Mặt Phượng Ly Ngô làm sao có thể không u ám? Danh sách lễ vật keo kiệt như vậy rốt cuộc là kẻ nào làm? Tề triều có sa sút như thế nào chăng nữa cũng tuyệt đối sẽ không giảm bớt lễ vật trong danh sách. Huống chi hắn cưới Khương Tú Nhuận hiển nhiên là dốc hết quốc lực. Cần gì làm loại cách thức keo kiệt chướng mắt này chứ! Ngay sau khi lễ quan đọc xong, lúc phải nhận lễ hỏi lấy ra từ quốc khố, Ổn Nương mới chậm rãi mở miệng nói: “Nếu là quý nữ Tề triều bình thường, hiển nhiên chỉ cần quan nội vụ trong cung chuẩn bị thôi. Nhưng người Thánh Vũ đế muốn cưới chính là Nữ vương Ba Quốc chúng ta, hai nước kết thông gia là chuyện tốt, tìm khắp tiền triều cũng không có tiền lệ, bởi vậy lễ quan Ba Quốc chúng ta có ý là, Nhã Luân Nữ vương chính là Nữ vương Ba Quốc, tuy rằng tạm cư ở Lạc An nhưng không tính là gả vào Tề triều. Cho nên, Ba Quốc chúng ta cũng nên lấy ra đồ cưới như Tề triều, hai bên đối đãi công bằng với nhau mới là hai nước kết giao, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp lâu dài.” Nói xong, Ổn Nương ra hiệu lễ quan Ba Quốc bên cạnh ra khỏi hàng, cao giọng đọc. Trên tờ khai lễ vật, cách thức, nơi sản xuất đều được ghi rõ ràng, bất kể là minh châu hay là gấm vóc đều là loại hàng tốt nhất, hàng thật giá thật. Huống chi còn có rất nhiều đồ gia sản quý hiếm. Các vị ngồi ở đây đều là người được nuôi trong giàu sang, không cần nhìn hiện vật, tai vừa nghe liền cảm thấy hoảng sợ, Ba Quốc chẳng lẽ dốc hết quốc lực tới kết thân với Hoàng đế Đại Tề của bọn họ? Những thứ này, quả thực phải bằng ba năm cống nạp của Ba Quốc rồi! Khương Tú Nhuận nghe thấy cũng hoảng sợ. Tuy rằng lúc trước nàng đã biết tẩu tử tích góp đồ cưới cho nàng. Cho nên lúc Ổn Nương lấy ra những thứ nàng ấy tích cóp cho nàng lấy chồng, nàng vẫn không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao thân phận nàng là Nữ vương, cũng đủ sức tự chuẩn bị đồ cưới cho mình. Thế nhưng nàng thật không ngờ tài lực mấy năm qua của Ổn Nương lại kinh người tới vậy, đọc danh sách lễ vật dài dằng dặc lên quả thực là tát một cái thật mạnh vào mặt Thánh Vũ đế Đại Tề. Bởi vậy, nàng âm thầm ngẩng đầu lên nhìn Phượng Ly Ngô, mặt Quốc quân trẻ tuổi quả nhiên đen như mực. Mà hai người Tào Cơ và Điền Cơ, thế nhưng nhịn không được cùng nhìn nhau, lộ ra nụ cười tế nhị. Chuyện kết hôn này là hai nhà không hợp nhau về cùng một chỗ. Dân gian bất luận phú quý hay nghèo hèn, có bao nhiêu nhân duyên bởi vì việc sính lễ hơn kém mà chia tay trong không vui? Thiên tử Đại Tề là con trai của địa chủ bình thường sao? Cho ngươi mặt mũi cao quý, bản thân ngươi không chịu, nhưng nếu không cho ngươi mặt mũi, cũng không biết điều chịu đựng à? Thế nhưng Nữ vương Ba Quốc này lại tốt! Lại có thể như thi đấu xem ai giàu hơn vậy, ngươi lấy ra một cặp trân trâu bình thường, ta liền đưa lên một cặp dạ minh châu tuyển chọn kỹ càng ở Nam Dương; ngươi tặng áo lông cáo đất Tề, ta liền tặng áo khoác bạch hổ ba tuổi đặc sản của Ngụy Quốc. Đây không phải là đánh thẳng vào mặt Thánh Vũ đế sao? Có ai không biết tính khí của Phượng Ly Ngô? Hắn hận nhất là người khác xem thường hắn, năm xưa hắn ở trong lãnh cung, kẻ giẫm lên đầu hắn không một ai có kết cục tốt! Hiện tại Khương Tú Nhuận tự cho là sinh một được một đứa con trai, được sủng ái mà kiêu ngạo, càng ngày càng không biết kiêng dè! Buồn cười, Nữ vương Ba Quốc nàng tính là cái gì chứ? Chỉ cần Thánh Vũ đế muốn, thật sự là chỉ cần thời gian uống một chén trà có thể san bằng tiểu quốc chật hẹp nhỏ bé của nàng ta, xem nàng ta còn dám lên mặt thi đấu xem ai giàu hơn với Đại Tề không? Xem ra, Đế Hậu hai người còn chưa đại hôn thì đã tranh cãi ầm ĩ rồi! màn nạp lễ này, sau một hồi lúng túng thì lần lượt giải tán trong yên lặng.Ổn Nương vẫn không cảm thấy sao cả, suy cho cùng nàng là một thương nhân, đâu có nghĩ được tới việc làm nhục quốc thể, chỉ cảm thấy khuê nữ nhà mình xuất giá cũng không phải không có của hồi môn, hiển nhiên làm hết khả năng là được rồi. Hơn nữa chỗ đồ cưới béo bở kia cũng không cho người ngoài, đều vào Tề cung cả, Phượng Ly Ngô có gì phải xoi mói chứ? Đợi tới khi đọc xong danh sách quà tặng, mọi người ăn ý liếc trộm Thánh Vũ đế cao quý ở bên trên, chờ long nhan phẫn nộ, mắng mỏ nữ phú hào Ba Quốc này. Thế nhưng Phượng Ly Ngô lặng im một hồi rồi phất tay ra hiệu thái giám bên cạnh đi qua nhận lễ của Ổn Nương, tỏ ý tiếp nhận. Ổn Nương cũng nhận lấy đồ cưới Đại Tề, dự định lúc đến đại lễ, hai phần gộp vào một chỗ, tuyệt đối không khiến Nữ vương nhà mình mất mặt. Đợi tới khi nạp lễ kết thúc, người xem lễ túm năm tụm ba rời đi. Ổn Nương rốt cuộc cũng cảm giác được bầu không khí không đúng, lén lút hỏi Khương Tú Nhuận là mình có chỗ nào làm không tốt. Khương Tú Nhuận hiển nhiên không muốn rũ bỏ ý tốt của tẩu tẩu, cười nói: “Không phải nạp lễ rất thuận lợi sao? Không có thứ gì không tốt, chỉ là làm cho tẩu tốn kém như vậy, ta tự áy náy trong lòng.” Ổn Nương nghe Khương Tú Nhuận nói thế xong, vẫn còn không yên lòng, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Khương Tú Nhuận chia tay tẩu tẩu xong, vẫn chưa vội rời cung, nàng muốn đi gặp Phượng Ly Ngô, dập lửa giận và xấu hổ cho hắn. Thái giám bên cạnh Phượng Ly Ngô lại theo thói quen chờ cung nghênh Hoàng hậu ở trong tẩm cung. Dù sao hai vị Đế Hậu cũng đã thường xuyên lén lút gặp nhau trước hôn nhân, không cần kiêng kị làm gì. Khương Tú Nhuận chờ một hồi, mãi vẫn không thấy bóng dáng Phượng Ly Ngô, hỏi mới biết là hắn đi thỉnh an Thái hậu rồi. Khương Tú Nhuận không cần leo qua bậc tam cấp ở cửa cung cũng có thể biết có mưa to gió lớn lúc Thánh Vũ đế đi thỉnh an mẫu hậu. Chỉ là không biết sau khi nổi dông tố trong cung Thái hậu, có thể nào tới chỗ mình vẫn còn dư âm chưa hết, mưa dông lại tới hay không. Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên không muốn chờ nữa. Nếu Ba Quốc và Đại Tề cách một sông, như vậy nàng rất muốn về nước sau một đêm. Lạc An Đại Tề tuy rằng phồn hoa, giàu có và đông đúc, nhưng suy cho cùng không phải nhà của nàng. Khương Tú Nhuận làm việc rất ít khi hối hận, thế nhưng lúc này lại thấp thỏm lo lắng, lúc nhàm chán chờ Phượng Ly Ngô trở về, quả thực có một nỗi hỗi hận không kìm nén được xông lên đầu. Thế nhưng làm sai ở khâu nào lại cần không ngủ suy nghĩ kỹ trong đêm dài, cũng không biết trời xanh có cho nàng cơ hội sống lại lần hai không, nếu là có, rất có thể là chắc chắn sẽ không liên quan dây dưa chút nào với Tân đế Đại Tề nữa. Suy nghĩ lung tung như vậy, nhất thời cơn buồn ngủ ập tới, Khương Tú Nhuận liền nằm ở trên giường rồng mơ màng thiếp đi. Có lẽ nỗi niềm băn khoăn trước khi ngủ quá nhiều, nhất thời đi vào giấc mộng, cảnh ngộ kiếp này và kiếp trước lại đan xen chồng chéo. Một hồi, lúc mới vào cung điện Đại Tề, Thái tử Phượng Ly Ngô nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, nàng muốn cười với hắn một cái, nhưng khuôn mặt cứng ngắc, không sao cười nổi. Một hồi lại là một đêm mưa to gió lớn, một bóng đen lẻn vào Hoán Y cục đè lên người mình. Đôi bàn tay kìm chặt eo nàng, không chịu buông tay. Khương Tú Nhuận hiển nhiên biết người tới muốn làm gì, mộng cảnh chân thực, bèn trút hết tất cả oán hận chất chứa kiếp trước ra. Thế là nàng sử dụng sức lực toàn thân đẩy bóng đen phủ ở trên người, xúc động phẫn nộ hét lên: “Cút ngay cho ta! Có chết ta cũng không muốn cho ngươi chạm vào người nữa!” Chỉ là phẫn nộ hét lên như thế, nàng cũng bắt đầu thoát ra khỏi ác mộng, mắt bất giác mở ra. Nam nhân trước mặt mày rậm hất lên, mũi cao mắt sâu, lúc nhìn nàng, mặt đầy tổn thương và ngạc nhiên... Sắc mặt hắn tái xanh nói: “... Không cút, có chết cũng muốn chết ở trên người nàng!” Hóa ra khi Phượng Ly Ngô trở về nhìn thấy Khương Tú Nhuận mặc nguyên quần áo ngủ, thậm chí lễ phục bó chặt cũng không cởi, cứ nằm lăn ra ngủ như thế. Từ sau khi nàng mang thai thì cực kỳ thích ngủ, cứ có lúc rảnh rỗi là ngủ. Phượng Ly Ngô sợ nàng ngủ không thoải mái, bèn rón rén đi qua cởi nút buộc quần áo cho nàng. Không nghĩ rằng còn chưa cởi ra thì đã bị Khương Tú Nhuận đạp đá, suýt nữa bị đạp rơi xuống giường rồng. Nếu lúc ngủ chân cẳng không ngoan thì cũng thôi đi, trong miệng lại còn la hét lời nói phản nghịch. Tính khí Nữ vương Ba Quốc càng ngày càng khiến người ta khó chiều, vậy mà bảo hắn “Cút”! Rõ ràng là cung của hắn, giường của hắn, nằm trên giường là nữ nhân của hắn, con của hắn, nàng bảo hắn cút đi đâu? Phượng Ly Ngô thật sự bị đạp vào trong lòng, vừa đau vừa rát. Tuy rằng vừa rồi nạp lễ quả thực khiến cho nàng bị ức hiếp, nhưng tại sao lại nổi cáu không thuận theo, muốn cắt đứt quan hệ với hắn? Tật xấu không bình tĩnh như thế, lúc nào mới có thể thay đổi hoàn toàn? Phượng Ly Ngô tự cảm thấy đuối lý, không có cách nào nổi giận. Buông lời hung hăng với Khương Tú Nhuận xong thì ngoan cố lại ngồi xuống giường nhỏ, kéo Khương Tú Nhuận qua, tiếp tục cởi lễ phục ra cho nàng. Lúc này trong lòng Khương Tú Nhuận cũng biết mình đắc tội với Hoàng đế Đại Tề rồi, chỉ chớp chớp mắt tỉnh táo lại một chút rồi nói: “Vừa rồi mơ ác mộng nhìn thấy kẻ xấu thôi.” Trong lúc nhất thời, Phượng Ly Ngô cũng không tiếp lời, chỉ chuyên chú cởi quần áo cho nàng, chờ thay thường phục rộng rãi xong, mới đỡ nàng nằm xuống, sau đó hỏi nàng: “Có muốn ăn chút canh hoa quả nóng không, không phải mấy ngày nay dạ dày không tốt sao? Ăn một chút đồ nóng mềm mới tốt.” Nói xong liền vẫy tay gọi cung nữ bưng canh hoa quả nấu chín tới, hắn múc một muỗng thử nhiệt rồi từ từ đút cho nàng. Ngủ một giấc dậy, vốn trong miệng nhạt nhẽo, mùi vị chua ngọt tràn vào miệng xong liền cảm thấy tâm trạng sáng sủa hơn một chút. Có điều sau khi ăn vài miếng, nàng nhớ tới dự tính mình chờ ở đây, hiển nhiên là thử nhắc tới việc Ổn Nương nạp lễ, muốn thăm dò ý tứ Phượng Ly Ngô nên suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc danh sách lễ vật là ta nhất thời tùy hứng, quấy rầy tẩu tẩu rồi yêu cầu nàng ấy, lúc đó chỉ nghĩ nhờ Ổn Nương lấy ra chút tài sản, không băn khoăn chuyện gì khác, chờ tới lúc danh sách lễ vật được đọc lên mới phát hiện không ổn, kính xin bệ hạ tha thứ...” Không nghĩ tới Phượng Ly Ngô lại nói: “Vừa rồi lúc trẫm đi ra từ cung Thái hậu, Ổn Nương xin gặp trẫm ở ngự thư phòng.” Khương Tú Nhuận hơi há miệng, không biết tẩu tẩu lại làm ra việc anh dũng gì. Phượng Ly Ngô lại bón cho nàng một thìa rồi nói: “Tẩu tẩu nàng chịu tội với trẫm, nói danh sách lễ vật kia là ý của nàng ấy, hoàn toàn không liên tới nàng.” Lần này, miếng đào vàng còn chưa có cắn nát bị Khương Tú Nhuận nuốt ực một cái. Phượng Ly Ngô nhìn nàng, chợt cảm thấy khó chịu không nói nên lời, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Đi theo ta có phải nàng vẫn luôn nhận oan ức về mình như vậy không? Có cái gì không vui cũng không nói với ta trước?” Khương Tú Nhuận không nghĩ tới Phượng Ly Ngô vẫn chưa nổi giận, nghĩ đi nghĩ lại rồi vội vàng nói: “Đâu có oan ức gì...” Phượng Ly Ngô duỗi tay chặn môi nàng nói: “Là ta không tốt, sớm nên nghĩ tới mẫu hậu là người thế nào, vốn không nên theo quy chế tổ tiên cho bà ấy làm danh sách lễ vật. Chỉ là nạp lễ đã thành, tấm lòng của tẩu tẩu nàng, nàng cũng không cần từ chối. Về phần đồ cưới, trẫm sẽ bổ sung thêm, sẽ không khiến nàng mất mặt.” Khương Tú Nhuận thấy Phượng Ly Ngô tiếp nhận việc danh sách nhẹ như mây gió, nàng hiển nhiên cũng không lằng nhằng những tục sự liên quan tới vàng bạc này. Phượng Ly Ngô nói muốn bồi thường, đơn giản là tăng thêm chút châu báu vải lụa thôi, hắn muốn thêm thì cứ thêm đi! Chỉ cần đừng hẹp hòi ghi hận Ổn Nương là tốt rồi. Chỉ là Khương Tú Nhuận vẫn đánh giá cao lòng dạ Phượng Ly Ngô. Hắn không chỉ nhớ, hơn nữa còn canh cánh trong lòng. Đợi tới đêm trước đại hôn, ở ngoài ngàn dặm xa xôi bỗng nhiên truyền tới thư khẩn cấp từ Ba Quốc. Trong thư Khương Chi nói, An Tức vương ngưỡng mộ Nhã Luân Nữ vương hiền đức, tự nguyện dẫn đầu tinh binh tướng tài và thành thị điền quận quy hàng Ba Quốc, trở thành thuộc địa của Ba Quốc. Khương Tú Nhuận cầm quốc thư quy hàng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy như ở trong mơ. Phượng Ly Ngô vẫn rất bình tĩnh, chỉ uống một hớp trà, nói như mây trôi nước chảy với Khương Tú Nhuận: “Hãy hỏi tẩu tẩu phú hào của nàng một chút, trong danh sách đồ cưới của nàng ấy có binh tướng thành trì hay không?”