Lúc ba quận lập quốc là Bắc Tề, toàn bộ triều đình như ong vỡ tổ. Tuy rằng trước đây Phượng Vũ vẫn luôn rục rịch rêu rao uy hiếp. Có điều rất nhiều thần tử cho rằng hành động đó chẳng qua là thủ đoạn Nhị điện hạ uy hiếp triều đình miễn giảm thuế, cho ba quận thêm nhiều quyền lực thôi. Thế nhưng bây giờ rốt cuộc thanh kiếm giơ cao đã chém xuống, Nhị Hoàng tử làm phản rồi! Hơn nữa còn cầm di chiếu của Tiên hoàng, tự xưng là huyết mạch Tề triều chính thống. Hơn nữa lựa chọn thời gian cũng không tốt lắm, vậy mà là vào trước ba ngày đại hôn của Thánh Vũ đế, như thế không phải rõ ràng là gây sự sao? Khương Tú Nhuận lén lút bàn bạc với Phượng Ly Ngô, tạm hoãn đại hôn hoặc là làm đơn giản thôi. Hai đề nghị này Phượng Ly Ngô đều không hài lòng, đứa nhỏ trong bụng không thể chờ, hơn nữa Tú Nhuận của hắn không thể chịu uất ức được. Thế nhưng ba quận tạo phản, Hoàng đế lại xem như không có chuyện gì xảy ra mà tổ chức đại hôn, quả thực không hay. Cuối cùng vẫn là Khương Tú Nhuận thấy hắn không chịu đổi ý, suy nghĩ một chút, đề nghị lợi dụng đại hôn, dựng đài cao ở phía Tây thành Lạc An, mời chào dũng sĩ thiên hạ, đấu võ hiến nghệ để vui vẻ cùng dân chúng. Mà người xuất sắc nhất sau cùng có thể được chọn vào đại doanh của Phượng Ly Ngô phát huy năng lực để bổ sung thiếu hụt vào chỗ những tướng tài đã kiệt sức trong binh doanh. Thật ra ý này không tính là Khương Tú Nhuận nghĩ ra, trong kiếp trước Phượng Ly Ngô sớm làm như vậy rồi. Mà khi đó, người bộc lộ tài năng khi so tài chính là Bạch Thiển. Khương Tú Nhuận cảm thấy Bạch Thiển là một lưỡi dao sắc, tiếc rằng nàng không phải Quốc quân am hiểu quân sự, có thể nuôi dưỡng tướng tài, kiếp trước Bạch Thiển nương nhờ Phượng Ly Ngô, làm thuộc hạ của Phượng Ly Ngô ở trong trại lính chịu gian khổ tôi luyện mới phát huy được tất cả năng lực của mình. Mà ở trong tay nàng, tuy rằng bị ép chăm chỉ xem binh thư mỗi ngày, nhưng khi chiến đấu thực tế vẫn hơi kém. Mặt khác, Bạch Thiển sở dĩ bị Đậu phu nhân xem thường, cũng bởi ghét bỏ nàng ấy là tướng quân nước nhỏ, căn bản không xứng đánh đồng với Đậu gia. Bởi vậy lần đấu võ này, Khương Tú Nhuận dự tính để Bạch Thiển tham gia, nhân tiện vào binh doanh của Phượng Ly Ngô, cố gắng tôi luyện. Chiếu thư Hoàng đế vừa truyền ra, dân chúng dậy sóng. Phải biết quyền quý trong thiên hạ bị thế gia lũng loạn, cơ hội cho con cháu bần hàn có thể leo cao vốn không nhiều. Có điều đương kim thánh thượng nổi tiếng là nâng đỡ người tài không hỏi xuất thân, bây giờ dựng võ đài cao lại hứa cho vị trí tướng quân, hiển nhiên khiến cho những người thượng võ rục rà rục rịch. Phượng Ly Ngô cử hành đại hôn đúng kỳ hạn. Dựa theo thông lệ trước kia, đồ cưới của Hoàng hậu vào trước một ngày đại hôn phải mang đi khắp thành Lạc An một lần rồi lại về trong cung. Thân là Hoàng hậu, danh sách quần áo tư trang phải do thần tử nội vụ và Thái hậu bàn bạc rồi quyết định, sau đó phân công trong ngoài cùng làm. Bên trong làm là quần áo tư trang do quận huyện các nơi cung cấp, tơ lụa đều là cung cấp đặc biệt. Mà ở ngoài làm thì lại là do thuyền buôn ở ngoài nước tới Nam Dương tìm mua. Chỉ là đã sớm đặt mua những thứ cần có từ hai năm trước. Trước đó phủ nội vụ dựa theo vóc người của Dương Như Nhứ tiểu thư đặt mua đồ chuẩn bị sẵn từ rất sớm để tránh bất thình lình đại hôn, không ứng phó kịp. Thật không ngờ, Tân đế tới cuối cùng lại cho bọn họ một vấn đề nan giải, không chỉ hôn kỳ gấp, ngay cả ứng cử viên tân nương cũng đổi. Vóc người Khương Tú Nhuận cao và đầy đặn hơn Dương Như Nhứ một chút, rất nhiều thứ không dùng được, còn phải đặt mua một lần nữa. Có điều lúc Úy Thái hậu bàn bạc những thứ này với quần thần, vì không có hứng thú nên lấy cớ bản thân mình năm đó đại hôn với Tiên đế gia cũng làm rất tiết kiệm. Khương Tú Nhuận thân là Nữ vương nước nhỏ, cũng dễ hiểu khi nàng ấy không nhìn chằm chằm vào việc đặt mua đồ cưới, những thứ này làm đại khái chút là được rồi. Úy Thái hậu cũng biết rõ bây giờ lòng dạ con trai đều dùng để đối phó ba quận và Phượng Vũ, hơn nữa hắn vốn không quan tâm những thứ này, trong đồ cưới bớt một chút cũng không có chuyện gì, ngụy trang thật nhiều rương hòm là được rồi. Mà những quan nội vụ đặt mua đồ cưới được Thái hậu cho phép, hiển nhiên tự nhiên đỡ mất công sức, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dâng lên chỗ Phượng Ly Ngô, các quan nội vụ cam đoan chắc chắn đặt mua những thứ trong danh sách đúng hạn, chắc chắn sẽ không làm lỡ ngày tốt. Phượng Ly Ngô không hiểu rõ những đồ vật của nữ nhân, nghĩ rằng Khương Tú Nhuận cũng sẽ xem, còn muốn cho nàng xem thử xem thiếu cái gì thì thêm vào, cho nên vung tay, bảo người dâng danh sách lên cho Khương Tú Nhuận xem. Danh sách đồ cưới vừa mới tới tay Khương Tú Nhuận, nàng lập tức nhìn ra lòng dạ Úy Thái hậu. Thế nhưng bây giờ ba quận chính thức lập quốc, giờ khắc quan trọng này vốn không thích hợp cử hành đại hôn lắm, nàng chọn chọn lựa lựa, chê bai đồ cưới không nhiều thì không phải bị quần thần chê trách sao, cho nên cũng không mua thêm cái gì nữa, ngược lại còn bớt đi mấy thứ. Bởi vì nhận được thư từ Lạc An vào cuối năm. Khương Chi và Ổn Nương biết Khương Tú Nhuận phải gả vào Tề cung, cảm thấy nhà mẹ đẻ không có ai ở thành Lạc An thì không được. Thế nhưng Khương Chi hiện tại tạm quản lý triều chính Ba Quốc, không thích hợp tới. Bởi vậy Ổn Nương dẫn theo con trai Giang Tuyền đã lớn của mình ngồi thuyền tới. Lúc Khương Tú Nhuận bớt đồ cưới đi, Ổn Nương đang ở bên cạnh, thò tay giành lấy danh sách đồ cưới, nhìn sơ qua. Đồ vật trên danh sách kia có giá bao nhiêu, nhìn qua nơi sản xuất là biết rõ rồi. Lôi bàn tính ra âm thầm tính toán một phen, sau đó tức giận tới nỗi mặt trắng bệch, ném danh sách đồ cưới lên bàn nói: “Đây là Hoàng đế Đại Tề cưới vợ hay địa chủ nông thôn keo kiệt cưới vợ hả? Không nỡ bỏ tiền bạc ra như vậy thì cưới vợ làm cái gì?” Khương Tú Nhuận bật cười nói: “Tẩu tẩu, lời này tẩu nói cho ta nghe thôi, chớ để bệ hạ nghe thấy.” Ổn Nương vẫy tay bảo Giang Tuyền đùa nghịch bên chân dẫn đệ đệ Bảo Lý ra sân bắt bướm đi rồi sau đó nói với Khương Tú Nhuận: “Đây cũng là bắt nạt Ba Quốc chúng ta là nước nhỏ biên cương nên làm như bố thí đồ cưới. Không được, ta phải gặp mặt bệ hạ nói vài lời.” Ổn Nương tự cảm thấy là người nhà mẹ đẻ, nàng không thể mặc cô em chồng bị đối đãi qua loa như thế. Đại hôn của Hoàng đế từ trước tới giờ đồ cưới là sức lực của toàn bộ người trong cả người lo liệu đầy đủ, việc liên quan tới mặt mũi của hoàng thất không qua loa được. Khương Tú Nhuận cười khổ nói: “Nếu thiên hạ thái bình, bày ra danh sách như vậy, ta sẽ vào cung ném vào mặt Thái hậu. Thế nhưng bây giờ Tề triều sắp có trận chiến lớn, ba quận cố ý gây sự tạo phản, ta lại làm ầm ĩ bởi vì đồ cưới, có lý cũng trở thành vô lý. Dù sao ta đồng ý gả cho hắn cũng không phải vì những thứ này nên mặc cho bọn họ lo liệu đi.” Thật ra Úy Thái hậu có lẽ cũng là lợi dụng thời cuộc bất ổn này mới yên tâm làm qua loa như vậy. Cho dù Khương Tú Nhuận muốn làm ầm lên, bà ta cũng không sợ, tới lúc đó tự nhiên sẽ có trọng thần dâng thư lên triều khiển trách Tân hậu không hiểu chuyện. Ổn Nương nghe xong lại trợn mắt: “Ngươi đường đường là Nữ vương Ba Quốc chúng ta, cho dù lấy chồng ở Tề triều xa xôi cũng không nên chịu đựng cơn giận vô cớ của bọn họ. Bọn họ không bỏ ra nổi, không có nghĩa là Khương gia chúng ta không bỏ ra nổi.” Ổn Nương nói là Khương gia mà không phải Ba Quốc, cũng là có nguyên nhân. Lúc trước, Khương Tú Nhuận có con, Ổn Nương lo lắng cô em chồng của mình chưa kết hôn mà đã sinh con, tương lai sẽ bị nhà chồng khinh thường. Nàng xuất thân nhà buôn, không học được cách suy tính mọi việc chu toàn của những thiên kim thế gia, nhưng cũng biết chỉ cần cô em chồng có đồ cưới to, không cần quan tâm nhà chồng ra sao, cứ ưỡn lưng thẳng eo, nói thế nào cũng có lý. Thế nên từ đó trở đi, Ổn Nương mở cửa hàng ở bên ngoài, ngoài ra còn chuẩn bị danh sách, âm thầm tích cóp rất nhiều đồ cưới cho cô em chồng. sau Khương Tú Nhuận lên ngôi làm Nữ vương.Ổn Nương bên này cũng không có ngừng tay, chẳng qua là thay đổi lại yêu cầu về đồ cưới, nàng mở cửa hàng, đi thuyền biển, tiện tay thì đều mua gì đó. Mấy năm nay, mỗi lần ra biển đều mua một chút châu báu quý giá có tiếng. Ổn Nương không thích trang điểm, thường ngày đều một thân áo vải trâm ngọc, lúc ra đường xem cửa hàng luôn khiến người ta tường rằng là phụ nhân gia đình bình thường ra ngoài. Những món đồ châu báu xưa nay nàng không hề dùng. Thế nhưng nàng biết cô em chồng của mình lại thích cái đẹp. Ở thành Lạc An mấy năm, Khương Tú Nhuận chịu khổ vì huynh trưởng, không thường xuyên được mặc váy lụa tô son đánh phấn. Mỗi khi nghĩ tới điều này, Ổn Nương đều đau lòng cho cô em chồng. Châu báu quý giá, nàng đều chọn lựa thứ tốt nhất rồi cho vào kho, đồ cưới bớt một chút lại thêm một ít, lúc nào cũng có những kiểu dáng mới nhất. Mấy năm nay cứ thế tràn đầy hai kho hàng. Chỉ là Ổn Nương không ngờ, quanh đi quẩn lại, Khương Tú Nhuận lại quay về với Phượng Ly Ngô. Nàng vốn còn tiếc nuối rằng mình uổng công tích cóp đồ cưới rồi. Đồ cưới của Hoàng hậu Đại Tề không cần nhà mẹ đẻ bỏ ra, tất cả lấy ra từ quốc khố, dùng hết quốc lực lo liệu thì trang sức phải trải dài mười dặm. Mấy thứ nàng đặt mua liền không thể lấy ra rồi. Thật không ngờ, những cái trên danh sách hôm nay lại thấp kém, không có giá trị như vậy. Đã như vậy, không cần quan nội vụ bọn họ tới lo liệu đồ cưới nữa! Sau khi danh sách định ra liền có lễ nạp lễ. Điều này hoàng thất và dân gian đều giống nhau. Chỉ là lúc nạp lễ, ngoại trừ Thái hậu vạn tuế ra thì nữ quyến trọng thần cũng có mặt. Thậm chí ngay cả cung phi trong cung cũng đứng dựa theo cấp bậc của từng người tới chúc mừng Đế Hậu nạp lễ. Úy Thái hậu ngồi ở trên điện Tuyên Hóa, trong lòng không khỏi dễ chịu. Tào Khê và Điền Oánh sớm phái người thăm dò danh sách đồ cưới, sau khi xem xong tâm tình cũng rất tốt. Các nàng cũng hiểu rõ. Danh sách đồ cưới kia tuy rằng số lượng viết không thiếu, thế nhưng đồ cưới thật sự quá thấp kém rồi! Nói đúng ra, ngoại trừ vẻ to lớn bề ngoài, còn không bằng lúc trước vào phủ Thái tử! Bày những thứ này ra thì mặt mũi Tân hậu thật sự không còn nữa. Qúy phụ cả triều đều là người tinh mắt, tới lúc đó chỉ cần nhìn qua lễ vật một cái liền biết rõ giá trị bản thân Tân hậu đáng bao nhiêu rồi. Các nàng cũng biết, dựa vào sự yêu thương Khương Tú Nhuận của Phượng Ly Ngô thì chắc chắn sẽ không keo kiệt như vậy, nhất định là Thái hậu lén dùng thủ đoạn khiến cho Khương Tú Nhuận mất mặt. Cho nên ngày nạp lễ, hai vị phi tử hiếm khi có tâm tình rất tốt, không hẹn cùng dậy sớm, chạy tới xem cuộc vui. Ổn Nương đại diện người nhà mẹ đẻ Tân hậu. Bây giờ nàng thân là Vương phi Ba Quốc, địa vị không còn giống vợ chất tử trong thành Lạc An nữa. Ngày nạp lễ hôm đó, Ổn Nương cũng ăn mặc cẩn thận một phen, mặc lễ phục vương phi Ba Quốc lên người, vòng eo nhỏ nhắn, quần dài chấm đất, mũ chim tước, ăn mặc trang điểm đẹp đẽ. Úy Thái hậu bây giờ biết kiềm chế hơn không ít, chí ít sẽ không khiến Khương Tú Nhuận mất mặt trước mặt người khác, chỉ nở nụ cười khách khí giả tạo, cho vương phi Ba Quốc ngồi. Mà Phượng Ly Ngô thì lại mỉm cười tự mình đi xuống, kéo Khương Tú Nhuận ăn mặc lộng lẫy tới bên ghế rồng, cho nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Sau đó, lễ quan dựa theo quá trình buổi lễ cao giọng đọc danh sách để các quý phụ tới đây ngồi hai bên cung điên làm chứng. Lúc lễ quan bắt đầu đọc lên còn tốt, mọi người đều yên tĩnh lắng nghe. Thế nhưng dần dần, vẻ mặt mọi người cũng thay đổi, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn xung quanh, các ánh mắt chạm nhau, chức thực phỏng đoán trong lòng. Chuyện này... Danh sách lễ vật, không giống quy cách là cưới Hoàng hậu lắm? Chẳng lẽ Tân đế ngầm có dự tính, trước tiên cưới tạm một người, tương lai còn muốn phế bỏ, cưới thêm lần nữa? Tuy rằng trước đó Phượng Ly Ngô không có để ý những thứ này, yên tâm giao cho mẫu hậu và Khương Tú Nhuận sắp xếp. Thế nhưng bây giờ nghiêm túc nghe danh sách lễ vật, sắc mặt cũng từ từ trở nên không tốt.