Hòa Thân Tân Truyện

Chương 147 : Nhà tù hoàng đế

Tào Tuyết Cần từ khi đi vào Chiêm viện, không quá ba ngày liền thay đổi hoàn toàn bộ dạng. Hòa Thân trước kia ở trong tư liệu lịch sử chỉ biết là Tào Tuyết Cần là bởi vì ấu tử chết non, sầu não thành tật, sau đó ngay tại lúc bệnh tật bức bách để bút. Hắn vốn nghĩ đến Tào Tuyết Cần là bị bệnh bất trị gì, không ngờ chờ vợ chồng hắn gần đến Chiêm viện, Lưu Toàn gọi mấy thầy thuốc giỏi trong thành Nam Kinh mời đến điều trị, qua hai ngày, khí sắc hắn liền thấy tổt lên; Hòa Thân lại tự mình ở trong “Chân thú viên” Chiêm viện chuẩn bị cho vợ chồng Tào Tuyết Cần một nhà ở ba phòng, điều qua mấy tiểu nha đầu hầu hạ, đến ngày thứ 6, Tào Tuyết Cần nghiễm nhiên trở thành một thư sinh anh tuấn, phu nhân Phương Khanh của hắn cũng được mấy tiểu nha đầu trang điểm thành phu nhân; Hơn nữa nơi này thức ăn lại ngon, mỗi ngày ba trà sáu cơm hầu hạ chu đáo, dịu dàng săn sóc, bình thường nếu muốn ăn một chút gì, Chỉ cần nói với mấy tiểu nha đầu bên cạnh một câu, sau đó còn có nhà bếp nhỏ chuyên môn hầu hạ vợ chồng bọn họ lập tức nổi lửa. Tào Tuyết Cần chỉ đọc sách, bình thường trong nhà thiếu tiền, đành phải ở chợ mua chút sách cũ sách rách của người khác xử lý, nếu không được thì đi mượn mấy người bạn, bây giờ thì tốt rồi, Chiêm viện là hành cung của Càn Long nam tuần, các cô bản điển tịch trong trời cao thủy dài còn có trămvạn sách, Hòa Thân một câu nói liền đưa toàn bộ cho Tào Tuyết Cần. Cứ như vậy, vị kỳ tài trong lịch sử vật chất và cuộc sống tinh thần đều vô cùng phong phú, hơn nữa mỗi ngày hầu hạ thuốc tốt, cuộc sống này quả thực có thể so sánh với cùng chủ tịch Văn Liên Trung Quốc hai mươi mốt thế kỷ. Hòa Thân vừa thấy được, câu cửa miệng nói "Sinh ra gian nan khổ cực, chết vào yên vui", nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chính xác Tào Tuyết Cần thật đúng là ứng với những lời này, đến cuối cùng đem 《 Hồng Lâu Mộng 》cho thái giám là không thể! Sáng sớm hôm sau, Hòa Thân liền mang theo Lưu Toàn đến “Chân thú viên “ đi tìm Tào Tuyết Cần, xem cuộc sống của hắn thế nào, mà cũng xem 《 Hồng Lâu Mộng 》 viết được thế nào. Tiểu nha hoàn Thông Nhi vừa thấy Hòa Thân đến đây, vội vàng xoay người trở lại trong phòng đưa tin Tào Tuyết Cần, Hòa Thân còn chưa tới cửa, Tào Tuyết Cần và Phương Khanh đứng ở cửa khuôn mặt tươi cười đón chào. Qua một thời gian cọ sát, bọn họ đã sớm quen, Hòa Thân khôi phục tùy ý bình thường, Tào Tuyết Cần cũng tìm được vẻ tự tin lúc ban đầu, cho nên vừa thấy mặt hai người đã bắt đầu vô câu vô thúc. “Phương Khanh tẩu tử, Tuyết Cần huynh hai ngày này có được không?” Hòa Thân cười ha hả hỏi han. Phương Khanh ngại ngùng cười, nhìn Tuyết Cần nói: “ Huynh ấy không phải là bộ dáng cũ nữa, suốt ngày chỉ biết viết sách nát của hắn, làm sao có rảnh lo lắng cho ta!” Tào Tuyết Cần ha ha cười nói: “Sao, còn muốn ở trước mặt Hòa Thân huynh đệ cáo trạng ta sao? -- Đi... Đi, vào phòng ngồi, vào phòng ngồi!” Vài lần trước Hòa Thân vừa đến phòng Tào Tuyết Cần, thì mùi rượu thổi tới từng cơn, nhưng lần này không giống vậy, có lẽ là hắn nghe theo lời dặn của bác sĩ, không uống rượu. cho nên đi vào trong phòng vừa thấy, trên bàn là một ly nước chè xanh, một quyển sách cổ, bên cạnh còn có cái đôn nhỏ, xem ra Tào Tuyết Cần này thật đúng là biết hưởng phúc, hương trà kinh điển còn chưa đủ. thế nào cũng phải tay áo thêm hương mới có thể nhập thần đọc sách. Hai người ngồi xuống bàn, Phương Khanh liền vui vẻ đi vào pha trà. Có lẽ Phương Khanh này đi theo Tào Tuyết thời gian dài, mưa dầm thấm đất phỉ nhổ với tam cương ngũ thường này, mặc dù có nữ tính ngượng ngùng, nhưng trên người không có phần tự ti và nhỏ bé như thời cổ, sau khi pha trà cho Hòa Thân và Tào Tuyết, nàng cũng bàn đem ghế dựa ngồi xuống bên cạnh hai người, mà cũng tự cho mình là bằng hữu. “Hòa Thân huynh. Hoàng Thượng ở trong Chiêm viện đã sắp hai mươi ngày, không biết Hòa Thân huynh có biện pháp giải quyết không? Kéo dài như vậy cũng không phải là cách tốt!” Tào Tuyết Cần vẻ mặt lo lắng nói. Tào Tuyết Cần vừa hỏi đến chuyện này, Hòa Thân không khỏi thở dài một hơi, mấy ngày nay hắn cũng đang bất an vì chuyện này! Ngày thứ hai nhốt Càn Long, Hòa Thân còn để cho đại hội đốc phủ thiên hạ kết thúc viên mãn, các hạng mục công tác đều tiến hành đâu vào đấy, các hạng mục quyết sách của đại hội theo các đốc phủ rời khỏi Nam Kinh cũng được đưa đến các nơi chấp hành. Bây giờ Hòa Thân vẫn như trước tọa trấn Nam Kinh, công văn và phân phối thuế ruộng của các nơi đưa tới vẫn là Hòa Thân một câu và một cây bút, ở bề ngoài xem ra, không có chút thay đổi, Bắc Kinh cũng không có truyền đến tin tức bất lợi gì với hắn, các loại tấu chương gấp rút từ chỗ quân cơ chuyển tới cũng chuyển giao đến Chiêm viện, được người phụ trách đưa đến trước mặt Càn Long, Càn Long ở phía trên sau khi ngự phê, lại phái người phụ trách đưa đến các nơi. Vì hoàn toàn khống chế được Càn Long, Hòa Thân áp dụng chính là biện pháp “Thô vào tế ra”, đó chính là vô luận là từ chỗ quân cơ hoặc là hoàng cung đại nội Bắc Kinh, còn có các nơi chuyên môn tấu mời Hoàng Thượng mật chiết, chỉ cần đến Nam Kinh Chiêm viện, lập tức sẽ bị đưa đến trước án Càn Long, nhưng Càn Long sau khi ở ngự phê xong tấu chương đó, mỗi một trang mang ra đều phải thông qua Hòa Thân cẩn thận kiểm tra, chỉ cần hơi chút có điểm không hợp chủ ý của mình hoặc là có bất lợi hiềm nghi với mình, liền lập tức khấu trừ. sau đó Hòa Thân lại lấy danh nghĩa phát đi phong ngự phê này, nhưng đó chính là chỉ nói cho người nhận cụ thể mà hoàn toàn không giống với khẩu khí Càn Long. Hòa Thân sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho toàn bộ quốc gia còn có thể vận hành như bình thường. Trước kia Hòa Thân toàn nghĩ đến hoàng đế chính là xử lý quân quốc đại sự, nắm trong tay toàn bộ triều cục, chính là bây giờ vừa thấy, căn bản không phải như vậy; thần tử các nơi lớn nhỏ đưa lên tấu chương, chỉ cần các đại thần quân cơ ở chỗ quân cơ cho rằng liên quan đến quốc kế dân sinh, đại bộ phận đều viết bản ghi nhớ báo cho Càn Long, tấu chương liên quan trọng đại đến thịnh vượng dân chúng, trên cơ bản đều là còn nguyên vẹn truyền đến cho Càn Long, cho nên tấu chương của Càn Long ngự phê cũng là đủ loại -- Vụ xuân Trực Lệ, Sơn Tây tới rồi, phải thông báo quan địa phương đúng lúc xá phân, xá giống cho dân chúng, nhất định phải cam đoan vụ xuân thuận lợi hoàn thành; Rồi vùng cửa khẩu Trương gia lại xuống đại tuyết, phải yêu cầu tri phủ địa phương và huyện lệnh đi tuần đúng lúc, không để xảy ra nạn dân chết đói chết rét, có phòng ốc bị đổ, quan phủ phải phái người đúng lúc sửa chữa; Rồi tiết đoan ngọ năm nay, kinh thành phàm là lão nhân năm mươi tuổi trở lên cho mỗi người nửa cân thịt một cân rượu vân vân. Hòa Thân với một tá tấu chương này thật đúng là cảm thấy được Càn Long là hoàng đế tốt, nơi chốn đều nghĩ đên lê dân thương sinh linh, lúc nào cũng nhớ thương xã tắc dân chúng, có đôi khi thật đúng là muốn thả Càn Long ra, nhưng lý trí nói cho hắn, làm như vậy, không thể nghi ngờ là tự sát -- Có lẽ Càn Long thân hoạn tai ương mới có thể nghĩ đến lê dân dân chúng, có lẽ đây là một cái viên đạn bọc đường của hắn, chỉ cần hơi bất lưu thần sẽ mắc mưu, một khi tới lúc thần long nhập hải, phỏng chừng triều Đại Thanh này cũng không hối hận! Vì tạo thành biểu hiện giả Càn Long ở Chiêm viện, Hòa Thân còn đến Bì Lô thiền viện đón những người tùy giá của Càn Long đến. Vừa mới bắt đầu Càn Long có thể còn cảm thấy được có chút mất mát, từ Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, chí tôn vô thượng lập tức trở thành như một hộ bình thường trong tiểu viện nông gia này, trên tâm lý khẳng định không chịu nổi. Lúc này thì tốt rồi, ban ngày một số đại thần và thị vệ bên cạnh khúm núm, nghe lời, chỗ quân cơ Bắc Kinh và tấu chương các nơi vẫn còn nguyên đưa tới cho hắn, hắn bút son vung lên, vẫn là chỉ dụ của Đại Thanh hoàng đế, mặt khác buổi tối còn có Anh Anh và Yên Hồng hai tần phi ngủ cùng, ở bên trong mọi việc đều thuận lợi, thời gian kéo dài, cũng không phân ra Nam Kinh Bắc Kinh. Làm như vậy kỳ thật cũng là biểu hiện Càn Long lô hỏa thuần thanh đế vương rắp tâm cực hạn, nếu Càn Long không chịu nổi loại giam lỏng vô cùng nhục nhã này, thì dựa vào tổ chế của Mãn Thanh, tin tức một khi truyền ra ngoài, vài vị Vương gia mũ sắt Thịnh Kinh và vương thất Bắc Kinh lập tức sẽ một lần nữa lập một vị tân quân, sau đó chiếu cáo thiên hạ, từ nay về sau hắn sẽ thấy cũng đừng muốn ngồi long ỷ kia! Cẩn thận suy nghĩ, chính mình còn có hai cái đứa con giỏi giang, lão Thập nhất Thành thân vương Ngung Tinh và lão Thập ngũ Gia thân vương Ngung, một đứa bị giam hãm, một đứa ở Myanmar một mình tác chiến, một khi phía sau xuất hiện biến cố gì, hoặc là Hòa Thân giận dữ làm cái trò gì, vậy giang sơn xã tắc, kinh sư rực rỡ Tử Cấm thành chẳng phải là sẽ dâng cho người ta? -- Phụ thân Ung Chính hoàng đế của mình, khi Khang Hi lúc tuổi già, đó là liều mạng thân gia mới tranh được ngôi vị hoàng đế, nếu đến tay mình đánh mất, vậy trăm năm sau, sao còn mặt mũi đi gặp phụ thân và Đại Thanh liệt tổ liệt tông? Càn Long trầm xuống như vậy, sốt ruột nhất chính là Hòa Thân! Bây giờ Tào Tuyết Cần vừa hỏi đến điều này, Hòa Thân thở dài thật sâu một hơi, vừa định nói hết những khổ sở trong lòng mình khổ với Tào Tuyết Cần, nhưng mới vừa mở miệng, chỉ thấy ngoài cửa Lưu Toàn tiến vào trả lời: “Lão gia, Tào tiên sinh, Lữ Trọng tiên sinh đến rồi!” “Lữ Trọng đến rồi?” Hòa Thân nghĩ đến Lữ Trọng, trong lòng liền nói thầm. Hắn vốn muốn đưa Tào Tuyết Cần và Lữ Trọng đều đến ở trong Chiêm viện, vừa nể mặt Tào Tuyết Cần, dù sao mình bây giờ chính là ấn sao cơ của tập đoàn vương triều Đại Thanh, cũng không quan tâm đến một chút rượu thịt của lão nhân, thứ hai hắn phát hiện Lữ Trọng này đích thật là cao nhân thế ngoại, thao lược trong lòng đương nhiên cũng không cần nói, thời điểm mấu chốt có thể sử dụng được. Nhưng từ buổi tối hôm đó, sau khi Hòa Thân phát hiện ánh mắt lão nhân này có điểm không đúng liền có cảnh giác với hắn, bởi vì trước kia ở phương diện này đã nếm qua thất bại, cho nên Hòa Thân suy nghĩ trước sau, vẫn là nên cẩn thận một chút, cho nên Lữ Trọng này, hắn tạm thời chưa thu nạp. Hòa Thân vừa nghe Lữ Trọng đến đây, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ: “Lão nhân này tới thật là đúng lúc, ta vừa lúc mượn cơ hội này phỏng vấn một chút, chỉ cần ngươi cho ta một chủ ý, có thể xử lý được Càn Long, xem như ngươi lọt qua cửa ải, ta liền lập tức quyết định thu dụng ngươi, sau này cẩm y ngọc thực, xe liễn một bộ, cho ngươi đến già cũng được hưởng thụ một chút cuộc sống của người giàu có; Nếu ngươi lại cậy già lên mặt với ta, Hòa Thân ta đây không cần ngươi, sau này cũng đừng nghĩ đến cửa nhà ta!” Nghĩ đến đây, Hòa Thân khoát tay nói với Lưu Toàn: “Mau mời Lữ lão tiên sinh!” conem_bendoianh Hòa Thân Tân Truyện Tác giả: Độc Cô Hắc Mã -----oo0oo-----