Họa quốc yêu cơ
Chương 140
Từ tới đến nay, Quý Bỉnh Lâm là vị quan làm việc thực tế, tất nhiên hắn cho rằng mình hầu hạ vị bệ hạ này cũng phải đi con đường thực tế.
Tốt xấu trên triều đình, họa phúc trên vận hành quốc sách, cho phép thần tử thẳng thắn vạch ra với thánh thượng.
Đáng tiếc tính cách ngay thẳng trên triều đình này bây giờ xem như là dùng nhầm chỗ, Quý đại nhân nói trúng chỗ đau trong tim đen của Phượng Ly Ngô.
Bây giờ nữ nhân kia rời khỏi phủ Thái tử, giống như ngựa thoát cương, vui vẻ làm bừa, hơn nữa trong người luôn mang theo dụ hoặc. Trong số thần tử có hạng người nịnh hót là Cơ Vô Cương, trong các công tử nước khác thì làm bạn với loại người có thói quen xu nịnh khôn khéo dối trá là Lưu Bội.
Mặc dù nàng có chút khôn vặt, suy cho cũng vẫn là nữ tử trẻ tuổi, ở trước mặt mình nhún nhường nghe lời, mà bây giờ lại bị những cẩu nam nhân khác tâng bốc khắp nơi, khó tránh khỏi việc lòng bị mê hoặc...
Mới đầu, Phượng Ly Ngô cực kỳ hận Khương Tú Nhuận vô tình, thế nhưng bây giờ đúng là cảm thấy nàng tuy có sai, chỉ là trẻ người non dạ, không phân biệt được nam nhân nào thật lòng, lại ỷ vào mình là vương nữ, vốn là đi sai đường nên mới cố tình làm bậy như thế.
Mặc dù nàng và tên cẩu tặc Cơ Vô Cương kia có con rồi nhưng cũng không gả cho hắn, đủ để thấy cũng nhận thức rõ hắn không phải phu quân. Thế nhưng một khi đồng ý gả cho Lưu Bội thì đâu còn cơ hội cho nàng đổi ý?
Cái gì mà không ngại nuôi dưỡng đứa nhỏ? Sự rộng lượng chó má thì có, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý Lưu Bội ở Ba Quốc là thủ đoạn thông gia để chiếm đoạt.
Phượng Ly Ngô bởi vì mấy câu nói của Quý Bỉnh Lâm, trong lòng nổi lên ngàn cơn sóng, mặt mày u ám nửa ngày, mới phất tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ thu dọn đồ đạc, trước tiên trở về Lạc An.
Khương Tú Nhuận nhận được tin tức đoàn người Quý Bỉnh Lâm đã rời khỏi Mai thành trở về Đại Tề, thật sự là thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết rõ tính tình Phượng Ly Ngô cực kỳ kiêu căng tự mãn. Nếu đã cho rằng nàng và người khác vụng trộm rồi sinh dưỡng con cái thì kiếp này không còn liên quan nữa.
Mặc dù có lẽ sẽ có chút không cam tâm nhưng sẽ không còn tình nghĩa như trước kia. Lúc trước Úy Hoàng hậu vụng trộm với người khác, quả thật khiến cho Phượng Ly Ngô giận tím mặt! là tới đây chặt đứt tơ tình, cũng tiện cho cả hai. Hắn tiếp tục là Hoàng đế duy nhất của thiên cổ mở mang bờ cõi cho Tề triều, cho phép mình an cư ở đất Tây Bắc, quản tiểu quốc quê hương bé nhỏ của nàng.Về phần Lưu Bội cầu hôn, Khương Tú Nhuận hiển nhiên sẽ không đồng ý. Sau khi trở về Ngưỡng thành, đầu tiên là mượn ý chỉ của Quốc quân Khương, niêm phong ốc trạch ruộng đất của Thân gia, nam nữ già trẻ, kẻ nào từng tham ô làm xằng làm bậy, lập tức chém ngay, phụ nữ và trẻ em thì sung quân đi đày hết, tránh việc Thân gia gây ra sóng gió.
