Lục Tâm dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào ngủ được, cả người cô bị anh ôm trong lòng. Mặc dù bây giờ là mùa đông, được ôm như vậy cả thân thể đều ấm áp thoải mái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô cùng Lục Cảnh Hành thân mật như vậy. Nhịp tim đập còn nhanh hơn cả đêm qua, không thể nào bình tĩnh được, yên lặng vùi mình vào lòng anh, dù không ngủ được cũng không dám lộn xộn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Cảnh Hành.. Cứ như vậy, cô không nhúc nhích, thân mình cứng lại ở trong lòng anh hơn hai tiếng đồng hồ, tới năm giờ sáng mới mơ màng chợp mắt, bởi vậy khi đồng hồ báo sáu giờ vẫn chưa tỉnh dậy được. Lục Cảnh Hành đúng sáu giờ đã tự động thức giấc, nhìn Lục Tâm vẫn còn chìm trong giấc mộng, anh không nỡ đánh thức cô dậy nên cho cô ngủ thêm nửa tiếng nữa, sau đó mới gọi cô rời giường. Vừa mới chợp mắt được hơn một tiếng, Lục Tâm nghĩ cũng không muốn nghĩ, tiếp tục vùi mình trong chăn không chịu dậy. Hết cách, Lục Cảnh Hành trực tiếp xốc chăn lên. Sáng sớm mùa đông, gió lạnh xuyên vào, Lục Tâm không thể không ngồi dậy vì quá lạnh, cắn môi nhìn anh chằm chằm, anh vẫn ác độc như vậy, hại cô tối qua vì anh săn sóc mà cảm động một phen. “Mau đi rửa mặt đi.” Bàn tay Lục Cảnh Hành vỗ vỗ mặt cô: “Nếu em không làm nhanh chóng sẽ muộn mất.” Lục Tâm giương mắt nhìn anh: “Lục Cảnh Hành, lẽ ra những lúc như thế này anh phải cho em ngủ thêm một lúc nữa mới đúng chứ?” “Đừng có lười biếng nữa, sẽ trở thành thói quen, lâu dần, một chút cảnh giác cũng không có.” Lục Cảnh Hành lãnh đạm trả lời, giúp cô xuống giường. “Đừng có bám dính lấy cái giường nữa, mau buông tay!” Lục Tâm luyến tiếc buông tay, nhỏ giọng thầm oán: “Anh mà còn như vậy, sau này em sẽ không gả cho anh.” Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ đầu cô: “Anh có nói muốn kết hôn với em sao?” “……” Lục Tâm cứng đờ, xoay người hung hăng đạp một cước về phía Lục Cảnh Hành, lại bị anh lưu loát bắt lấy mắt cá chân, tay kia ở trên gương mặt non mềm của cô nhéo vài cái: “Bây giờ thì tỉnh đi.” Sau đó lôi kéo cô đứng dậy: “Lập lức đi rửa mặt, còn chậm chạp nữa thì em sẽ biết hậu quả.” Lục Tâm mân mê miệng, không cam lòng bước vào phòng tắm. Thật ra trước kia cô cũng không ngủ nướng, vừa đúng giờ sẽ lập tức rời giường. Bây giờ không biết có phải vì Lục Cảnh Hành ở đây, nên cô muốn ỷ lại anh như một thói quen. Lục Cảnh Hành cũng cùng cô rửa mặt, sau đó cùng nhau ăn sáng. Lục Tâm theo Giang Diệc Thành đi họp. Trong khi đó Lục Cảnh Hành chạy tới căn phòng hôm qua Lục Tâm ở lại cùng Giang Diệc Thành, dò hỏi nhân viên quét dọn vệ sinh nhưng vẫn không tìm được manh mối gì có ích. Từ trong phòng đi ra, Lục Cảnh Hành lấy danh nghĩa cảnh sát Hongkong lại hỏi khách sạn danh sách những người ở nơi này từ trước, cùng danh sách những khách mới đăng ký. Mặc dù camera ở thang máy cùng hành lang đã bị hủy, nhưng vì ở đại sảnh luôn có người, hệ thống camera ở đây vẫn còn đầy đủ. Lục Cảnh Hành cầm những cuốn phim được quay ngày hôm qua về phòng phát đi phát lại, xem kỹ một cách cẩn thận. Lục Tâm vẫn nghĩ rằng Lục Cảnh Hành hôm nay phải đi về đi làm, không ngờ sau khi trở lại phát hiện anh vẫn còn ngồi đây. Hơn mười năm ở chung với nhau, Lục Cảnh Hành thường không nói lời nào liền biến mất cả năm trời, bởi vậy Lục Tâm đã quen với việc không hỏi han hành tung của Lục Cảnh Hành trước khi ra ngoài. “Hôm nay anh không cần phải trở về làm việc sao?” Nhìn Lục Cảnh Hành