Họa quốc yêu cơ
Chương 139
Nếu là ngủ thì đúng là xinh đẹp đáng yêu, nhưng chờ tới khi đôi mắt to kia mở ra thì bộ dạng hoàn toàn thay đổi.
Khương Tú Nhuận không thoát khỏi tay hắn, bèn nhắm vào lòng bàn tay của hắn rồi hung hăng cắn một cái, Phượng Ly Ngô đau tới nỗi lông mày nhíu chặt lại, lại chỉ thấp giọng nói: “Một năm không gặp, nàng liền trở thành loài chó sao? Sao lại há mồm cắn người như vậy?”
Khương Tú Nhuận ngửi mùi xạ hương nhàn nhạt từ trên người nam nhân truyền tới, lúc này hoàn toàn rõ ràng... Lá gan của hắn vậy mà lớn như vậy? Đã kế vị ngôi vua Đại Tề, lại lấy thân mạo hiểm, lẻn vào Mai thành vào lúc nào không biết.
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc nếu như Lưu Bội biết lúc này hắn ở Mai thành, liền không nói hai lời, ra tín hiệu tụ tập tinh binh Lương Quốc tới cửa thành rồi mời vị Tân đế này ra uống một bình trà nóng hổi.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận cảm thấy cho dù bây giờ người này đè lên nàng cũng không có gì đáng sợ, bèn tùy ý bộc phát tính khí hung hăng đẩy hắn một cái, nói: “Ngươi mới là chó! Ngửi thấy mùi là nằm sấp xuống! Là chui vào cái chuồng chó nào?”
Sau khi nói xong, nàng cảm thấy trên mặt dinh dính, bèn đưa tay khẽ lau... Đúng là chùi được vết mỡ vàng nhạt.
Lúc này ánh trăng chiếu vào màn che, nàng cuối cùng cũng phái hiện dáng dấp của Phượng Ly Ngô không đúng, bị một nam nhân xa lạ hôn môi, cảm giác không lau đi được, nhất thời cả người khó chịu, duỗi chân đạp hắn nói: “Xuống!”
Phượng Ly Ngô bị bất ngờ không kịp chuẩn bị một chút, suýt chút nữa bị nàng đạp xuống, chỉ kịp thời giữ chặt mắt cá chân mảnh khảnh của nàng mới giữ vững thân hình được.
Nếu không phải xộc vào mũi là mùi hương quen thuộc thấm vào lòng người, lại thỏa mãn cõi lòng khi ôm thân thể mềm mại, Phượng Ly Ngô thật sự cho là trước mắt là ảnh nữ dùng dịch dung đóng giả!
Nữ nhân này! Dáng vẻ cẩn thận dịu dàng, nịnh nọt săn sóc ngày xưa hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, bộ dáng giương nanh múa vuốt như thế này, thật đúng là... Khiến người ta nhìn không quen!
“Khương Tú Nhuận, nàng ăn mật báo tim gấu sao? Vì sao tự ý rời đi còn lý luận? Thư hòa ly kia của nàng còn chưa có con dấu của ta đâu!”
Khương Tú Nhuận vừa rồi quả thực là bị bộ dạng bôi thuốc mỡ dịch dung của Phượng Ly Ngô dọa, lúc này bị hắn hung tợn uy hiếp, cũng bình tĩnh lại mấy phần.
Nàng muốn gọi người tới bắt hắn. Thế nhưng cổ chân nàng còn trong tay của hắn, cũng không nói tới chuyện bọn thị vệ có phải đối thủ của Phượng Ly Ngô hay không.
Nếu thật sự làm lớn chuyện, khiến cho Thái tử nước khác biết Phượng Ly Ngô ở đây rồi kiếm chuyện... Tới lúc Tân quân Đại Tề thật sự chết thảm ở trên đất Ba Quốc, bất kể Tân Hoàng đế của Đại Tề là ai, cũng sẽ ra vẻ là phải san bằng Ba Quốc.
Sức chịu đựng của Ba Quốc bây giờ quá nhỏ, tiếp không nổi cục diện rắm rối như vậy!