Tiếp sau đó là điều động quân đội tăng cường giữ đô thành, tuyên bố tin tức Quốc quân Khương bệnh chết.
Thư Quốc quân Khương tự tay viết bất ngờ viết truyền ngôi cho đại vương nữ, trong thư nói là kế thừa huyết mạch tổ tiên Ba Quốc.
Mặc dù có người nghi ngờ thực hư của chiếu thư Quốc quân, không biết thế nào Khương Tú Nhuận lại có sự ủng hộ của Kim Khuê tướng quân, mà lại đại vương tử cũng biểu thị muội muội mình chính là thánh nữ A Đại Thiện chuyển thế, kế thừa vị trí Quốc quân là thần linh chúc phúc cho Ba Quốc.
Đủ loại hành động ngày xưa của Khương Tú Nhuận ở dân giang càng làm cho dân chúng thật lòng thần phục.
Dù sao trong người đại vương nữ đúng là chảy huyết mạch của tiên hoàng Ba Quốc, so với Quốc quân Khương thân là người Hán, Khương Tú Nhuận càng giống các đời vương tài đức sáng suốt ở Ba Quốc hơn.
Đương nhiên, trong số các thần tử cũng có người chế giễu, bọn họ chịu ảnh hưởng ở Trung Nguyên, tin chắc chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Để một nữ tử trị quốc, thật sự là quá hoang đường!
Nếu là thời thái bình, để cho nàng làm khổ một phen thì cũng được thôi, nhưng bây giờ đang dần hỗn loạn, chút của cải Ba Quốc đâu còn chịu được dằn vặt? Cứ thế mãi, chẳng phải muốn làm hại đất nước sao?
Cho nên, đi tới phủ đại vương tử thuyết khách mãi không về, ngóng trông Khương Chi có đủ khả năng chấn chỉnh lại kỷ cương của quốc gia, không thể để một nữ tử kế thừa vương vị.
Có điều Khương Chi so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ tài cán của muội mình hơn.
Lúc trước hai huynh muội họ bị đưa tới thành Lạc An, trong lòng Thân Ung có quỷ, Thân hậu ngấm ngầm tạo áp lực, là nguy cơ trùng trùng thế nào? Đáng tiếc mình thân là huynh trưởng phải xấu hổ vì khắp nơi phải để muội muội che chở. Lúc đó nàng vẫn là thiếu nữ mười bảy tuổi, nhưng tự mình làm mọi thứ ở khắp nơi, còn nương thân Thái tử đổi lấy áo cơm không lo cho hai người.
Mà hắn làm huynh trưởng dưới sự che chở của muội muội vào thư viện đọc sách, cưới hiền thê, sinh con yêu, mọi thứ suông sẻ. Bây giờ nào có thể cậy lớn mặt mà tranh giành vương vị với muội muội?
Muội muội của hắn ngoại trừ không phải nam nhi ra, bàn về mưu lược và khả năng quan sát không thua gì nam tử, vì sao không xứng làm Quốc quân?
Cho nên quần thần giống như nước chảy cuồn cuộn, lòng đại vương tử vẫn vững như tảng đá, không có nửa phần dao động.
Thế là vào đầu mùa đông, cử hành đại tang náo nhiệt cho Quốc quân Khương xong, lễ quan vương đình Ba Quốc lại một lần nữa lấy ra lễ trang năm đó thánh nữ A Đại Thiện đeo trong hòm đàn hương phủ đầy bụi, kế tục đời trước khảm nạm vương miện bảo thạch bảy màu, phủi tro bụi, mài sáng một lần nữa, đeo ở trên đỉnh đầu vị Nữ vương thứ hai của Ba Quốc.
Đời Nữ vương mới kế tục lễ nghi tổ tiên Ba Quốc, tự phong hiệu Nhã Luân Nữ vương.
Nhã Luân theo tiếng mẹ đẻ Ba Quốc có ý nghĩa là “kiên cường”. Một khắc Khương Tú Nhuận đội vương miệng lên đầu, liền biết trách nhiệm to lớn của mình.