đang ngồi trên ghế sô pha, Lục Tâm nhịn không được hỏi. Lục Cảnh Hành đang ngồi khoanh chân trên ghế, đặt máy tính của cô lên đùi, trên màn hình đang phát cuốn phim anh vừa lấy từ khách sạn về, hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào màn hình, dáng vẻ cực kì chuyên chú. Loại chuyên chú này bị câu hỏi của Lục Tâm đánh gãy. “Anh đã xin đi công tác.” Lục Cảnh Hành hắng giọng, cúi đầu nâng lên tay phải nhìn đồng hồ, “Tại sao ra ngoài lâu như vậy. Em đã ăn cơm chưa?” Lục Tâm gật đầu: “Lúc nãy em vừa cùng khách hàng ăn cơm” Sau đó lại liếc mắt khắp phòng, không thấy có vỏ hộp thức ăn, đuôi lông mày cô hơi cong lên: “Anh chưa ăn trưa sao, để em giúp anh gọi thức ăn.” Lục Cảnh Hành lập tức ngăn cản cô: “Không cần, lát nữa em đi ăn với anh.” Sau đó vẫy vẫy tay, ý muốn cô tới chỗ anh: “Em lại đây.” Lục Tâm đi qua ngồi trên ghế sô pha, xoay người nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính: “ Có chuyện gì sao?” Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn Lục Tâm một cái, sau đó duỗi cánh tay dài ôm lấy thắt lưng cô, khiến cô ngã vào lòng anh. Lục Cảnh Hành rất vừa lòng với tư thế này, một tay vẫn giữ lấy eo cô, cằm tựa trên đỉnh đầu, tay kia chỉ trên màn hình đang chiếu đoạn băng: “Đây là đoạn băng theo dõi ngày hôm qua trong khách sạn của em.” Lục Tâm kỳ quái quay đầu nhìn anh: “Anh lấy được những thứ này bằng cách nào?” “Chuyện này có sự giúp đỡ từ phía cảnh sát khu vực.” Lục Cảnh Hành điềm nhiên nói, ngón tay thon dài chỉ vài người trên màn hình máy tính: “Anh đã xem kỹ từ sáng tới giờ, loại trừ những người thường xuyên ở đây, cùng những vị khách là nữ, chỉ có những người này khả nghi nhất. Không phải tối qua em thấy đối phương bị lộ ra đôi giày sao, nhìn kỹ những người này một chút, xem có điểm nào quen thuộc không?” Hình ảnh được phóng to ra, Lục Tâm tập trung nhìn vào đôi giày của từng người, cố gắng nhớ lại những chi tiết vụn vặt tối qua. Mặc dù tình huống tối qua khá khẩn cấp, nhưng dù sao cũng do một tay Lục Cảnh Hành tỉ mỉ huấn luyện ra nên trí nhớ và độ nhạy bén khi quan sát của Lục Tâm cũng không tính là quá kém cỏi, hơn nữa tối qua cô vẫn tập trung chú ý ghi nhớ, bởi vậy rất nhanh cô nhìn thấy mục tiêu, ngón tay chỉ một nam nhân cao gầy mặc tây trang: “Em cảm thấy anh nên điều tra người này.” “Hai người này nữa.” Lục Tâm tiếp tục chỉ vào hai người khác, đây là những người có nhiều nét giống với người tối qua nhất, vóc dáng cũng tương tự nhau, nhưng theo trực giác, cô vẫn cảm thấy khả năng lớn nhất vẫn là người đàn ông cao gầy mặc tây trang kia. Lục Cảnh Hành để Lục Tâm xem kỹ những người này thêm vài lần nữa, sau khi cô xác nhận chắc chắn liền lưu lại hình ảnh, sau đó gửi ảnh qua thư cho một người nào đó. Lục Tâm không biết Lục Cảnh Hành muốn mang những bức ảnh này cho ai, biết rằng công việc của anh có nhiều bí mật nên cũng không tiện hỏi, cô chỉ im lặng đợi anh hoàn tất việc gửi thư, sau đó cùng anh đi ăn cơm. Vì trưa mai Lục Tâm sẽ trở về nên Lục Cảnh Hành chỉ ở cùng cô vào buổi tối, sáng hôm sau anh đã lên đường đi về trước. Lục Cảnh Hành đang làm việc ở Đế Tân, lại lấy cớ đi Nghiễm Châu công tác để đến nơi này, vì không muốn Giang Diệc Thành biết anh đã tới Hongkong nên trong lúc đang ở đây anh rất cẩn thận, lúc trở về cũng vô cùng yên lặng, cố gắng không tạo bất cứ sự chú ý nào. Hơn nữa, ở Nghiễm Chau cũng đang có một số việc cần anh giải quyết nên sau khi rời khỏi Hongkong, anh không trở về mà lại sang