Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 35 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chừng lâu sau, Nguyễn Thanh mới hiểu Mạc Trọng Đan đang nói gì. Cô ngơ ngác cầm lấy hợp đồng, kinh ngạc nhìn Mạc Trọng Đan hỏi: “Em nghe nói anh chưa bao giờ lăng xê CP cả.”
Tào Vĩnh Lượng thầm mắng, quả thật cậu ta không lăng xê CP, bây giờ cậu ta cũng đâu phải đang lăng xê CP.
Mạc Trọng Đan gật đầu nói: “Mặc dù anh không thích ghép CP nhưng không phải không được.”
Nguyễn Thanh nghe vậy thì cô siết chặt tờ giấy, chúng bỗng trở nên nặng trịch. Hôm qua, mặc dù đã giải thích scandal tiểu tam về cô, mặc dù dân mạng càng muốn xem tin tức về Ảnh đế hơn nhưng cô vẫn bị dính phốt khắp nơi.
Mọi người đã có ấn tượng về việc cô bắt nạt người mới, cướp đoạt tài nguyên. Nếu bây giờ Mạc Trọng Đan lăng xê CP với cô, ngoài việc bị cô liên lụy ra thì có lợi ích gì đâu?
Nguyễn Thanh cười khổ lắc đầu: “Vậy không công bằng với anh, nếu vì đoàn phim thì em từ chối!”
Tào Vĩnh Lượng thở dài: “Nguyễn Thanh à!”
Nguyễn Thanh nghi ngờ nhìn Tào Vĩnh Lượng, nghe đạo diễn của “Ma kiếm đỉnh phong” nói: “Cô suy nghĩ nhiều quá, nếu đoàn phim cần lăng xê CP vậy chúng tôi ăn no rửng mỡ đi ghép đôi nam chính với nữ phụ sao? Nữ chính không phải hay hơn à?”
Đúng thật! Nữ chính không hay hơn sao?
Nguyễn Thanh: “Vậy... tại sao?”
Mạc Trọng Đan cúi đầu, anh gõ ngón trỏ lên đầu gối, dường như đang suy tư, lúc sau anh nói: “Hôm qua anh đã thương lượng với Nhạc Cao Minh rồi, lăng xê CP là kết quả anh đã bàn bạc với anh ta.”
Nguyễn Thanh càng không đồng ý: “Nếu đây là yêu cầu của Nhạc Cao Minh thì càng không được, em sẽ nói với anh ấy. Anh ấy thật quá đáng, sao lại đưa ra yêu cầu này...”
“Không quá đáng.” Mạc Trọng Đan cắt lời cô. Anh nhìn chăm chú vào Nguyễn Thanh: “Anh cũng đầu tư vào bộ phim này, giúp em có một hình tượng tốt hơn là quyết định của anh.”
Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn anh: “Hả, anh chưa thu hồi được vốn sao?”
Mạc Trọng Đan: “...”
Tào Vĩnh Lượng: “... Xùy.” Trời ơi, vất vả lắm cậu ta mới đi đến bước này! Sao cứ phải buông tha cơ hội tạo hảo cảm thế này chứ, còn giấu giếm cảm xúc của bản thân nữa?
Nguyễn Thanh vẫn không hiểu: “Nhưng trước đó Lâm Giai Tư cũng bị dính scandal...”
Mạc Trọng Đan chỉ muốn hô to: Mắc gì anh phải dọn rác cho Lâm Giai Tư hả???
Rốt cuộc Tào Vĩnh Lượng đã hiểu tại sao Mạc Trọng Đan mất tận ba năm mà vẫn có thể giữ vững mối quan hệ “người dưng nước lã” với Nguyễn Thanh rồi. Nếu cậu ta cứ tiếp tục làm vậy thì một ngày nào đó cậu ấy chỉ có thể đứng nhìn Nguyễn Thanh kết hôn thôi.
Vì vậy, Tào Vĩnh Lượng vội vàng chặn ngay con đường dấn thân vào chỗ chết này của Mạc Trọng Đan, nói thay anh: “Cậu ấy cảm thấy cô rất tốt, cậu ấy cũng chỉ ăn cơm với cô, cô có thấy tin cậu ấy ăn cơm với Lâm Giai Tư bao giờ chưa?”