Cho nên hơi bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi không ứng phó kịp vừa rồi, Khương Tú Nhuận cầm khăn nhỏ ở một bên lau mặt, thử nói chút đạo lý với Phượng Ly Ngô:
“Lúc trước thư hòa ly, là Tiên hoàng Đại Tề đóng dấu bằng ngọc tỷ, hắn vừa là Quân vương vừa là cha, tất nhiên là phải giữ lời. Huống hồ, điện hạ ngài cũng phải hiểu rõ, lúc trước ta vào phủ chỉ là cho đủ số, một năm sau rời đi, vốn không có gì sai cả. Hơn nữa người ở Lạc An làm con tin, có người nào không muốn về nước sớm một chút?”
Tuy rằng hiện tại Phượng Ly Ngô chỉ ở Mai thành một ngày nhưng luôn có cảm giác mỗi giờ mỗi khắc mình đều có thể bị chọc tức chết ở nơi đất khách quê người.
Bây giờ nhìn thấy, ôm rồi, cũng hôn rồi, ngược lại cũng có thể áp chế lửa giận xuống, giận quá mà cười nói: “Miệng toàn lời nói bậy! Sao ta không biết nàng nhớ Ba Quốc như thế! Không phải bởi vì ta muốn cưới chính thê, nàng ghen nên mới bỏ đi sao?”
Khương Tú Nhuận cảm thấy cho tới bây giờ, nói lại những lời dấm chua mặn nhạt này cũng không có ý nghĩa gì nữa, chỉ muốn mau chóng khiến cho vị trước mắt biến mất, tránh cho lát nữa con trai tỉnh, phát ra tiếng khóc, phát sinh phiền phức.
Thế là nàng bèn nhẫn nại thuận theo lời hắn: “Điện hạ, ngài cũng biết tính ta không biết thế nào là đủ, chính là tính cách thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng [*]. Cho dù ngài cho ta làm Hoàng hậu, ta cũng cảm thấy không bằng làm vương nữ ung dung tự tại ở Ba Quốc nhỏ bé. Điện hạ có ơn như núi với ta, Tú Nhuận khắc cốt ghi tâm tất cả, sau này Tú Nhuận hiển nhiên sẽ cố gắng truyền bá quốc uy của Đại Tề, ra sức làm trâu làm ngựa cho điện hạ... Ui da...”
[*] Thà làm người đứng đầu một đơn vị nhỏ, còn hơn làm quan to nhưng vẫn phải lo sợ hoàng đế.
Khương Tú Nhuận còn chưa nịnh nọt thể hiện tình cảm nồng nàn xong, Phượng Ly Ngô đã không nghe nổi nữa.
Hắn cải trang thành thị vệ, bôi cao dịch dung như cứt chó lên mặt, dọc đường giống như kẻ gian, lén lút tới nơi này, không phải nghe nữ nhân thủy tính dương hoa [*], vong ân phụ nghĩa này nói bậy!
[*] Người phụ nữ ngoại tình, lẳng lơ.
Ngay sau đó bèn kéo nàng vào trong lồng ngực. Khương Tú Nhuận bổ nhào về phía trước, va vào ngực hắn, ban đêm vốn là lúc sữa trên người mẹ trào lên mãnh liệt nhất, va chạm như thế, áo mỏng trước ngực Khương Tú Nhuận nhất thời ẩm ướt.
Phượng Ly Ngô tự nhiên cũng bị dính đầy tay, mùi sữa thơm nhàn nhạt chui vào cổ, kích thích khóe mắt hắn đỏ lên, hắn mạnh mẽ tóm lấy tay của nàng nói: “Nàng ghen tuông nên bỏ đi, ta không trách nàng, thế nhưng vì sao lại thay lòng, trao thân cho người khác nhanh như vậy? Còn... Còn sinh một thằng nhóc con cho người khác!”
Lẽ nào cũng bởi vì nàng là chất nữ nước yếu, con trai của nàng phải gọi chính thê của hắn là mẫu hậu sao? Ở kiếp trước, nàng bị ép trở thành ngoại thất, không muốn sinh con rồi nương tựa vào nó, kiếp này xem như lên chức, một bước trở thành Trắc phi của Phượng Ly Ngô, cũng khinh thường việc tranh giành nam nhân với những nữ nhân khác.
Nói thật ra, nếu Khương Tú Nhuận không thấy rõ mắt của Phượng Ly Ngô, có lẽ sau một khắc sẽ lại thốt ra lời chua ngoa.
