“Vị Miên, món này mùi vị không tệ, ngươi nếm xem —” Một câu nói nghẹn tại cuống họng, đôi đũa cứng lại trên tay, ta ngẩn ngơ chốc lát, gượng gạo mỉm cười. “Mộ Sinh, ngươi và Hoa môn chủ…” Đào Hoằng Cảnh ngồi đối diện ta rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Các ngươi thực sự… là loại quan hệ đó?” Khó trách hắn sẽ hỏi vậy, loại tình huống như vừa rồi, trong khoảng thời gian chúng ta đồng hành không ngừng xuất hiện. Lúc ta cưỡi ngựa sẽ gọi hắn, dùng cơm lại gọi hắn, thậm chí buổi tối cơm nước xong mỗi người tự về phòng, ta cũng bất giác gọi Hoa Vị Miên cùng ngủ… Trước khi ta nhận ra, hắn đã trở thành bộ phận không thể thiếu bên người ta. Ta đã tập quán cùng hắn ở chung, chỉ phân ly mấy ngày, đã bắt đầu trở nên không quen. Có lẽ cảm tình ta dành cho hắn, còn nhiều hơn ta nghĩ. Ta lắc đầu, lại gật đầu. Sắc mặt Đào Hoằng Cảnh khẽ biến, nhưng dù sao hắn xem như phóng khoáng, lập tức khôi phục thần tình bình thường: “Vậy ta kéo ngươi đi, hắn oán giận ta lắm phải không? Hỏng bét, sau này không thể vào địa bàn Độc Môn nữa…” Ta cười: “Hắn cũng chẳng đáng sợ, ngươi khoa trương như thế làm gì?” “Chậc chậc, là ngươi cảm thấy hắn không đáng sợ đi?” Đào Hoằng Cảnh nói, “Thủ đoạn hắn đạt môn chủ không hề bình thường, sau khi ngồi trên đại vị quả thực cũng làm không ít chuyện, tuy chưa phải tà đạo những cũng cực ngoan lệ.” Nếu là ôn nhu, sẽ chỉ tạo nên càng nhiều tử vong. Ta biết rõ điểm này, nhưng không muốn tranh luận với Đào Hoằng Cảnh, chuyển về đề tài ta đang quan tâm nhất: “Ngươi không cảm thấy quan hệ của ta và hắn… rất không bình thường sao?” Đào Hoằng Cảnh cười nói: “Loại chuyện này, trên giang hồ ít gặp, nhưng cũng không phải không có. Nếu ngươi cùng hắn chỉ là người phổ thông trong võ lâm, biết đâu mọi người còn có thể phỉ nhổ một phen. Lấy thân phận hiện tại của hắn và địa vị của ngươi… cho dù nói ba nói bốn, cũng chỉ dám len lén nói sau lưng – Đệ tử Độc Môn trải khắp thiên hạ, dù nói trộm cũng chẳng thể đảm bảo không bị nghe thấy a!” Lời hắn nói không sai nửa điểm. Có đủ thực lực, bàn tán của người khác tính là gì. Huống hồ ta làm người hai kiếp như vậy, còn có cái gì đáng bận tâm đâu? Thế nhân khen chê không liên quan đến ta, vậy bản thân ta thì sao? Ta là lão đầu tuổi quá nửa trăm, ta từng có một đoạn đơn phương khắc cốt minh tâm, ta đã nhiều năm tâm như suối cạn. Cái gì tình ái a, với ta mà nói cũng quá xa xôi chăng? Ta vốn chưa từng đạt được, mà đến tận niên kỷ này, cả ý niệm hướng về nó cũng không còn. Thế nhưng ta nhớ hắn. Từ lúc ra khỏi Độc Cốc liền bắt đầu nhớ, luôn cảm thấy hắn bên cạnh, xoay người lại vẫn có thể trông thấy, kết quả người không ở. Đôi khi vô thức nghĩ đến hắn, cũng đôi khi hữu ý. Lúc hữu ý, đều nghĩ tới lời nói cùng biểu tình trên gương mặt khi hắn bày tỏ cảm tình với ta, càng nghĩ càng yêu thương. Hơn ba mươi năm a. Ngay cả đối với Tương Huyên, ta cũng