Cứ như vậy, đại quân Minh Thụy quốc theo chỉ huy của Tư Đồ Thanh Lăng tăng tốc hành quân, vượt trước quân đội Hồng Vũ quốc, nhờ chiến đấu dũng mãnh, thế tiến công như chẻ tre, bách chiến bách thắng, trong một tháng ngắn ngủi liên tục đánh hạ các cứ điểm quan trọng của Yến Bình quốc, lúc này đã đến sát cổng thành kinh đô Vĩnh An của Yến Bình quốc. Thấy tình hình nguy cấp, quốc quân Yến Bình quốc lúc này mới hoảng hốt, vội vàng phái Đinh Thừa tướng đến gặp Tư Đồ Thanh Lăng, hy vọng có thể nghị hòa với hắn. Tư Đồ Thanh Lăng sau khi biết được tin tức Đinh thừa tướng muốn cầu kiến, khinh miệt cười, nói: “Xem ra Yến Bình quốc đã tới cùng đường mạt lộ, bây giờ lại phái cả một lão già tới gặp trẫm, muốn cùng trẫm nghị hòa ư, ha ha, thật nực cười làm sao, mối thù giết huynh ta còn chưa báo xong đâu, lúc này đây, trẫm nhất định hoàn toàn tiêu diệt Yến Bình quốc!”. Nói đoạn, Tư Đồ Thanh Lăng quay sang nói với Vân Cô Hồng: “Bảo lão gia khỏa kia cút ngay cho trẫm!” “Bệ hạ,” Vân Cô Hồng nói: “Yến Bình quốc phái Thừa tướng cầu kiến ngài, ngài nếu coi như không thấy, gây nên bất hòa, sau này khó tránh khỏi hậu nhân chê trách, theo thuộc hạ thấy, không bằng ngài cứ gặp lão, nghe xem lão nói gì, không phải là thú vị hơn sao?” Tư Đồ Thanh Lăng trầm tư một lát, gật đầu đáp ứng: “Được rồi, cho Đinh Thừa tướng vào đi”. Đinh Thừa tướng không kiêu ngạo không siểm nịnh đi vào đại trướng của Tư Đồ Thanh Lăng, khẽ vuốt cằm, nói: “Thừa tướng Yến Bình quốc, Đinh Hồng bái kiến quốc quân Minh Thụy quốc.” “Nga, Thừa tướng, lần này tiếp kiến, không biết là có chuyện gì?” Tư Đồ Thanh Lăng mị trứ mắt, hỏi. (Raph: Anh tung mị nhãn a tung mị nhãn  ~ =)) Đinh Thừa tướng thấy Tư Đồ Thanh Lăng đứng kia giả ngờ giả nghệch, hỏi chính mình đến “có chuyện gì”, không khỏi tức giận không thôi, nhưng vì quốc gia mình, lão vẫn cưỡng chế lửa giận, cười giảng hòa: “Yến Bình quốc ta luôn xem Minh Thụy quốc là thượng bang, hàng năm chưa bao giờ sơ sót việc tiến cống, hơn nữa luôn hoàn thành tốt mọi việc, có ngài làm chứng, vì sao ngài lại đối đãi với Yến Bình quốc chúng ta như vậy?”. “Trẫm đối đãi với Yến Bình các ngươi như thế nào?” “Đã đến thời điểm nào rồi, ngài rõ ràng muốn tiêu diệt Yến Bình quốc chúng ta!” “Ha hả, đúng vậy, ngươi nói đúng, lần này trẫm điều động đại quân, chính là muốn tiêu diệt Yến Bình!” “Mấy tháng trước chẳng phải chính ngài đáp ứng quốc quân chúng ta, nếu có thể giao nộp Sở Uy cho ngài, ngài sẽ không xâm phạm quốc gia ta lần nữa sao? Thân là vua một nước, sao có thể nói mà không giữ lời như vậy!” Đinh Thừa tướng cả giận, nói. “Trẫm nói lúc ấy không xâm phạm Yến Bình, nhưng chưa từng đáp ứng sau này vĩnh viễn không xâm phạm Yến Bình, cho nên cơ bản không thể xem như thất hứa, ngươi sao có thể ở đây chỉ trích trẫm!” (Raph: Klq nhưng đây chính là “lí lẽ” của “nước lớn”:”> Dạ vâng. Rất phèo phổi, nhưng ai làm gì được đây? Hzz…) “Ngươi…ngươi…” Đinh Thừa tướng tức đến không nói ra lời. “Không cần đứng đây ngươi…ngươi, người tới, tiễn khách! Đưa Đinh Thừa tướng trở về!” Tư Đồ Thanh Lăng ra lệnh. “Hừ, không cần đuổi, tự ta có thể đi!” Nói xong Đinh Thừa tướng liền phẩy tay áo bỏ đi, vừa đi khỏi quân doanh của Minh Thụy quốc không được bao xa, đột nhiên bị một người kéo lại, người nọ nói khẽ với lão: “Xin Thừa tướng dừng bước nói chuyện.”