Nghiễm Châu trước. Lục Tâm và Giang Diệc Thành cùng nhau trở về. Có lẽ Giang Diệc Thành cũng nghi ngờ cô có liên quan tới chuyện có người đột nhập đêm hôm trước, nên ngoại trừ việc hỏi khách sạn một chút tình huống vụn vặt, sau đó liền không tiếp tục để ý đến chuyện này nữa, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Từ Hongkong trở về công ty đã hơn bốn giờ chiều, do mấy hôm nay khá vất vả nên Giang Diệc Thành cho phép cô và Hoàng Thành sau khi xuống máy bay được trở về nhà nghỉ ngơi, không cần phải tới công ty làm việc . Ngày mai Lục Cảnh Hành mới trở về. Lúc này, Lục Tâm ở nhà một mình bỗng dưng cảm thấy có chút không quen. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhiều năm nay Lục Tâm đã quen với cuộc sống ở một mình, cô rất thích cảm giác yên bình khi chỉ có một mình. Lục Cảnh Hành tới không bao lâu, cô lại không chịu nổi cô đơn, dần quen với việc mỗi ngày luôn có anh làm bạn, như quãng thời gian năm ấy hai người vẫn sống chung với nhau. Cô được Lục Cảnh Hành mang về nhà năm năm tuổi. Khi được mười tuổi, cô bắt đầu được Lục Cảnh Hành huấn luyện một cách tỉ mỉ, mọi kỹ năng đều nắm vững, trải qua hơn mười năm cô đã quen cảm giác khi ở chung với Lục Cảnh Hành, mặc dù sau này có bảy năm xa cách, nhưng giữa hai người đã có rất nhiều ăn ý. Cứ như vậy, không biết từ khi nào, Lục Cảnh Hành đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Bởi vậy khi năm đó Lục Tâm nhận ra người đàn ông này không thể ở bên cạnh mình cả đời, cô đã bắt đầu chủ động né tránh anh, bắt đầu một cuộc sống tự lập mới, học cách làm quen với những khoảng thời gian không có Lục Cảnh Hành ở cạnh. Lục Tâm cảm thấy dường như cô luôn luôn không thể có được cảm giác an toàn, không những thế, cô lại là người hoàn toàn bị động. Khi cô mới năm tuổi, trong lúc đi du lịch cùng gia đình cô đã bị lạc tại nhà ga. Trong khi đứng ngơ ngác giữa dòng người đông đúc qua lại nhộn nhịp trước sân, cô đã bị kẻ xấu chụp thuốc mê sau đó bị bắt cóc. Tới khi tỉnh dậy, cô không thấy những gương mặt quen thuộc của gia đình mình đâu cả, lúc này mới phát hiện mình đang bị một đôi nam nữ xa lạ ôm đi. Lục Tâm hoảng sợ tới mức khóc thét lên, hai người kia có lẽ sợ tiếng khóc của cô sẽ khiến mọi người xung quanh chú ý, dỗ dành cô không được liền dùng sức nhéo thật mạnh đùi cô, lại nói thầm bên tai cô những lời lẽ uy hiếp. Mặc dù lúc này Lục Tâm còn nhỏ tuổi nhưng cô vẫn hiểu được tình huống vô cùng nguy hiểm, cô không những không náo loạn nữa mà còn thực ngoan ngoãn nghe lời, gọi đôi nam nữ bắt cóc cô là “Ba, mẹ” Hai người này thấy cô tỏ vẻ ngoan ngoãn nên cũng không còn cảnh giác nữa, đưa cô tới một nơi hoang tàn không biết tên, đi vào một căn phòng rách nát, ở đây cũng có một nhóm trẻ con giống cô, đứa thì khóc nháo, đứa thì hoảng sợ giấu mình trong góc, những đứa không nghe lời thì bị đánh đập dã man. Lục Tâm thấy cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, nhưng không biết lúc này cô lại lấy can đảm ở đâu ra, nhân lúc người đàn ông hơi buông lỏng tay đang ôm lấy mình, cô liền hung hăng cắn cho ông ta một ngụm, sau đó lại thừa dịp tên đàn ông đó buông tay ra vì đau liền nhanh chân bỏ chạy, cô không hiểu vì sao có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của tên đàn ông lực lưỡng đó, cũng không thể nhớ rõ đoạn ký ức này, chỉ nhớ khi đó cô vừa khóc vừa chạy thục mạng, chạy về nơi có nhiều cây côi sau đó một mình né tránh trong núi rừng hoang dã, vừa tối tăm vừa nguy hiểm.