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy, mặc dù mặt mũi có chút xa lạ, nhưng khóe mắt của cặp mắt kia hiện ra màu đỏ, có lẽ sau một khắc, nước mắt của Tân đế Đại Tề sẽ thiêu đốt tới đầu gối của nàng...
Ngọt ngào của quãng thời gian hai người từng chung sống nhất thời lại cuồn cuộn trong lòng. Hắn đã từng nằm ở trên gối nàng khóc không ra tiếng, lúc đó cảm xúc thương hại này cũng trộn lẫn trong đó.
Nàng hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh lại, rốt cuộc là nuốt trở lại lời nói sắp sửa buột ra khỏi miệng.
Che giấu thân thế con trai mình, tất nhiên nàng không đúng. Thế nhưng nếu như thật sự nói ra, theo tính tình Phượng Ly Ngô, không phải là bộc lộ bộ dạng con cún đáng thương như bây giờ thì cũng là thể hiện ra vẻ mặt lạnh lẽo kiên quyết, cưỡng ép đưa nàng và Bảo Lý về.
Thế nhưng hoàng cung Đại Tề đâu phải nơi nuôi dưỡng con cái? Ngày sau cơ thiếp như mây, con cái cũng sẽ không chỉ có một. Bảo Lý có thể bình an lớn lên trong hoàng cung đấu đá lẫn nhau hay không, cũng là vấn đề.
Nghĩ như thế, lời nói sắp thốt ra vẫn nuốt trở về, lòng dạ cứng rắn nói: “Điện hạ không phải người câu nệ nữ nhi tình trường, ngài và ta duyên phận đã hết, mong rằng điện hạ bảo trọng, loại chuyện đêm khuya xông vào khuê phòng này không nên nữa, ta cũng sắp xuất giá rồi, dẫu sao cũng không nên khiến cho người khác hiểu lầm cái gì...”
Phượng Ly Ngô vốn cho rằng Lưu Bội cầu hôn giữa ban ngày là mong muốn đơn phương, nhưng bây giờ nàng lại nhắc tới chuyện thành thân, bộ dạng hình như là suy tính muốn gả cho Lưu Bội.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bắt nàng đi, cách vách truyền ra tiếng trẻ con khóc lóc, xem ra là Bảo Lý tỉnh dậy muốn ăn sữa rồi.
Nhất thời tiếng nhóm bà tử cũng mơ hồ truyền tới, Khương Tú Nhuận nhân cơ hội hô to vào đi.
Thiển nhi ở ngoài cửa tự mình trực đêm, cảm thấy tiếng Khương Tú Nhuận không đúng, trực tiếp xông thẳng vào, nhưng tới lúc vào trong phòng thì đã thấy cửa sổ đong đưa, hình như là có người nào đó nhảy ra ngoài.
Nàng ấy nhìn kinh sợ chưa hết trên mặt Khương Tú Nhuận, bèn vội vàng hỏi: “Vương nữ lại gặp ác mộng sao?”
Khương Tú Nhuận lấy lại bình tĩnh, nói chuyện Phượng Ly Ngô đêm khuya tới đây cho Thiển nhi.
Bạch Thiển nghe xong không nói hai lời, xoay người muốn đi ra ngoài. Khương Tú Nhuận vội vã gọi nàng lại, hỏi: “Thiển nhi, ngươi muốn làm gì?”
Bạch Thiển nói: “Nếu Phượng Ly Ngô thay đổi hình dạng tới Ba Quốc, chắc chắn là ẩn náu bên cạnh Quý Bỉnh Lâm, ta tới nơi đóng quân của sứ giả Tề Quốc rồi bắt Phượng Ly Ngô tới dây cho vương nữ nguôi giận.”
Khương Tú Nhuận cười khổ nói không được: “Thiển nhi, thị vệ Phượng Ly Ngô mang tới đều là tinh binh Tề Quốc, chúng ta tuy nhiều người nhưng muốn bắt được Phượng Ly Ngô tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Huống hồ, Tân đế Tề Triều tài giỏi cao quý thế nào, tiểu quốc như chúng ta sao có thể bắt được?”
Bạch Thiển nghe xong, thở một hơi nói: “Vương nữ, nếu bắt không được, vậy phải như thế nào mới tốt? Nếu Phượng Ly Ngô có thể tới một lần thì còn có thể tới lần hai lần ba.”
