Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 61
Vài ngày sau lần kia, Tô Thần lúc nào cũng lo lắng bản thân có làm Tô Kỳ đau không.
Thế nhưng thực tế y không biết là do mình yêu hay chỗ kia không đủ lớn, mà ngày thứ hai Tô Kỳ chỉ hơi khó chịu, đến ngày thứ tư đã bắt đầu đi mê hoặc y rồi.
Không sai, là mê hoặc, hơn nữa còn là mê hoặc Tô Thần đi thượng hắn, rõ ràng chính hắn trong lúc đó cảm giác không nhiều lắm, thậm chí mệt rã rời, nhưng lại thương xuyện yêu cầu Tô Thần ‘ôm’ hắn.
Vài lần như vậy — xác thực mà nói, Tô Thần bị hắn mê hoặc mà ăn hắn mấy lần, rốt cục ở một ngày nào đó sau khi hai ngươi làm xong, cùng tắm xong. Nhịn không được mà hỏi hắn: “…Ngươi…”
“Ừ?” Tô Kỳ cuối cùng là bị Tô Thần dùng tay lộng đến phát ra, thân thể vô lực, thanh âm cùng thần sắc đều tăng thêm quyến rũ, mi mắt khẽ rũ xuống, khẽ gặm cắn xương quai xanh trước ngực Tô Thần – không cảm thấy mê hoặc, chỉ là đụng chạm thân mật.
Làm cũng đã làm, cự tuyệt tiếp xúc thân mật cũng chả có ý nghĩa gì nữa, Tô Thần cũng không phản kháng, để tùy ý hắn, thậm chí hơi hưởng thụ mà khép hai mắt: “…Chính ngươi lại không có cảm giác gì a.” Cố găng thả lỏng tâm tình, nói như vậy không tự giác đỏ mặt.
“Muốn ta.” Tô Kỳ ha ha cười, khí tức ấm áp phả lên da thịt, “Về mặt sinh lý đúng là không có cảm giác gì, đại khái là thể chất không thích hợp.”
“…Có lẽ do ta kĩ xảo không tốt?” Tô Thần tự hiểu.
Cong lên khóe môi, nhẹ nhàng nghiêng mặt, sau đó ôm lấy y, ngẩng mặt cười hỏi: “Ngô…Ngươi nói như vậy cũng không phải là sai .”
Cho dù Tô Thần không phải là người nặng dục, nhưng bị nói như vậy cũng cảm thấy bị đả kích.
…Bất quá, nói đi phải nói lại, Tô Kỳ cam nguyện nằm dưới thân ta, ta còn xấu hổ cái gì.
“…Cái kia.” Y không tự giác đỏ mặt cúi đầu, mặc dù biết hiện tại Tô Kỳ không thể thấy được vẻ mặt mình, “Ta nghĩ…”
Tô Kỳ không hiểu sao y lại ngượng ngùng, sờ sờ đầu hắn, ya bảo hắn nói.
“…Cơ thể ta không cho ngươi dục vọng sao?” Thanh âm càng về sau càng nhỏ, trên cơ bản là gần như không nghe thấy.
Mặc dù tự ti, nhưng Tô Kỳ một lần cũng không có yêu cầu muồn thượng mình, ở góc độ y mà nói, cũng không phải chuyện gì mất mặt, nhưng ở góc độ Tô Kỳ mà nói, mình là không có một chút mị lực nào sao…
Nhận thực được khiến y chịu thêm một tầng đả kích.
Đương nhiên a, bộ dáng y hiện tại rất xấu xí nha, thân thể khô quắt, tóc lại vàng thô. Tuy rằng hơn bộ dạng lúc mới được cứu ra, nhưng đúng là cùng thân thể hắn không thể bằng – vốn đã không hấp dận, hiện tại lại càng khó còi.
Điều này cũng không trách được, vì ngươi thật đẹp nha, cho nên ta muốn biết rốt cuộc hắn nhìn trúng ta chỗ nào, lại cam nguyện để ta thượng…
Nhưng Tô Kỳ đến nửa ngày cũng không trả lời.
Vậy nên Tô Thần càng thêm khẳng định, trầm mặc một lát: “Ta tắm xong.” Rời khỏi ngực hắn, muốn rời bồn tắm.
Vừa mới đứng thẳng người, lại bị Tô Kỳ kéo lại.
Khó chịu mà cúi đầu.
Hai mắt hắn ôn nhuận mà nhìn y, gợi cảm đẹp đến nói không nên lời, đôi mỗi mỹ lệ như cánh hoa khẽ nhếch, ánh mắt mị hoặc nhìn y.
“…Làm gì vậy.” Tim bỗng nhiên đập nhanh – hắn như vậy thực sự là mê người.
“Thần của ta…” Hắn hơi cong khóe môi, đứng lên, sau đó trần như nhộng ôm y, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ta đương nhiên khát vọng ngươi không gì sánh được, thế nhưng hiện tại không thể.” Cánh môi ôn nhu hôn nhẹ cổ y, “Ngươi phải dưỡng cho tốt một chút, như vậy ta mới có thể đem phần bị mất lâu như vậy bù đắp lại, chỉ một vài lần, sao có thể đủ chứ.”
Trực tiếp nói ra như vậy khiên mặt Tô Thần hiện lên tầng đỏ.
“Hiện tại không thể thỏa mãn, không bằng ta nhẫn nại.” Tô Kỳ cúi đầu, “Bởi vì ta sợ ta một khi thượng được ngươi, sẽ không thể tiết chế…” Liếm sau cổ y, “Ân, ân, ngươi đương nhiên không biết ta suy nghĩ nhiều như thế nào, thật muốn hung hăng chiếm ngươi, ngày đêm…” tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc hiện tại không thể…”
Uổng công ta, ngu ngốc a, cần gì phải nói rõ ràng như thế a!
Tô Thần cực kì xấu hổ: “Vậy, ngươi vẫn, vẫn dụ ta…” làm như vậy với ngươi.
“Kia đương nhiên là ta không thể kiềm chế khát vọng kết hợp với ngươi a, ngươi bây giờ thân thể không tốt, đương nhiên phải để ta tiếp nhận ngươi rồi.” Nói, nhưng vẫn thân thiết hôn đỉnh đầu y, “Chúng ta hiện tại, hẳn là không cần tính toán nhiều như vậy rồi.”
Chúng ta hiên tại?
Là chỉ quan hệ hiện tại của chúng ta sao?
Vì sao người này có thể nói ra như thể đó là đương nhiên như vậy, đây rõ ràng là cái quan hệ không bình thường a…
Mặc dù trong lòng phản bắc như vậy, trên mặt vẫn đỏ mà nở nụ cười: “…Ân.”
Được rồi, được rồi, tuy rằng ta hiện tại luôn cảm thấy không thể tiếp thu phương pháp của hắn, nhưng thực ra đã tiếp nhận rồi, có đôi khi còn thấy siêu cảm động.
Không chỉ ta, cho dù tâm bằng sắt thép cũng bị hắn cảm động a – đương nhiên, cũng có thể bị hù mà chạy…
Tô Kỳ tiếp tục ôm y ngồi lại trong bồn tắm: “Trời dần lạnh rồi, đợi hết tháng này, chúng ta đến Khải đi, chỗ đó rất ấm áp, hơn nữa ta từng thấy một bờ biển không tệ, ngươi chắc là sẽ thích.
Độ cao Trường Nhạc cung so với mặt biển tương đối cao, cho nên so với nơi khác thường lạnh hơn, mùa đông vừa đến, đã rất lạnh rồi.
“Chuyện trong cung không cần xử lý sao?” Y ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ.
Tô Kỳ nhàn nhạt: “Đương nhiên là vẫn phải làm rồi, Tô Nhất, Tô Tứ, Tô Lục, Tô Cửu có thể sẽ ở lại đây, Tô Nhị tạm thời chưa về, Tô Bát, Tô Ngũ hôm qua vừa ra ngoài, đại khái là mang Tô Tam, Tô Thất a.”
Hắn cực khổ như vậy, tất cả Tô Thần đều nhìn thấy, nhưng hắn lại không một câu oán thán, thậm chí còn lo lắng thiếu thời gian cho mình, khiến Tô thần hơi hơi yêu thương, “Kỳ thực, có hay không có thiên hạ đều không quan trọng, dù sao nơi này cũng rất an toàn rồi.”
“Ta thật vui khi ngươi nói nơi này an toàn, nhưng mà ta không dám mạo hiểm.” Tô Kỳ nhẹ giọng trả lời, “Ta không thể mất đi ngươi, cho nên, muốn diệt trừ tất cả những tai họa ngầm có thể bất lợi ngươi.” Thở dài, “Không cần nói nhiều, ta đã gây thù nhiều lắm, cho nên ngươi ở bên cạnh ta sẽ trở thành người đầu tiên bọn chúng áp chế.” Cằm đặt lên vai y, “Chỉ nghĩ có người lúc nào cũng có thể tính kế với ngươi, khiến ngươi nhận lấy khổ như vậy, ta đã cảm thấy phải diệt trừ bọn họ.”
Thanh âm Tô Kỳ rất bất an, vốn hắn không có chút sợ hãi nào, nhưng vì y, liền trở nên sợ trước sợ sau.
Cũng không biết ta quyết định ở cùng một chỗ với hắn, rốt cuộc có phải là làm liên lụy hắn không.
Nghĩ vậy Tô Thần thở dài.
“Không nên nghĩ đến những thứ khác, Thần.” Tô Kỳ thấp giọng, môi theo bên cổ y hôn xuống, “Chỉ cần nghĩ đến ta là đủ, ngoài ta ra, còn có gì trọng yếu hơn sao?”
Miệng hơi mở, Tô Thần khẽ nở nụ cười: “Ừ, nói cũng đúng.”
Tô Kỳ dường như rất vui vẻ, tiếu ý phát ra từ cổ họng.
Tô Thần vì động tác của hắn mà thấy ngứa ngáy, cười né, nỗ lực ngăn lại: “Đừng nữa, chớ lộn xộn.”
Tô Kỳ dừng động tác, kéo y ôm lại.
Tô Thần khe khẽ mở mắt, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh.
Cho đến khi nước bắt đầu lạnh, hai người mới đứng dậy mặc quần áo.
Tô Thần giúp Tô Kỳ chỉnh lý tóc ẩm ướt, thuận miệng hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn đưa ta ra ngoài đi dạo?”
Tô Kỳ từ trong gương nhìn y, cong miệng: “Bởi vì ngươi lúc nào cũng buồn bực ở chỗ này không tốt lắn, nhiệt đỗ ở Khải cũng khiến ngươi dễ chịu hơn.”
Tô Thần ậm ừ đáp lại.
“Hơn nữa ta nghĩ đi cùng với ngươi, cùng ngắm cảnh đẹp trên thế giới này, không có ngươi, ta chẳng thấy chỗ nào tốt.” Tô Kỳ nhìn vài cánh hoa sơn trà ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
Động tác trong tay Tô Thần dừng lại một chút: “Hảo.”
“Hôm nay lại dùng cây trâm kia a.”
“Này dùng đến mòn rồi.” Tuy rằng trên miệng oán giận hắn, tay vẫn từ dưới ngăn kéo lấy ra cây trâm Tô Kỳ thường dùng. “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, mang cây trâm này, không phù hợp với thân phận ngươi.” Cây trâm này chính là cây trâm rất lâu về trước lúc ở Thủy Trúc Tô Kỳ dùng tạm, không ngờ hắn lại cực kì trân trọng, trước đây đều để trong hộp gấm không dám dùng đến, gần đây mới lấy ra. Cây trâm vì thương xuyên bị hắn dùng nên hoa văn cũng không nhìn rõ nữa rồi. Lây một cây trâm thô cài tóc đúng là không phù hợp với Tô Kỳ.
“Là ngươi cho ta, dù là cành cây, ta cũng trân quý, cũng cao hứng mà cắm ở trên đầu.” Tô Kỳ cười khẽ, nhìn Tô Thần định tóc. Sau đó hơi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, nhìn lại Tô Thần: “Ta nhìn không được sao?”
Da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màng, mặt mày dịu dàng, tư thái ưu mỹ, nhìn lại, càng tuấn mỹ như thần, chỉ cần lẳng lặng ngồi đó, cũng khiến người khác không thể dời mắt, càng không cần nói đến thần thái ôn nhu ngọt ngào.
“Ừ.” Kim lòng không được, cúi xuống, hôn lên cánh môi, “Đẹp lắm.”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
113 chương
27 chương
24 chương
70 chương
40 chương
162 chương
105 chương