“Trước tiên cứ bình tĩnh quan sát xem sao đã.” Lục Cảnh Hành nhỏ giọng nói, khoé mắt thoáng thấy người Giang gia cùng Ninh gia đang nói cười đi ra cửa Đào Nhiên Cư, bàn tay khẽ đặt lên vai cô, đẩy cô về lại chỗ ngồi. Hành động của anh khiến Lục Tâm quay đầu nhìn lại, thấy người hai nhà đi ra thì khách khí cong môi cười cười. Cơm nước xong là bọn họ ra ngoài trước, hai nhà Giang Ninh muốn trò chuyện với nhau nhiều, nên cứ chậm như rùa, cô cùng Lục Cảnh Hành đã đi trước một bước. Giang Diệc Thành cũng nhìn thấy cô, khi thấy tay Lục Cảnh Hành vô cùng thân thiết đặt trên vai cô, đôi mắt vốn bình tĩnh thoáng hiện lên chút dao động, nhưng vẫn khách khí cười cười với cô coi như đáp lại. Lục Cảnh Hành thấy những người khác cũng nhìn sang, liền khách sáo chào hỏi, sau đó lái xe cùng Lục Tâm rời đi. Giang Diệc Thành đứng tại chỗ, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào chiếc xe Canyenne đen đang đi xa dần. Ngô Văn Nhã cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, trầm ngâm nói: “Lục Cảnh Hành với Lục Tâm không phải anh em sao, tại sao hai người đó lại ở chung với nhau?” Giang Diệc Thành thu hồi tầm mắt, quan sát bà ta một lượt: “Dì Ninh, chẳng lẽ lúc dì nhìn Lục Tâm, không hề có cảm giác gì kỳ lạ gì sao?” “Cảm giác kỳ lạ?” Ngô Văn Nhã nhíu mày: “Cô gái đó nhìn rất dịu dàng ít nói, dì chưa tiếp xúc với cô ấy nhiều, nhưng hẳn sẽ khiến người ta rất thích.” “Chẳng lẽ dì không có cảm giác rất gần gũi, thân thiết sao?” Giang Diệc Thành nhíu mày, nhìn bà ta ám chỉ: “Dì Ninh, nếu Tâm Tâm còn sống hẳn cũng đã lớn thế này. Vừa khéo, cô ấy cũng tên Tâm Tâm.” “Mấy đứa hôm nay bị sao vậy?” Ngô Văn Nhã có phần mất tự nhiên cười cười: “Thế nào mà một đứa hai đứa đều đột nhiên nhắc tới Ninh Tâm?” “Dì Ninh, chẳng lẽ dì thật sự cho rằng Ninh Tâm đã chết rồi?” Giang Diệc Thành hỏi, giọng nói có chút hung hăng. “Năm đó cảnh sát đã tự mình xác nhận, làm sao có thể nhầm lẫn được.” Ninh Vịnh Tuấn tiếp lời, giọng nói có phần bất mãn vì nhiều lần nhắc tới Ninh Tâm. “Chú Ninh…” Giang Diệc Thành cười cười: “Mọi người đều là người một nhà, người quang minh chính đại không làm việc khuất tất, năm đó có đi báo án hay không, trong lòng chú biết rõ nhất.” Thái độ của Giang Diệc Thành khiến sắc mặt Giang Viễn Quân sa sầm lại: “Diệc Thành, con nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Mỗi lần nhắc tới Ninh Tâm là con lại như bị dẫm phải đuôi vậy, khi con bé mất nó mới bao nhiêu tuổi, con mới bao nhiêu, đừng nói với ta lúc ấy con đã hiểu cái gì là yêu.” “Trước kia không biết, nhưng hiện tại đã biết.” Giang Diệc Thành đưa mắt nhìn Ninh Vịnh Tuấn cùng Ngô Văn Nhã: “Nếu không phải hai người tìm cách vứt bỏ cô ấy, cô ấy đã sớm thành vợ của con rồi.” Lời nói của hắn khiến Ninh Tư thấy khó chịu, mặt nhăn mày nhíu nói: “Giang đại ca, anh đang nói cái gì vậy, chị của em đã chết hai mươi năm trước rồi, chẳng lẽ anh vẫn còn yêu một cô bé năm tuổi hay sao? Anh đùa hơi quá rồi đó.” “Cô ấy không chết!” Giang Diệc Thành đột nhiên nói. Tiếng nói vừa dứt mọi người đều nhìn về phía hắn, Ninh Tông Viễn không lên tiếng từ nãy đến giờ chợt đẩy hắn một cái, có phần giấu đầu hở đuôi, nhìn mọi người cười cười: “Hôm nay Diệc Thành uống say rồi nên nói chuyện linh tinh, cũng không còn sớm, đi về trước đi.” Ngô Văn Nhã lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, kích động bước lên cầm cổ tay hắn: “Tông Viễn, không phải con cũng biết được điều gì đấy chứ? Diệc Thành nói đúng, Tâm Tâm vẫn còn sống đúng không, hiện giờ con bé đang ở đâu?” Ninh Tông Viễn khó xử: “Mẹ, con thật sự đã gặp con bé, bây giờ con bé đang sống rất tốt, trước khi biết được ý muốn của nó, con thấy không cần mạo muội đến quấy rầy cuộc sống của nó, dù sao…..” Như có điều ám chỉ nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Vịnh Tuấn, Ninh Vịnh Tuấn đã xoay người lên xe. “Đi về.” Giọng nói như phát ra từ cổ họng, ngữ khí không tốt lắm. Giang Diệc Thành đẩy Ninh Tông Viễn đang đứng cạnh hắn ra, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhìn Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã: “Lục Tâm chính là Ninh Tâm, là người vừa rồi cùng các người ăn cơm lại bị các người hoàn toàn quên mất đấy.” Tay đang mở cửa xe của Ninh Vịnh Tuấn chợt dừng lại, lập tức quay đầu nhìn hắn. Ngô Văn Nhã cũng che miệng không thể tin nổi nhìn hắn, trong đôi mắt vì kích động mà thấp thoáng có nước mắt. Cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tư còn vô thức há to, quá mức khiếp sợ, khiến cô gần như quên mất phải khép miệng lại. “Cô ấy… Cô ấy…..” Muốn hỏi tại sao cô ấy lại là chị của cô, nhưng hồi lâu vẫn không nói lên lời. Giang phu nhân trực tiếp lên tiếng trách cứ: “Diệc Thành, con có chứng cứ không, không có thì đừng có ở đây nói hươu nói vượn.” Giang Diệc Thành nghiêng đầu nhìn bà: “Mẹ, mẹ đã thấy con nói hươu nói vượn bao giờ chưa?” “Mẹ, tất cả những điều anh nói đều là sự thật. Con và anh Tông Viễn có thể làm chứng.” Người mở miệng là Giang Chỉ Khê, giọng nói bình tĩnh, người cũng bình tĩnh. “Chú Ninh, dì Ninh, mặc kệ trước đây hai người vì lo sợ điều gì mà vứt bỏ cô ấy không đi tìm, cháu hy vọng chú dì có thể chủ động nhận lại Ninh Tâm, đối xử với cô ấy giống như đối xử với Ninh Tư.” Giang Diệc Thành nhìn chằm chằm Ninh Vịnh Tuấn cùng Ngô Văn Nhã, gằn từng tiếng nói hết, mắt đen từ đầu tới cuối đều nhìn thẳng vào mắt hai người. “Tôi không…..” “Chú Ninh…” Giang Diệc Thành lạnh lùng cắt ngang lời ông ta: “Cháu nói thật cho chú biết, thân phận của Lục Cảnh Hành và Lục Tâm tuyệt đối không đơn giản đâu. Ngay cả việc Lục Tâm vô tình giúp cảnh sát bắt được Đỗ Nguyên mà nói, cũng rất khả nghi, cháu đã thử cô ấy vài lần, tuy không lộ ra sơ hở gì nhưng không loại trừ khả năng cô ấy chính là người của cảnh sát. Lục Cảnh Hành càng không cần phải nói, hắn đã cứu Ninh Tư. Như lời Ninh Tư miêu tả, một nhân viên văn phòng bình thường không thể có thân thủ như thế được, huống hồ, Lục Tâm là do một tay hắn nuôi lớn, nếu Lục Tâm là cảnh sát nằm vùng, Lục Cảnh Hành không thể trong sạch.” “Các người đang nói cái gì vậy?” Ninh Tư không hiểu cho nên nói chen vào: “Lúc đó Lục đại ca cứu con chẳng qua là do tình thế cấp bách ép buộc, nếu anh ấy thật sự có thân thủ tốt thì sẽ không bị thương, còn Tâm Tâm nữa, cô ấy không thể nào, cô ấy còn gầy hơn con nữa…” Lời còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Giang Diệc Thành quét tới ngăn lại. “Lục Tâm là người trọng tình cảm, biện pháp tốt nhất chính là giữ cô ấy bên cạnh, trở thành người nhà dù sao cũng an toàn hơn.” Giang Diệc Thành tiếp tục nói: “Huống hồ, nói thế nào đi chăng nữa, cô chú cũng vẫn là cha mẹ ruột của cô ấy.”