Khương Tú Nhuận thở dài nói: “Hắn tới đây cũng là liều lĩnh mạo hiểm rất lớn, tuyệt đối không dám ở lâu. Chúng ta lập tức trở về Ngưỡng thành, trốn tránh hắn một chút. Hắn không tìm được ta, tự nhiên sẽ trở về.”
Khương Tú Nhuận lập tức dặn dò thu dọn đồ đạc suốt đêm rồi chạy về thành Ngưỡng.
Bởi vì phải vận chuyển thi thể Quốc quân Khương, cho nên đội xe cũng tiến lên phía trước theo từng nhóm, Khương Tú Nhuận mang theo Bảo Lý đi trước.
Khương Chi và một đám lão thần phụ trách chuyện nên làm tiếp theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Bỉnh Lâm bị Tân đế mặt mệnh tai đề [*] phải gặp Khương Tú Nhuận, trình bày với nàng nguy hại nếu không cẩn thận gả cho công tử Lương Quốc.
[*] Không chỉ ra lệnh trước mặt, còn nhắc đi nhắc lại vào tai.
Kết quả người tới cửa lại nhận được trả lời là vương nữ Ba Quốc đã đi suốt đêm trở về Ngưỡng thành, không có cách nào nghe sứ giả Đại Tề truyền đạt lời khuyên răn của thánh thượng.
Khương Chi đứng ở cửa hành cung, cung nghênh Quý Bỉnh Lâm.
Bởi vì không thể nói rõ với Khương Tú Nhuận, Quý đại nhân cảm thấy huynh trưởng như cha, trình bày với Khương Chi cái lợi cái hại cũng tốt.
Nhưng nói được nửa câu, Khương Chi bèn không thích nghe nữa, có phần cứng nhắc mở miệng nói: “Muội muội Khương Tú Nhuận của ta, nếu bàn tới thanh danh cũng là nữ tử trong sạch chưa gả. Đương kim điện hạ lúc trước thân là Thái tử, đón vào phủ chính là Khương Tú Dao. Đã như vậy, Khương Tú Nhuận thành thân, điện hạ cần gì phải phí sức lo lắng như thế? Quý đại nhân, ngài cũng nhìn thấy, nam tử muốn cưới Tú Nhuận không phải không có. Chỉ là hôm qua công tử Lưu Bội Lương Quốc là thành ý mười phần tới đây cầu hôn, tặng cho Tú Nhuận một hòm trâu châu, mỗi một viên đều to như quả nhãn. Không biết lúc trước Thái tử cưới Tú Dao vào phủ, có từng hạ sính một cây kim một sợi chỉ?”
Quý đại nhân bây giờ suông sẻ trên quan trường, ở trên triều đình Tề triều cũng quen với việc nghe lời lấy lòng.
Nhưng chưa từng nghĩ, ở thị trấn nhỏ biên cương Tây Bắc, bị trách móc tới nỗi mặt mũi không giữ nổi.
Ngoài miệng hắn không biết nói thế nào, trong lòng cũng để ý điện hạ của mình sống qua ngày quá tiết kiệm.
Lúc trước cưới ba vị Trắc phi hình như rất sơ sài, tiệc rượu đều không bày, đúng là nhóm Trắc phi vào phủ sợ mất hết mặt mũi, Điền Cơ và Tào Cơ kia đều có đồ cưới phong phú.
Về phần Dao Cơ, quả nhiên là lặng lẽ đi vào rồi lại lặng lẽ rời đi.
Nếu hắn là nữ tử mà nói, cũng sẽ cảm thấy công tử Lưu Bội chiếm được lòng vui vẻ của con gái nhà người ta hơn.
Thế là sau khi hắn quay lại, bèn thuật lại chi tiết lời của Khương Chi với điện hạ, sau đó cẩn thận từng li từng tí khuyên bảo Tân đế: “Lưu Bội kia thế nhưng bày tỏ rõ ràng, không ngại Khương Cơ sinh con với người khác, chắc hẳn câu nói này so với trâu châu ngọc đẹp đều chiếm được lòng của Khương Cơ hơn... Có lẽ hôn sự này cũng sắp thành rồi... Vậy không bằng bệ hạ sớm về thành Lạc An đi thôi, Dương Như Nhứ tiểu thư vẫn luôn chờ đợi thánh chỉ thành hôn của điện hạ đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
67 chương
324 chương
16 chương
1 chương
11 chương
10 chương