Hóa ra người ở nơi này
Chương 67
Trên màn hình là Ninh Tông Trạch, hắn không còn mang vẻ cà lơ phất phơ như mọi ngày nữa, từ lúc vào phòng, khuôn mặt đã mang vẻ nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, con không hiểu tại sao mẹ nhất định phải đưa bằng được cái đứa con gái kia về nhà, mẹ muốn nhận con gái ruột của mình về cũng không sao, nhưng hy vọng mẹ đừng quên, nơi này là Ninh gia, Ninh Tư mới là đại tiểu thư chân chính của cái nhà này.”
Sắc mặt Ngô Văn Nhã hơi biến: “Rốt cuộc con đang nói bậy bạ cái gì đó?”
“Mẹ, có một số việc con không nói, không có nghĩa là con không biết. Ninh Tâm là con gái của mẹ với ai thì trong lòng mẹ biết rõ nhất, cha đã không để bụng thì chúng con cũng không nhiều lời về việc này, nhưng con không hy vọng gia đình này vì một người ngoài mà cãi nhau khiến không khí gia đình ngột ngạt, càng không muốn Tư Tư vì vậy mà phải chịu ấm ức, Ninh Tâm không xứng!”
“Con nghe được chuyện này ở đâu?” Mặt Ngô Văn Nhã tái nhợt, giọng nói cũng đè thấp xuống.
“Khi mẹ với ba cãi nhau, con đã nghe thấy.” Giọng nói của Ninh Tông Trạch vẫn trầm lãnh như cũ, thậm chí hơi mang theo sự trào phúng: “Mẹ yên tâm đi, con chưa nói chuyện này cho bất kì một ai, mẹ trong lòng của đại ca và Tư Tư vẫn là người mẹ hiền lành, tốt đẹp như cũ. Nhưng con thật sự không có cách nào chấp nhận một đứa em gái như vậy, sự tồn tại của cô ta nhắc nhở con rằng, người mẹ mà con yêu thương nhất từng lăn lộn trên giường của người đàn ông khác như thế nào. Nếu có thể, con tình nguyện cả đời cũng không biết đến bí mật này, ít nhất con cũng có thể giống như trước đây, yêu thương nuông chiều đứa em gái này.”
Vừa nói xong, Ninh Tông Trạch đã xoay người bỏ đi, trong phòng trở lại yên lặng như ban đầu, chỉ còn lại một mình Ngô Văn Nhã với khuôn mặt tái nhợt, vô lực ngồi xuống sofa, một mảnh tĩnh mịch.
Trong phòng cô bây giờ cũng như vậy.
Sắc mặt Lục Tâm so với Ngô Văn Nhã trên màn hình thì không thể nói ai hơn ai kém, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, sống lưng cũng có cảm giác lạnh lẽo. Có một số người, vừa sinh ra đã không được chào đón, không liên quan đến việc người đó là người thế nào, giống như cô, từ lúc vừa sinh ra, thân phận của cô đã định sẵn là sẽ bị người đời khinh bỉ, phỉ nhổ.
Được Ninh Tông Trạch nhắc nhở, Lục Tâm loáng thoáng nhớ lại một chút, hình như từ nhỏ Ninh Tông Trạch đã không thích, cũng không hề thân thiết với cô, sau khi biết chân tướng sự việc thì lại càng không thể, nhưng một khi đã như vậy, tại sao năm đó Ngô Văn Nhã còn muốn sinh cô ra?
“Lục Tâm?” Giọng nói khàn khàn cất lên, Lục Cảnh Hành đưa tay gắt gao ôm vào trong lòng, bàn tay đặt lên gò má cô, đem đầu cô dựa sát vào trong lòng mình: “Bắt đầu từ lúc em năm tuổi, từ lúc em rời khỏi Ninh gia, những chuyện đó đã không có quan hệ gì với em nữa. Em chính là Lục Tâm, một Lục Tâm chỉ thuộc về anh, chuyện khác đều không quan trọng, hiểu chưa?”
Vừa nói vừa đưa tay định tắt video đi, nhưng Lục Tâm lại lạnh lùng ngăn anh lại.
“Đừng tắt, em không sao.”
Lục Cảnh Hành lo lắng đưa mắt nhìn khuôn mặt cô vẫn trắng bệch như cũ: “Những chuyện phía sau anh tự mình điều tra là được rồi, vụ án này em đã giúp anh rất nhiều, dừng lại ở đây đi, được không?”
“Em thật sự không sao mà.” Lục Tâm nhìn anh cười: “Mỗi lần anh lo lắng cho em, em đều nghĩ đến 7 năm kia…..”
Cô vừa nhắc tới chuyện 7 năm liền khiến Lục Cảnh Hành không có biện pháp, bảy năm đó có thật sự dùi mài cô đến kiên cường không gì khuất phục nổi không?
“Mỗi lần anh lo lắng cho em, em lại lấy chuyện bảy năm đó ra ép anh.” Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ quay sang nhéo nhéo mặt cô, tuy có chút nghiến răng, nhưng lại không nỡ nhéo mạnh: “Anh thật sự không nên bỏ mặc em suốt 7 năm, anh muốn bồi thường cho em đoạn thời gian đó.”
“Hiện giờ em không phải có ý trách anh.” Lục Tâm cười: “Dù sao công việc như vậy cũng có đôi khi thân bất do kỷ, hơn nữa anh cũng đã giải thích với em. Em nhắc nhở anh, chỉ là muốn nói cho anh biết, anh thật sự đã đào tạo em rất tốt, em không yếu ớt như anh nghĩ đâu, cũng không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào anh được. Hơn nữa, đã biết đến đó rồi, thì không còn chuyện gì là không thể biết nữa. Tình cảm của em với bọn họ vốn dĩ đã không sâu đậm gì. Lần này em quay về chủ yếu là muốn điều tra rõ ràng vụ này mà thôi, em biết rõ nên làm thế nào, cho nên, anh thật sự không cần lo lắng cho em đâu.”
Nói nhiều như vậy khiến Lục Cảnh Hành yên tâm không ít, cúi đầu cọ cọ lên má cô, sau đó nhấp chuột, tiếp tục theo dõi.
Sau khi Ninh Tông Trạch rời đi, phòng ngủ yên lặng nhiều giờ thì Ninh Vịnh Tuấn đi vào. Ninh Vinh Tuấn và Ngô Văn Nhã nói chuyện với nhau không nhiều, Ngô Văn Nhã cũng không đem chuyện Ninh Tông Trạch tới tìm bà ta ra nói với Ninh Vịnh Tuấn.
Bình an vô sự qua một đêm, Lục Tâm trực tiếp kéo qua đoạn đó, kéo tới đoạn tối hôm qua, bắt đầu từ lúc Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn trở về phòng.
Tối hôm qua, do cô “vô ý” đánh rơi mấy tấm hình đó nên Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã về phòng sớm hơn bình thường, sau khi đóng cửa phòng, sắc mặt Ninh Vịnh Tuấn liền trầm xuống: “Nha đầu kia tại sao lại có hình của đôi tiện nhân đó chứ, chẳng lẽ Trương Tịnh thật sự còn sống?”
“Theo cách nói của con bé, không chừng người thật sự ở chỗ đó….” Vẻ mặt Ngô Văn Nhã ẩn chứa lo lắng: “Trốn tránh 20 năm, chuyện nên tới cũng đã tới, quả nhiên là báo ứng…..”
“Bà thì biết cái gì. Lòng dạ đàn bà.” Ninh Vịnh Tuấn lớn tiếng trách cứ, cắt ngang lời cảm thán của bà ta.
“Tôi lòng dạ đàn bà???” Ngô Văn Nhã cũng lập tức trầm mặt, tuy đã gắng hết sức, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Nếu không phải trước đây ông nhất định muốn làm loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, chúng ta sẽ phải lo lắng sợ hãi suốt hơn 20 năm sao?”
“Nếu không làm như vậy, bà có thể được hưởng cuộc sống của một thiếu phu nhân hơn 20 năm không?”
“Ông nghĩ tôi muốn sao? Nếu không phải vì muốn Tông Viễn, Tông Trạch có cuộc sống tốt hơn, tôi có thể cam tâm tình nguyện sống cuộc sống luôn phập phòng lo sợ như thế này sao?” Ngô Văn Nhã gào lên: “Giờ thì tốt rồi, nếu thật sự tìm được ả họ Trương kia, tất cả mọi chuyện coi như xong….”
“Còn không phải do đứa con gái tốt mà bà đã sinh ra.” Ninh Vịnh Tuấn cũng hét lên một tiếng: “Lúc trước tôi đã nói, nha đầu đó không thể giữ lại, để cho nó đi nhận cha đẻ của nó đi, muốn bán hay thế nào thì cũng tùy hắn, chuyện mà đời này Ninh Vịnh Tuấn tôi cảm thấy nhục nhã nhất chính là đã bị một tên bụi đời cắm sừng, lại còn phải nuôi con gái giúp hắn!”
“Ông nghĩ tôi muốn như vậy chắc? Hồi đó là ai đem tôi đưa lên giường tên họ Tiếu đó, Ninh Vịnh Tuấn, tôi nói cho ông biết, việc lăng nhục nhất đời này của tôi chính là bị người đàn ông của mình biến mình thành công cụ lấy lòng thằng đàn ông khác, chuyện của Ninh Tâm, ai cũng có thể chỉ trích, trách mắng tôi, chỉ có ông là người duy nhất không có tư cách đó. Cả đời này tôi hối hận nhất hai chuyện, một là đã gả cho ông, hai là đã sinh ra nó. Ông đừng nghĩ tôi chịu đựng ông nhiều năm qua là vì tôi sợ ông, mà tôi chỉ không nỡ để mấy đứa nhỏ chịu khổ mà thôi. Dù sao hiện tại bọn chúng cũng đã khôn lớn hết rồi, nếu ông thực sự chọc giận tôi, cùng lắm thì chúng ta ngọc nát đá tan.”
Ngô Văn Nhã giống như mắc bệnh tâm thần rống lên, khí chất tao nhã quý phái đã sớm không còn nữa, còn lại chỉ thấy hai hàng nước mắt chảy dài.
Ninh Vịnh Tuấn thấy bà ta gào thét mà phiền lòng, cũng không kích động bà ta nữa, tiến lại gần ôm lấy bà ta, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, được rồi, chuyện năm đó là tôi không tốt, tôi không ngờ tên họ Tiếu kia lại thú tính đến vậy, lúc ấy tôi cũng đã say đến bất tỉnh nhân sự, chuyện này tôi cũng không dễ chịu gì hơn bà. Nhiều năm qua, tôi cũng không vì thế mà ghét bỏ bà, càng không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Ông dám sao? Ông còn mặt mũi làm vậy sao?” Ngô Văn Nhã vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng nhìn ông ta.
Ánh mắt chất vấn như thế khiến Ninh Vịnh Tuấn có phần bối rối dời tầm mắt đi, ho nhẹ một tiếng rồi chuyển sang chuyện khác: “Năm đó tôi đã bảo bà bỏ nó đi, bằng không hiện tại cũng không….”
“Tôi làm rồi đó chứ có phải không?” Cảm xúc của Ngô Văn Nhã lại bắt đầu không khống chế được: “Nhưng nó lại như miếng da trâu bám vào bụng tôi, bỏ cũng không bỏ được, thời đó lại không giống như bây giờ…. Mỗi lần nhìn thấy nó, lại nhắc tôi nhớ đến ngày ấy ông đã đem tôi trở thành công cụ giao dịch như thế nào, tên họ Tiếu kia đã làm gì tôi, thật vất vả mới thanh tĩnh được 20 năm, không ngờ nó lại quay về, còn phải suốt ngày đóng vai mẹ hiền, nhìn Tư Tư suốt ngày cáu kỉnh, ông nghĩ tôi vui lắm sao?”
Gào thét đến đó liền không gào thêm được nữa, còn lại chỉ có tiếng khóc nức nở.
Ninh Vịnh Tuấn vỗ nhẹ lưng bà ta an ủi: “Được rồi, được rồi, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, Giang Diệc Thành đã vắt não suy nghĩ nhưng cũng không có biện pháp, chờ sự việc giải quyết xong xuôi đã, mấu chốt hiện tại là ả họ Trương kia….”
Hai người bàn bạc xem phải làm thế nào để đến địa phương heo hút đó tìm thấy người trước tiên.
Lục Tâm cũng đã không nghe lọt chữ nào nữa, trong tai chỉ toàn những tiếng “ong ong”, đột nhiên cô cảm thấy, nếu sớm giao lại chuyện này cho Lục Cảnh Hành thì tốt biết bao, không phải cô yếu ớt, mong manh như Lục Cảnh Hành đã nghĩ mà là cô không đủ kiên cường như cô đã nghĩ. Quả nhiên, đến khi sự thật bị phơi bày, lại khiến cho người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Do đó, lúc ấy cô bị ném lại trong phòng chờ lâu như thế, chờ đợi mòn mỏi đến thế, cũng không phải đang nằm mơ?
Cánh tay run rẩy duỗi về phía chiếc túi xách đặt trên bàn, trong đó có hình của Tiếu Vĩnh.
Lục Cảnh Hành ngăn tay cô lại, thân thiết nắm chặt tay cô, giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, tay kia thì vỗ nhẹ khuôn mặt cô, tiếng nói hiện vẻ lo lắng không yên: “Tâm Tâm? Tâm Tâm?”
Vẻ mặt Lục Tâm vô cùng mờ mịt, cô muốn chính mình trước tiên phải tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lục Cảnh Hành cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, siết chặt lấy eo cô, dùng giọng nói trầm khàn mà bá đạo chen ngang vào suy nghĩ của cô: “Lục Tâm, vừa rồi anh đã nói, từ lúc em năm tuổi, em chỉ là Lục Tâm, không phải Ninh Tâm, cũng không phải là ai khác. Bất kể ai sinh ra em cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là…. Lục Tâm em đã đến với thế giới này, vừa nãy em đã đồng ý với anh, em không sao cả, đúng không?”
Lục Tâm ngẩng đầu lên, vẫn mang theo vẻ ngỡ ngàng, không có ý thức, ngước mắt nhìn anh. Lục Cảnh Hành đưa tay vỗ về khuôn mặt cô, nhẹ nhàng xoa hai má cô, khẽ gọi tên cô.
“Em…. Em thật sự không sao.” Giọng nói khàn khàn cất lên, Lục Tâm dựa đầu vào ngực anh: “Em… Em cần yên tĩnh một chút, em đi ngủ trước.”
“Được.” Lục Cảnh Hành ôm cô lên giường, để cô yên ổn ngủ một giấc.
Sự thật tàn khốc dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến giấc ngủ của Lục Tâm, cô nằm trên giường một lát đã mơ mơ màng màng ngủ mất, gần đây cô rất ham ngủ.
Hô hấp đều đặn của cô khiến Lục Cảnh Hành an tâm hơn rất nhiều, anh xem lại đoạn video kia, toàn bộ từ đầu tới cuối.
Buổi chiều, Lục Tâm tỉnh lại đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều, ít nhất có thể suy nghĩ rõ ràng cùng anh tiếp tục bàn luận đề tài này. “Với tính cách của Ninh Vịnh Tuấn, khẳng định hắn sẽ cho người đi điều tra, nếu như không tìm được người thì chắc chắn hắn sẽ phát giác ra có vấn đề. Hôm nay em vốn định nhân cơ hội vào phòng họ lấy camera quay nén đi, nhưng Ninh Vịnh Tuấn đề phòng em rất kĩ, em không thể lấy nó đi được.”
“Chuyện bên kia tạm thời không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là em nghe nói thôi, không phải là tin chính xác.” Lục Cảnh Hành trấn an cô: “Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được người phụ nữ tên Trương Tịnh kia, bà ta chính là người trong cuộc năm đó, bà ta có thể làm chứng. Lúc em ngủ, anh đã xem lại hết đoạn băng ghi hình, hai vợ chồng Ninh Vịnh Tuấn suốt 20 năm qua vẫn liên tục tìm kiếm bà ta. Mấy năm trước, hình như Giang Diệc Thành cũng có đi tìm, nhưng hiện tại lại không có động tĩnh gì, hơn nữa, vợ chồng Ninh Vịnh Tuấn giống như Giang Diệc Thành bảo gì nghe nấy. Theo như tin tức em ghi nhận được thì chuyện này rõ ràng có vấn đề, anh nghi ngờ, chính Giang Diệc Thành đã giấu người đi.”
Nghi ngờ của Lục Cảnh Hành chỉ một tuần sau đã được chứng thực.
Vì Lục Tâm vô ý đã để lộ hành tung của Trương Tịnh khiến Ninh Vịnh Tuấn có phần rối loạn trận tuyến nên đã tìm Giang Diệc Thành bàn bạc, Lục Cảnh Hành điều tra từ đầu mối Giang Diệc Thành này, phát hiện ra, Giang Diệc Thành đã tự mình đi một chuyến từ Ân Thành tới một thôn làng nhỏ trên núi.
Sau khi Giang Diệc Thành trở về, Lục Cảnh Hành liền đích thân đi đến đó, vừa tới nơi thì đã gặp được Trương Tịnh mất tích 20 năm nay ở đó.
Lục Cảnh Hành dẫn người quay về.
Trương Tịnh mất tích cũng khiến cho Giang Diệc Thành lòng dạ rối bời. Tuy nhiên, Giang Diệc Thành là một người thông minh, từ việc Lục Tâm vờ như vô tình nhắc tới Tiếu Vĩnh vàTrương Tịnh, rồi hai vợ chồng Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã đến tìm hắn để hắn tự mình đi xác nhận sự an nguy của Trương Tịnh, lại đến việc Trương Tịnh mất tích. Mọi thứ đều quá mức hợp tình hợp lý, cẩn thận suy nghĩ lại, để ý một chút liền có thể dễ dàng nhận ra mối liên hệ trong đó.
Lục Tâm và Lục Cảnh Hành liên thủ với nhau giăng bẫy Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã.
Vừa thông suốt mọi chuyện, Giang Diệc Thành lập tức phát cáu, sau đó lập tức lái xe tới Ninh gia.
“Ở nhà có ai không?” Vừa vào cửa, Giang Diệc Thành đã trầm giọng hỏi.
“Đều đi làm cả rồi, chỉ có ta và chú Ninh ở nhà thôi, có chuyện gì vậy?” Ngô Văn Nhã ra mở cửa, nhíu mày hỏi, hiếm khi thấy Giang Diệc Thành có bộ dáng nghiêm trọng như vậy.
“Trương Tịnh mất tích rồi.” Giang Diệc Thành thấp giọng nói, sau đó bước nhanh lên lầu, tự ý đi vào phòng ngủ của Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã, vừa vào phòng thì đồng hồ ở cổ tay liền phát ra âm thanh chói tai, báo hiệu bên trong phòng từng bị thay đổi, có người đã cài đặt camera theo dõi.
Sắc mặt Giang Diệc Thành ngay lập tức sa sầm, đôi mắt nhạy bén quét khắp phòng, đưa tay di chuyển đồng hồ quanh phòng, cuối cùng tìm được một cái camera rất nhỏ nằm cạnh rèm cửa.
Giang Diệc Thành đạp chân lên khung cửa sổ, duỗi tay lấy camera xuống.
Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã vừa vào phòng liền thấy được cảnh này, sắc mặt đều biến đổi.
“Trong phòng này đã bị người khác lắp đặt camera theo dõi rồi.” Giang Diệc Thành bình tĩnh nói, vẫn đưa đồng hồ xoay quanh phòng một lượt nữa, khẳng định không có gì khác thường mới thoáng yên tâm, mắt lạnh nhìn hai người kia, lặp lại đề tài vừa rồi: “Không tìm thấy Trương Tịnh.”
Ngô Văn Nhã có phần không hiểu: “Không phải bà ta đã mất tích 20 năm rồi sao?”
“Năm năm trước tôi đã tìm được bà ta rồi.” Giang Diệc Thành lạnh nhạt đáp.
“Cậu…..” Ninh Vịnh Tuấn vung tay, nắm đấm thiếu chút nữa đã giáng xuống mặt Giang Diệc Thành, nhưng giữa chừng bị Giang Diệc Thành ngăn chặn.
“Chú Ninh, không phải tôi muốn phòng chú, nhưng nhìn thủ đoạn năm đó của chú với Ninh Tâm, tôi không thể không đề phòng được. Ngay cả con gái ruột của mình chú còn có thể bán được, thì những người khác có là cái thá gì. Tôi chẳng qua chỉ muốn nắm chút lợi thế trong tay mà thôi.”
Ninh Vịnh Tuấn trầm giọng hét: “Cô ta không phải con gái của tôi, là tiện chủng của gã đàn ông khác thì tôi giữ lại nó làm gì?”
“Không thể nào!” Ba chữ như đinh đóng cột: “Tôi đã lấy máu của cô ấy và Ninh Tông Viễn làm xét nghiệm đối chiếu ADN.”
“Không thể nào!” Ninh Vịnh Tuấn cũng là ba chữ, rõ ràng không tin.
Giang Diệc Thành cũng không có thời gian dong dài với ông ta: “Nghe cho kỹ, hiện tại tôi không phải đến để thảo luận với chú về thân phận của Ninh Tâm. Tôi nói rồi, cho dù cô ấy là con ai đi chăng nữa, tôi vẫn muốn cô ấy! Tôi nghi ngờ Trương Tịnh bị Lục Tâm và Lục Cảnh Hành bắt đi, chỉ cần bọn họ giao người cho cảnh sát thì các người chết chắc rồi. Tôi cũng không duy trì Đế Tân nổi nữa rồi, cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra, tôi muốn dẫn Ninh Tâm đi! Bất kể các người dùng cách gì, sáng sớm ngày mai tôi muốn thấy cô ấy bình yên vô sự được đưa đến chỗ tôi.”
Đột nhiên từ ngoài cửa có một âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như tiếng hô hấp, lại tựa như tiếng thở gấp của động vật vậy.
Giang Diệc Thành rùng mình, bước nhanh tới mở cửa, ngoài cửa không thấy có người, chỉ có chú chó Bắc Kinh mà Ninh Tư nuôi đang thè lưỡi ngồi ở cửa, mở to mắt nhìn hắn.
Giang Diệc Thành lo lắng mở hết các cửa phòng ra, Ngô Văn Nhã cũng đi xuống lầu kiểm tra một lượt.
“Cửa vẫn khóa, không có ai đến cả.” Ngô Văn Nhã nói.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
43 chương
23 chương
173 chương
27 chương
99 chương
81 chương
187 chương
181 chương