Nguyễn Thanh nghe xong, mũi chợt chua xót. Tào Vĩnh Lượng nói vậy chỉ đơn giản là... vì họ là bạn bè.
Vì mối quan hệ giữa hai người nên Mạc Trọng Đan mới chịu giúp tụi cô, không phải vì anh là người đầu tư, không phải vì anh muốn kiếm tiền.
Mạc Trọng Đan cảm kích nhìn Tào Vĩnh Lượng, tỏ vẻ “Đạo diễn quả nhiên không hổ là đạo diễn”. Sau đó, anh lại an ủi Nguyễn Thanh: “Em đừng cảm thấy áp lực. Anh và Nhạc Cao Minh đã đọc bản hợp đồng này rồi, anh ta đồng ý thì anh cũng đồng ý. Anh mong em cũng sẽ đồng ý. Đối với tình hình của em hiện nay, lăng xê CP rất cần thiết. Còn với anh thì hoàn toàn không có áp lực gì, anh mong... em sẽ đồng ý.”
-
-
Mạc Trọng Đan lặp lại việc mong Nguyễn Thanh đồng ý hai lần. Cuối cùng Nguyễn Thanh cũng chấp nhận. Cô gật đầu: “Cảm ơn anh, Mạc ca, sau này có cần giúp gì thì cứ nói cho em biết, em sẽ không từ chối đâu.”
Mạc ca?
Mạc Trọng Đan lập tức đờ đẫn. Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh cười gọi anh là Mạc ca khiến tim gan anh cồn cào rồi.
Nếu bỏ cái từ “Mạc” kia đi, cô ấy gọi anh là “ca” (*)... vậy rất không tồi, ngẫm nghĩ còn thấy khá kích động nữa.
(*) đây có thể hiểu như cách gọi thân thiết hơn, nó khác với bên mình, “anh” thì vừa mang nghĩa lịch sự vừa là cách gọi thân thiết, nên mình để nguyên từ “ca” này luôn nha.
Hí hí...
Tào Vĩnh Lượng thấy sau khi Nguyễn Thanh gọi “Mạc ca” thì đột nhiên Mạc Trọng Đan mỉm cười nom thật bỉ ổi.
Tào Vĩnh Lượng: “...”
Nguyễn Thanh thấy Mạc Trọng Đan cười thì cũng cười theo: “Vậy, vậy... Vậy lăng xê thế nào ạ?”
Tào Vĩnh Lượng hắng giọng, nói: “Đừng lo, trước cứ bắt đầu ngoài lề thôi. Khi phim sắp kết thúc, chúng ta sẽ thả Reuters lên mạng. Chúng ta bắt đầu phát tán ảnh trước, từ từ sẽ đến các đoạn video.”
Sau đó ba người thương lượng một hồi ở trong phòng, khoảng một tiếng sau mới ra khỏi phòng làm việc.
Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh đến phòng hóa trang, trên đường bị Tân Văn Nhụy cản lại.
Lúc này sắc mặt Tân Văn Nhụy rất không tốt, cô ta đứng đó nhìn Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh, đôi mắt đầy đau khổ.
Cô ta ngăn Mạc Trọng Đan lại, hỏi: “Anh đính chính rồi vậy em phải đáp lại thế nào?”
Mạc Trọng Đan cau mày: “Trả lời đúng sự thật, thế nào thì trả lời thế ấy.”
Tân Văn Nhụy cười gượng: “Sau đó thì sao?”
Mạc Trọng Đan không nói gì nữa, sau đó? Không có sau đó, hai người sẽ phủi sạch quan hệ, giữa họ sẽ khôi phục lại mối quan hệ đồng nghiệp bình thường. --
Sau này, Ngữ Trọng Tâm Trường cũng chỉ superchat CP bình thường như tất cả các superchat khác mà thôi. --
Sau này, khi nhắc đến Mạc Trọng Đan thì sẽ không còn ai nhớ đến Tân Văn Nhụy nữa.
Sau này, họ đường ai nấy đi, tự có cuộc sống của riêng mình.
Nguyễn Thanh nhìn hai người, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Là một fan CP, thuyền cô bị chìm, vả lại hôm nay còn thấy hai người sắp phủ nhận mối quan hệ, mặc dù cô đã rời khỏi fan CP lâu rồi nhưng cô vẫn cảm thấy buồn bã.
Cô còn nhớ rõ mùa hè năm ấy, cô bị bệnh. Ở lâu trong môi trường làm việc vất vả và bụi bặm nên phổi của cô bị ảnh hưởng. Cô tự uống thuốc. May thay các con của cha mẹ nuôi đã trưởng thành nên không cần cô phải cung ứng mọi thứ nữa.
Chị cả có tương lai sáng sủa nên đã đủ khả năng cho em trai nhỏ nhất đến trường, còn cô chỉ cần kiếm mua thuốc cho mình là đủ rồi.
Một tháng vài trăm tệ không đắt mấy, bản thân cô có thể gánh được phí rửa phổi.
Lúc mười mấy tuổi cô đã thôi học, từ khi đi làm thì bắt đầu làm đêm làm ngày. Bệnh bụi phổi là một loại bệnh thường gặp trong nghề. Lúc phát hiện ra thì không nặng lắm nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Khoảng thời gian đó, cô không đi làm nên đành suy nghĩ về cuộc đời mình. Bị cha mẹ vứt bỏ, được cha mẹ nuôi nhặt về nhà, cha mẹ nuôi gặp chuyện không may cô phải báo ân bằng cách kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô chưa từng ăn bên ngoài, chưa từng đi xem rạp, chưa từng đọc tiểu thuyết, chưa từng được ngủ một giấc ngon lành.
Cha mẹ nuôi của cô có bốn đứa con. Lúc cha mẹ nuôi qua đời thì chị cả còn chưa tốt nghiệp đại học.
Cô cũng mới vừa học cấp hai thôi, bỏ học là quyết định của riêng cô.
Hôm nay, tất cả mọi người đều đã có tương lai rộng mở nhưng cô bị bệnh tật triền miên, có lẽ tương lai phải dựa vào thuốc thang mới có thể sống đến hết đời. Có lẽ, rửa phổi đợt sau sẽ sạch thôi nhỉ?
Cái này rất khó đoán được nhưng nếu cứ lìa đời như vậy thì dường như còn có chút gì đó không cam lòng.
Mọi người khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi nên cô tìm xem một bộ phim thần tượng nổi nhất hè năm ấy.
Tình cảm giữa nam nữ chính rất ngọt ngào khiến cuộc đời đắng chát của cô bỗng có thêm màu sắc. Cô hâm mộ tình cảm, hâm mộ sự bảo vệ trong phim. Vì thế, CP này không chỉ khiến cô thấy ngọt mà trong đó còn chất chứa hy vọng.
Hôm nay, thấy CP thật sự đã đến bước đường cùng, Nguyễn Thanh cũng hiểu cuộc sống kiếp trước sẽ không tiếp diễn nữa.
Cô lùi ra sau một bước muốn rời khỏi nơi này nhưng bị Mạc Trọng Đan kéo lại.
Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô: “Đừng rút lui, bắt đầu từ hôm nay em phải tập quen ở bên cạnh anh.”
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Thanh gật đầu, đúng vậy, đây chính là thực tế. Cô đã qua bộ lọc rồi nên phải rũ bỏ sạch sẽ.
Tân Văn Nhụy nhìn hai người tay nắm tay, đột nhiên bật cười nom rất gượng gạo, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.
Cô ta quay đi. Mười phút sau, đợi một đêm rốt cuộc mọi người đã chờ được hồi đáp của Tân Văn Nhụy.
Bài đính chính tương tự của Mạc Trọng Đan. Cô ta nói debut nhiều năm qua nhưng chưa từng yêu ai. Cô ta nói từ lúc debut cô ta vẫn chăm chỉ làm việc và sau này cũng sẽ như thế. Cô ta còn nói mọi người đừng tin vào mấy lời đồn thổi.
Bài đính chính của Tân Văn Nhụy vừa được đăng lên thì trên mạng cãi vả xôn xao.
“Nhụy Nhụy nhà ta vẫn độc thân nên CPF học cách tự trọng đi.”
“Tai bay vạ gió, chuyện lần này và Nhụy Nhụy nhà mị có liên quan gì? Tự nhiên lại đi cản phốt cho Nguyễn Thanh vậy trùi.”
“Lầu trên phân tích rõ ràng nhá, không có phốt của Nguyễn Thanh thì lại đi mắng Tân Văn Nhụy đấy thây! Chẳng qua nhờ Mạc Trọng Đan đứng ra giải thích mà thôi.”
“Nhụy Nhụy, có thật không? Nếu chị bị uy hiếp thì nháy mắt vài cái đi!”
Vì vậy, hôm nay dân mạng lại bị bài đính chính của Tân Văn Nhụy dời sự chú ý.
Lúc này, hai người hóa trang xong đã trở về đoàn phim. Mạc Trọng Đan xách ghế ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh cười hỏi: “Bây giờ bắt đầu ạ?”
Mạc Trọng Đan cũng cười: “Đúng vậy! Em có thấy cái camera đó không?”
Nguyễn Thanh quay đầu nhìn, sau đó gật đầu. Mạc Trọng Đan kề sát tai cô nói nhỏ: “Camera đó dùng cho hậu trường đấy, có gắn micro nữa, nếu chúng ta nói chuyện lớn tiếng xíu thì sẽ bị thu vào hết đấy.”
Nguyễn Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Lăng xê CP không nhất thiết phải công khai là bạn trai bạn gái nhưng chí ít phải là bạn bè.”
Nguyễn Thanh nghe được hai từ bạn bè thì mắt cô sáng lên, phản xạ nói: “Em biết mà, ví như Mạc ca và Tân Văn Nhụy phải không? Bởi vì hai người là bạn bè thật sự nên giữa hai người mới tạo ra loại cảm giác như có như không, đấy mới là tinh túy thật sự để hút fan CP đó.”
Gương mặt Mạc Trọng Đan tối sầm, anh nghẹn một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Đúng, quả là như vậy.”
Nguyễn Thanh cười ngây ngô, sau đó nói: “Vậy chúng ta đã là bạn bè rồi ạ!” Đã ăn cơm rồi không phải sao?
Mạc Trọng Đan đành nói: “Vậy em nên nghĩ thoáng một chút, bây giờ chúng ta hơn bạn thân tí xíu rồi.”
Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ: “Hơn bạn thân à? Nghĩa là sao ạ?”
Mạc Trọng Đan đột nhiên phì cười, cầm lấy cái ly của cô uống một miếng rồi nói: “Là vậy nè.”
Thoạt đầu Nguyễn Thanh ngẩn tò te, sau đó mặt đỏ lên.
“Anh, anh, anh... Em...”
Mạc Trọng Đan thấy cô lắp bắp trông thật đáng yêu, vì vậy giơ ly lên hỏi: “Em muốn uống của anh không?”
Nguyễn Thanh lắc đầu, lặng lẽ cầm ly của mình lên uống nước để bình tĩnh lại.
Mạc Trọng Đan há miệng, cuối cùng không nói gì.
Chỗ đó... là chỗ anh vừa mới uống đó...
Sau đó, Nguyễn Thanh để ly nước xuống quay đầu nhìn Mạc Trọng Đan thì phát hiện mặt của anh cũng đỏ.
Nguyễn Thanh: “???” Ủa?
Một ngày nọ, các thành viên trong đoàn phim nhận thấy dường như mối quan hệ giữa Mạc ảnh đế và Nguyễn Thanh đã khá hơn nhiều.
Mọi người đều *chấm hỏi đầy đầu*: “???” Sao đấy? Chuyện gì xảy ra vậy???
Ngày hôm sau, Mạc Trọng Đan mang đồ ăn sáng cho Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh rất vui: “Cảm ơn anh, em còn chưa ăn sáng đâu!”
Mạc Trọng Đan kiêu ngạo: “Anh biết, anh cũng chưa ăn, vậy cùng ăn nha?”
Nguyễn Thanh nhìn cái gói trong tay mình, quả nhiên có hai phần sữa đậu nành: “...”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
30 chương
52 chương
379 chương
45 chương