Trước đây nàng chỉ là vì mình và ca ca mà chống lại vận mệnh lúc trước. Thế nhưng bây giờ thời khắc nàng đội vương miện lên đầu, đi theo phía sau lại là ngàn vạn con dân Ba Quốc.
Nàng muốn giúp Ba Quốc thoát khỏi vận mệnh nước bị diệt vong, so với khiêu chiến dĩ vãng, càng thêm chồng chất khó khăn.
Vốn tưởng rằng muốn khéo léo từ chối lời cầu hôn của công tử Lương Quốc cần tốn chút sức lực. Ai có thể nghĩ tới, Lương Quốc đột nhiên rơi vào nguy cơ, lo cho mình còn không xong, đâu có lo lắng tới chuyện thông gia?
Hóa ra sau hội minh giữa các nước, Lương Quốc lại quen thói dùng thủ đoạn cưỡng ép mượn binh, chiếm đoạt cống nạp của các quốc gia.
Ban đầu ở Tây Bắc, chỉ có Lương Quốc xưng bá, Quốc quân các quốc gia đều làm theo dùng tiền làm tiêu tan tai họa. Thế nhưng bây giờ, Đại Tề đột nhiên phái sứ thần đi sứ các nước, vạch ra rõ ràng, Lương Quốc thu tiền tài, vi phạm đạo nhân nghĩa, trong lòng thiên tử Tề triều các nước bình đẳng như nhau, không đành lòng nhìn Lương Quốc làm việc bóc lột tàn nhẫn này. Cho nên quyết định nếu như Lương Quốc bởi vì các nước Tây Bắc không cống nạp mà xuất binh tấn công thì Đại Tề sẽ xuất binh giúp đỡ.
Có quốc thư của thiên tử Đại Tề, các vị Quốc quân cuối cùng cũng coi như có cớ và sức từ chối Lương Quốc. Chỉ nói cống nạp cho Lương Quốc là chuyện nhỏ, thế nhưng như thế là làm chuyện đắc tội với thiên tử Đại Tề. Thế là Lương Quốc ngày trước ăn quen thịt mỡ, năm nay lập tức không có gì để ăn.
Lưu Bội bởi vì việc này còn viết thư co thiên tử Đại Tề, chỉ trích hắn không nên can thiệp vào việc nội bộ của các nước Tây Bắc.
Thiên tử Đại Tề trả lời thư rất tuyệt tình: Quân chuẩn bị đồ cưới trâm cài tiền đồng nhiều vô kể. Nghe người ta nói, phục trang đẹp đẽ hoa cả mắt. Có thể thấy được Lương Quốc giàu có, nếu của cải đầy nhà, vì sao phải cướp bần tế phú [*]? Lúc đầu xây dựng quốc uy của Đại Tề chính là để dẹp yên chuyện bất bình trong thiên hạ, mặc dù Tây Bắc xa, nếu có tội cũng nhất định phải chém!
[*] Cướp của người nghèo để làm giàu.
Nhân nghĩa đạo đức đầy tờ giấy, người xem ghê cả răng, đặc biệt là Lưu Bội, lúc nhìn thấy trên quốc thư trả lời viết đồ cưới, liền lập tức rõ ràng.
Con mẹ nó, Phượng Ly Ngô quả thật là ghen tuông đến điên rồi!
Chỉ vì hắn có ý định muốn cưới Khương Tú Nhuận, bèn khiến cho Đại Tề bỗng nhiên cắn giống hệt chó điên.
Lột vẻ nho nhã của quốc thư đi thì còn lại chính là: Tiểu tử ngươi nếu có tiền bạc cưới nữ nhân từng là của ta, cũng đừng nghĩ tới chuyện vừa ngủ với nữ nhân của ta vừa phát tài! Chờ binh mã Đại Tề tới gần biên cương Lương Quốc đi!