không say đắm lâu đến thế. Hơn nữa chí ít nàng rõ tâm tình của ta, ta cùng nàng từng có thời kỳ thanh mai trúc mã, thậm chí từng đính hôn và thành hôn, còn Hoa Vị Miên… Tâm tình của hắn, ta không hề hay biết. Ta vẫn cho rằng hắn chán ghét ta hận ta, luôn cho rằng hắn tỷ võ với ta vì cùng ta đối địch. Sao hắn ngốc vậy? Nếu khi đó hắn nói cho ta biết… Ta không có khả năng tiếp thu ư? Chí ít ta trước bốn mươi tuổi, khẳng định sẽ không chấp nhận tình ái giữa nam nhân với nam nhân. Mà hiện tại? Dùng cơm xong ngả lưng ngủ, ngủ chẳng được sâu, luôn cảm thấy thiếu cái gì. Bỗng nhiên giật mình thức giấc, chợt tỉnh ngộ là thứ gì. — Hiển nhiên là thiếu người kia ngủ bên cạnh, ngủ ngủ luôn ôm lấy ta, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy liền phát hiện tay chân hắn đều đặt trên người ta. Bấy giờ nghĩ lại, buổi tối hắn cùng ta ngủ, chưa hẳn đã quy củ. Vậy mà ta một chút cũng chẳng hay… Thở dài, tiếp tục hồi tưởng quá khứ, rất nhiều hành vi của hắn đều rất rõ ràng, là ta hoàn toàn không nghĩ tới phương diện đó, mới xem những hành động của hắn như hàm ý khác. Ta biết ta già rồi, cho dù thay dáng dấp thanh niên, ta cũng đã là lão nhân. Nhưng… chính vì là lão nhân, chứng kiến nhiều quá sinh ly tử biệt, nhiều quá oanh oanh liệt liệt hóa nhạt vô thanh tức, nhiều quá sinh tử tương hứa biến phản mục thành thù… Do đó so với người thường càng thấm thía, ba mươi mấy năm chấp nhất luyến mộ đơn phương, rốt cuộc có ý nghĩa gì. Ta có đức gì có tài gì, lại được hắn đối đãi như vậy. Ta ngồi dậy, tựa lưng vào tường, ôm lấy chăn. Nếu bảo ta không động lòng là lừa gạt, cho dù có già, cũng sẽ không mất đi năng lực cảm động. Mà càng nghĩ sâu một tầng, trước lúc chết ta chỉ cảm thấy có lỗi với hắn, sau khi sống lại, liền tâm niêm không quên bồi thường cho hắn. Hắn với ta mà nói là bất đồng, tuy ý định ban đầu của ta chẳng phải tình ái, nhưng không phải không thể biến thành tình ái. Hai cái lão đầu sống năm mươi mấy năm ở chung với nhau, có lẽ là chuyện rất đáng kỳ vọng. Ta chưa từng nếm trải lưỡng tình tương duyệt, hắn dường như cũng không. Thế thì nếu cả hai cùng một chỗ, những việc không vui trước kia, có thể xóa đi phải không? Ta suy nghĩ, thực muốn lập tức ra ngoài dẫn ngựa quay về Độc Cốc, nói với hắn từ nay về sau ta ở đây không ly khai nữa. Hắn nhất định sẽ rất hài lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, đại khái sẽ không được tự nhiên mắng ta vài câu… Tưởng tượng đến tràng cảnh như vậy, ta nhịn không được bật cười. Hắn sẽ vui vẻ đi. Ta cũng sẽ thấy cao hứng. Nhanh chóng bàn giao xong sự việc ở Nhật Huy Bang, ta liền cáo từ rời đi. Trần Hành Long nhiều lần mời ở lại, thậm chí đề xuất để ta gia nhập Nhật Huy Bang, trong lời có ý “Tương lai vị trí này của ta chính là của ngươi”. Ta kiên định cự tuyệt, bảo ta không có nguyện vọng này, chỉ muốn về Độc Môn. Đồng thời cũng cam đoan với hắn, