, tối trọng yếu là để cho hắn đem quyển sách《 Hồng Lâu Mộng 》 này cho thái giám. Bây giờ xem ra, thật sự là mỗi người đều có mệnh, người định không bằng trời định, số của Tào Tuyết Cần này chính là cả đời khốn cùng thất vọng!
“ Lão gia, người xem --” Lưu Toàn nói xong từ trên bàn cầm lấy tờ giấy, đi tới đưa cho Hòa Thân.
Hòa Thân nhận lấy xem, đúng là bút tích của Tào Tuyết Cần, trên mặt chỉ có một hàng chữ nhỏ: “Hòa Thân huynh bảo trọng! -- Hai hổ ở trong tay huynh; trước thả tiểu hổ, lại thả đại hổ, huynh có thể tọa sơn quan hổ đấu!”
Thoáng nhìn qua, Hòa Thân liền hiểu được: “ Đại hổ chính là Càn Long, còn tiểu lão hổ kia chính là đứa con Càn Long, lão Thập nhất Thành thân vương Ngung Tinh!”
Xem ra này Tào Tuyết Cần thật sự là cao tay! Để cho Ngung Tinh về trước Bắc Kinh, đồ ngốc giết cha giết vua này khẳng định sẽ ở kinh thành làm long trời lỡ đất, sau đó lại thả lão tử Càn Long về xử lí hắn; Hai hổ này đánh nhau, Hòa Thân ta tự nhiên đứng giữa mưu lợi bất chính. Nghĩ đến đây, Hòa Thân nhỏ giọng dặn dò ở Lưu Toàn vài câu... conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
134 chương
10 chương
72 chương
101 chương
51 chương
300 chương
164 chương