Nếu ngoan cố tranh chấp, Lưu Bội hiển nhiên không thể chiếm thế thượng phong. Bởi vì việc hắn ở Mai thành rêu rao cầu hôn mà chọc phải Tề Quốc nên bị Lương vương ra sức khiển trách mắng chửi một phen!
Bên này Lương Quốc mất kế sinh nhai nên không ngừng kêu khổ, bên kia Phượng Ly Ngô tiếp tục điên cuồng trả thù.
Cơ Vô Cương mấy lần gặp nạn và bị đao kiếm xuyên qua người nên sợ tới nỗi không dám tiếp tục ra ngoài phủ.
Khương Tú Nhuận vừa thấy những thủ đoạn của người đó, trong lòng liền sáng như gương. Nàng chỉ thuận miệng nói qua loa lấy lệ với Phượng Ly Ngô lại dẫn tới họa sát thân cho Cơ Vô Cương.
Dựa vào thủ đoạn của Phượng Ly Ngô, không giết chết Cơ Vô Cương thì thề sẽ không bỏ qua! Ngay sau đó, ngoại trừ tăng cường cảnh vệ cho phủ quốc tướng của Cơ Vô Cương ra, nàng nghĩ kỹ, không thể không viết thư cho Phượng Ly Ngô, chỉ nói cha đẻ con mình không phải là Cơ Vô Cương, hắn tàn bạo lạm sát kẻ vô tội như vậy là muốn giết hết nam nhân trong thiên hạ sao?
Ba Quốc và đô thành Lạc An ở Đại Tề cách sông cách núi, thế nhưng không biết Phượng Ly Ngô dùng thủ đoạn gì, thư truyền trở lại không tốn quá nhiều ngày.
Khương Tú Nhuận nhận được thư hồi âm của Phượng Ly Ngô là lúc đang đi chân trần đứng ngoài bờ ruộng ở Ngưỡng thành.
Vì để giải quyết ấm no cho bách tính, lúc nàng còn chưa thừa kế vương vị, đã phó thác tẩu tẩu mở cửa hàng ở các quốc gia phương Nam, bỏ giá cao mua ba loại hạt giống lúa nước trồng trong năm.
Đất Tây Bắc bởi vì thời tiết lạnh giá khô hanh nên thường dùng ngô và lúa mạch là chính, lúa nước là một loại không thường thấy.
Có điều Khương Tú Nhuận thăm dò tình huống địa hình Ba Quốc phát hiện ngoài Ngưỡng thành và chỗ tương liên với Mai thành có một vùng đất lớn trống trải, chân núi kéo dài bốn phía, hình thành thung lũng. Bởi vì có dãy núi bao quanh, xem như là mùa đông cũng có thời tiết ôn hòa tạnh ráo, nếu như xây dựng kênh nước, dẫn nước vào Mai thành, trồng lúa nước, bảo vệ quản lý thỏa đáng mà nói, một năm ba quý được mùa cũng coi như không thành vấn đề.
Gạo lúa nước ở trong các nước Tây Bắc đều là vật hiếm lạ, vương thất quý tộc muốn mua để ăn nhiều vô số. Dùng sản lượng gạo có hạn này đổi ngô mì chay cũng đủ để nuôi sống phần lớn dân đói ở Ba Quốc bây giờ.
Có điều cách này của nàng lúc đưa ra vương đình lại bị quần thần phản đối kịch liệt, ngay cả lão thần luôn ủng hộ nàng cũng nói, trồng lúa nước ở đất cằn cỗi Tây Bắc, chưa từng nghe qua, quả thực quá mức hoang đường.
Xây dựng kênh nước cũng coi là sở trường của Khương Tú Nhuận rồi, mời người thăm dò địa thế xong, một mình Khương Tú Nhuận có thể vẽ ra bức vẽ công trình xinh đẹp, chứa nước nơi nào, đập nước nơi nào, đều rất cụ thể.
Đúng là khiến những thần tử trên vương đình chờ xem chuyện cười của nàng có chút bất ngờ, tuy rằng vẫn có tiếng phản đối như cũ, nhưng cũng có người nghĩ rằng cách này có tính khả thi.
