Hóa ra người ở nơi này

Chương 14 : chương 14

“Loảng xoảng ~ loảng xoảng ~ ……” Âm thanh chén bát vỡ vang lên rất đúng lúc. Tầm mắt mờ mịt của mọi người đều chuyển từ mặt Lục Cảnh Hành qua người Lục Tâm. “Lục Tâm?” Mạc Ninh nhíu mày, gọi cô một tiếng, ánh mắt dừng trên vệt nước trái cây chảy chầm chậm trên mặt cô. “Á~” Lục Tâm phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn, không biết mình đã làm rớt đồ uống với khay đĩa thế nào, vội luống cuống tay chân đứng lên, nhanh chóng đi lấy khăn tay, lại không biết như thế nào, vừa vươn tay ra, không những không lấy được khăn tay mà ngược lại còn làm đổ mấy chai bia trên bàn. “Loảng xoảng~” tiếng vang kinh động. Lục Tâm theo phản xạ tự nhiên muốn đỡ lấy chúng nhưng đầu ngón tay lại không với tới, bàn tay không cẩn thận đè nặng lên một bên cạnh bàn, cái bàn không chịu được nặng liền nghiêng về một bên khiến cho nửa bàn đồ ăn đổ xuống…… (!!!) Một bàn tay cầm lấy tay cô, kéo cô ra. Lục Tâm ngây người nhìn bàn tay cầm cổ tay mình, theo phản xạ đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, phát hiện một đoàn ánh mắt cổ quái đang nhìn chằm chằm cô. “Lục Tâm……” Mạc Ninh nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất “Cô…… Không sao chứ?” Hình như bị dọa không hề nhẹ. Lục Tâm lắc đầu: “Không…… Không có việc gì.” Thoáng cúi đầu lại nhìn thấy rượu đổ ra mặt bàn, muốn đi lấy khăn lau lại cho khô ráo sạch sẽ, Lục Cảnh Hành cầm lấy cổ tay cô: “Vẫn nên để anh làm, thu dọn lại đồ ăn trên bàn cho em.” Là ai làm hại? Lục Tâm bĩu môi, thối lui từng bước, để tùy Lục Cảnh Hành thu dọn thay cô. Bạch Chỉ hơi đăm chiêu nhìn hai người, trầm ngâm mở miệng: “Cảnh Hành, đây là anh đơn phương…… tuyên bố? Tôi thấy…… em gái Tâm Tâm dường như bị dọa không hề nhẹ.” “Đơn phương là thế nào?” Lục Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn Lục Tâm “Lục Tâm, em nói xem, có đơn phương không?” “……” Lục Tâm hoàn toàn chưa có sự phòng bị gì cho tình huống này, thừa nhận cũng không phải, phủ nhận thì không biết có thích hợp hay không. Cô không biết Lục Cảnh Hành tuyên bố như vậy có phải là muốn cô phối hợp với anh diễn trò hay không, trước đó cũng không lên tiếng nói trước, khiến bây giờ cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào. “Lục Tâm.” Lục Cảnh Hành nhéo nhéo cổ tay cô. Lục Tâm chần chừ nhíu nhíu mày, dư quang ở khóe mắt không tự giác nhìn về phía Giang Chỉ Khê, lại nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Hành, nghĩ nghĩ, sau đó rất phối hợp gật đầu. Hàn Dục Thiên vỗ trán làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn: “Quả nhiên là gần sông được hưởng nước, sớm biết vậy năm đó tôi đã hạ thủ vi cường.*” *hạ thủ vi cường: ra tay trước được lợi Vừa nói xong đã bị chân Bạch Chỉ ở dưới bàn đá đá mấy cái, nhìn Giang Chỉ Khê ngồi bên kia. Lục Cảnh Hành với Lục Tâm ở chung một chỗ là chuyện tốt, nhưng tâm tư của Giang Chỉ Khê đối với Lục Cảnh Hành mọi người đều nhìn ra được, hiểu được, trường hợp này vẫn nên quan tâm đến cảm nhận của cô ấy một chút. Hàn Dục Thiên xấu hổ cười cười, không nói thêm gì nữa. Mọi người cũng biết điều nên không hỏi gì thêm, không khí trên bàn cơm cũng coi như hòa hợp, ăn xong một bữa cơm không mùi không vị. Sau khi ăn xong Lục Tâm về nhà cùng Lục Cảnh Hành, lúc nãy khi ăn cơm Lục Tâm còn bị cả kinh đến luống cuống tay chân nhưng lúc này lại đặc biệt bình tĩnh, ngồi trên xe nãy giờ cũng không nói gì, trên đường về đầu còn dựa vào cửa kính xe ngủ. Xe dừng lại dưới lầu nhà trọ. Lục Tâm mở mắt nhìn ra bên ngoài: “Đến rồi”. Sau đó liền đẩy cửa ra xuống xe, quá mức bình tĩnh khiến Lục Cảnh Hành nhịn không được nhìn cô mấy lần rồi mới chạy xe vào bãi đỗ xe, từ bãi đỗ xe đi ra mới phát hiện Lục Tâm đã về phòng. Khi Lục Cảnh Hành lên tới thì Lục Tâm đã mang đồ đi tắm, khi đi ra áo tắm bọc kín cả người lại thật nghiêm túc. Trước kia Lục Tâm một mình ở một phòng, ăn mặc vô cùng tùy ý, tắm rửa xong có thể tùy tiện khoác một cái áo ngủ trên người đi đi lại lại xung quanh trong phòng; nào giống như bây giờ, tắm xong bên trong còn phải mặc nội y, bên ngoài cũng phải mặc thật kín đáo nghiêm cẩn, sợ Lục Cảnh Hành đột nhiên gây rối với cô, quần áo không chỉnh tề sẽ vô cùng xấu hổ. Lục Cảnh Hành khó hiểu nhìn cô một cái: “Em không có gì muốn hỏi sao?”. Lục Tâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải anh với Giang Chỉ Khê cãi nhau không? Muốn em diễn trò sao anh không nói trước?”. “……” Lục Cảnh Hành vỗ nhẹ một cái vào ót cô “Não em bị hết pin à?”. “……” Có ý gì? Lục Tâm phát hiện cô cùng Lục Cảnh Hành vĩnh viễn không có cách nào hòa hợp với nhau, cô nghi hoặc nhìn anh, Lục Cảnh Hành đã quay người cô đẩy ra phòng khách: “Đi sạc pin đi.”. “……” Lục Tâm thật sự nghe không rõ, lắc lắc thân mình tránh đi, quay đầu nhìn lại Lục Cảnh Hành: “Lục Cảnh Hành, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lục Cảnh Hành không để ý đến cô, đi vào phòng cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm. Lục Tâm dang hai tay ra ngăn cản anh lại: “Nói rõ ràng trước đã.” Bàn tay Lục Cảnh Hành cầm áo ngủ của cô: “Em muốn giúp anh tắm rửa sao?” Lục Tâm liền lui ra, quệt miệng nhìn anh đi vào phòng tắm, ngồi trên sô pha đợi anh. Lục Cảnh Hành tắm rửa xong đi ra thấy Lục Tâm vẫn còn ngồi trên sô pha, liền ngồi xuống bên cạnh. “Đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Lục Cảnh Hành hỏi. Lục Tâm nâng mâu: “Cái gì?”. Sau đó, nhớ tới vấn đề vừa thảo luận, lại tiếp tục nói: “Anh với Giang Chỉ Khê có chuyện gì vậy? Nếu không tại sao vô duyên vô cớ ở trước mặt cô ấy nói em là bạn gái của anh?”. “Không có.” Lục Cảnh Hành cúi đầu nói nhỏ một câu, duỗi dài cánh tay ra, dùng sức chế trụ kéo cánh tay của cô vào lòng, Lục Tâm sợ tới mức nâng khửu tay nên phản kích theo bản năng, cánh tay Lục Cảnh Hành hơi hơi động, chế trụ cánh tay cô đập tới. “Lúc này anh không muốn so đo với em.” Lục Cảnh Hành thản nhiên nói, bàn tay đặt sẵn ở thắt lưng của cô hướng lên phía trên, thuận thế lật người lại, nháy mắt đem cô đặt dưới thân, bàn tay kéo hai cổ tay cô đặt lên đỉnh đầu. “Lục Tâm, không có việc gì sao tự nhiên em lại nhắc đến Giang Chỉ Khê làm gì? Em không phải bạn gái của anh sao, chẳng lẽ muốn anh tự mình giáo huấn em?” Anh nhìn chằm chằm cô, không biết có phải do vừa tắm rửa xong hay không, giọng nói của anh khàn hơn trước kia một chút, trên người tỏa ra nhiệt khí, kéo cô sát vào người anh. Trong lòng Lục Tâm hơi hoảng, bởi vì tư thế của cô và anh thay đổi nên nói năng hơi loạn xạ, cổ tay theo bản năng vặn vẹo giãy dụa, giọng nói như hoảng hốt: “Anh…… Anh đứng lên trước cho em.” Lục Cảnh Hành không những không đứng dậy, mà còn đè thấp thân mình hơn, một bàn tay từ mặt cô luồn vào mái tóc cô nghịch nghịch, sau đó bàn tay chậm rãi chuyển xuống, tầm mắt cũng đi xuống theo, dừng lại bên hông cô.