Đinh Thừa tướng trừng lớn nhìn người đang bắt lấy tay mình, lão quả thực không thể tin vào mắt chính mình, kinh ngạc tới một câu cũng không thốt nên lời. Sở Mộ Hiên nhìn biểu tình của Đinh Thừa tướng, biết lão lúc này đang rất đỗi kinh ngạc với việc mình vẫn còn sống, nhưng hiện tại Sở Mộ Hiên không có thời gian giải thích nhiều với Đinh Thừa tướng, hắn vất vả lắm mới có thể thừa lúc Tư Đồ Thanh Lăng cùng các tướng quân đang nghị sự mà trốn khỏi quân doanh, nên phải nhanh chóng đem những lời muốn nói nói cho thật ngắn gọn rõ ràng. Sở Mộ Hiên kéo Đinh Thừa tướng lại gần, nhỏ giọng: “Thừa tướng, ngài không cần hoài nghi, ta là Sở Mộ Hiên, tuy rằng nhạc phụ nhạc mẫu cùng Nhị ca đều đã mất, nhưng vì một số nguyên nhân, ta không chết, hiện tại cũng không có thời gian giải thích nhiều, ta tới là muốn nói cho ngài, lần này Tư Đồ Thanh Lăng đã quyết tâm tiêu diệt Yến Bình, đến lúc đó ngài cùng người nhà nhất định khó thoát khỏi kiếp nạn này, ngài tốt nhất nhân lúc Tư Đồ Thanh Lăng còn chưa đánh vào thành Vĩnh Am mà chạy trốn đi, ta sẽ giúp ngài chạy trốn, nếu như chờ đến khi đại quân Minh Thụy quốc phá thành rồi mới đi thì chậm trễ mất!” Đinh Thừa tướng lúc này đã hồi phục tinh thần, lão lẳng lặng nghe lời nói của Sở Mộ Hiên, đột nhiên cười lạnh: “Sở Mộ Hiên a Sở Mộ Hiên, ngươi đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, đừng cho là ta không biết, vì cái gì cả nhà ngươi đều chết mà ngươi lại bình an vô sự! Ngươi chính là kẻ tiểu nhân ham sống sợ chết, ngươi không phải muốn bám víu vào Tư Đồ Thanh Lăng hay sao?” “Sao ngài có thế nói như vậy? Ta không…” Sở Mộ Hiên tuyệt đối không nghĩ tới Đinh Thừa tướng lại nói ra những lời này. “Đừng ở đây ba hoa lắm lời, vì sao lần này Tư Đồ Thanh Lăng có thế dễ dàng tiến đánh thành Vĩnh An, còn không phải vì có ngươi đã quá quen thuộc thổ nhưỡng địa hình nước ta ư!” Đinh Thừa tướng phẫn nộ nói. “Ngài nói oan cho ta rồi, Tư Đồ Thanh Lăng lần này có thể dễ dàng đánh tới chân thành Vĩnh An, một chút liên quan tới ta cũng không có, là do tướng sĩ Yến Bình quốc quá yếu, thật sự không chịu nổi đòn trí mạng này!”. “Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, nếu ngươi không đem quân tình mà Sở Uy biết nói cho Tư Đồ Thanh Lăng, quân đội ta sao lại không chịu nổi đòn trí mạng này?” “Ta thật sự không có …” Sở Mộ Hiên không biết phải giải thích ra sao. “Còn nói không có, Tư Đồ Thanh Lăng đã tự mình ban bố cáo thị, tuyên dương công tích của ngươi, ngươi còn muốn nói nhăng nói cuội cái gì, ngươi hiện tại thế nhưng còn muốn giúp ta đào tẩu, ngươi muốn phản bội Tổ quốc của chính mình, chẳng lẽ còn muốn kéo theo ta cũng trở thành kẻ bất trung bất nghĩa như ngươi ư? Ta muốn bắt kẻ phản đồ này giao nộp cho Yến Bình!” Đinh Thừa tướng đang muốn động thủ, lại thấy Vân Cô Hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt, Vân Cô Hồng hướng Sở Mộ Hiên cười nói: “Sở đại nhân, xem ra Đinh Thừa tướng đã mệt mỏi rồi, ngài vất vả, vẫn nên trở về đại trướng đi, bệ hạ đang đợi ngài!” “Vân Cô Hồng…ngươi…” “Hừ hừ, đúng vậy, Sở đại nhân, ngươi vẫn là nhanh trở về đi, miễn cho Tư Đồ Thanh Lăng lại mong ngóng! Lão hủ không phụng bồi!” Đinh Thừa tướng cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi. “Đi thôi, “Sở đại nhân”! Đừng để cho bệ hạ sốt ruột chờ!” Vân Cô Hồng đột nhiên biến sắc, nói. Sở Mộ Hiên trừng mắt liếc nhìn Vân Cô Hồng, xoay người tiến về đại trướng.