Vào đầu mùa đông cũng là lúc kênh nước liên tục xây dựng kiên cố, bởi vì rất gần Mai thành nên tiện dẫn nguồn nước vào.
Đầu mùa xuân, loại mầm gây trồng nảy mầm, dưới sự chỉ đạo của một đám nông phu Ba Quốc có kinh nghiệm làm ruộng lâu năm được Nữ vương mời tới phương Nam, bắt chước cấy mạ trong ruộng nước.
Lúc nhóm người có kinh nghiệm lâu năm nghe thấy muốn trồng loại lúa nước ở Tây Bắc, người nào nghe xong cũng có chút sững sờ, nhưng tới vùng thung lũng gọi là trâu nằm [*], cũng nhịn không được liên tục gật đầu.
[*] Ý nói vùng đất trũng có thể chứa nước.
Chỉ dựa vào mảng đất đen đầy đặn, gió mát thổi vào mặt, còn có nước ngọt dẫn vào, nhóm người có kinh nghiệm lâu năm liền biết lúa nước mọc ra ở nơi này sẽ có bề ngoài không kém.
Nhận được sự tán thành của nhóm người, Khương Tú Nhuận vuốt cục đá qua sông [*] cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Những giống lúa này nhanh thu hoạch, nếu là trời cao ban thường, cho con dân Ba Quốc cơm ăn, chờ tới khi vào hạ, lượng giống lúa nước đầu tiên sẽ có thể thu hoạch.
[*] Từ tiếng Trung, so sánh với việc làm việc cẩn thận, vừa làm vừa lần mò lấy kinh nghiệm.
Tuy rằng trên đường nàng tuần tra, chân giẫm lên bùn loãng, tâm trạng cũng rất thoải mái dễ chịu.
Hít sâu một hơi, nghênh đón gió mát tỏa hơi bùn đất, nàng chậm rãi mở thư của Phượng Ly Ngô ra.
Vốn cho là trên giấy sẽ là lời uy hiếp. Chưa từng nghĩ, đập vào mắt lại là những từ ngữ có thể so sánh với gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
Trong thư viết, mấy ngày nay sau khi giải quyết việc công xong thì nhớ tới năm xưa hai người từng cùng bàn cầm đuốc xử lý việc công.
Cái bàn hai người cùng dùng, hắn sai người giữ nguyên không thay đổi bày trong ngự thư phòng, chỉ trông mong có một ngày có thể tiếp tục cùng nhau cắt hoa nến [*] trên án thư.
[*] Cắt hoa nến, ý bóng là nói nhớ thê tử ở xa, hy vọng gặp nhau trò chuyện trong đêm khuya. Nghĩa đen là ngày xưa, buổi tối nếu nến sáng quá người ta thường cắt bỏ phần bấc thừa để duy trì ánh sáng vừa phải và tránh lãng phí.
Mặt khác, nghe thấy nàng kế thừa vương vị Ba Quốc, ngày nào cũng vất vả vì quốc sự, không có thời gian rảnh rối bận tâm nữ nhi tình trường, như vậy rất tốt, mười xe quyển kinh về người tài đức mà Quốc quân cần đọc đều là hắn dày công chọn lựa cho nàng, mong rằng nàng nghiền ngẫm đọc kỹ.
Ngoài ra, ở trong thành Lạc An lưu hành món đồ chơi cho trẻ con, hắn cũng lệnh cho phủ nội vụ giám chế [*] một số lượng lớn, tặng cho con trai nàng chơi...
[*] Theo dõi việc sản xuất.
Chữ nghĩa phong phú lưu loát như vậy, lại giống như phu quân đi xa viết thư về nhà, quan tâm vợ con quê nhà, lo lắng đầy đủ, dịu dàng săn sóc.
Thật sự là Khương Tú Nhuận xem một nửa thì có chút không chịu nổi rồi. Chỉ tỉ mỉ nghiên cứu hướng đi đầu bút lông, nhìn xem có phải có người bắt chước bút tích Phượng Ly Ngô, làm giả thư hay không.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương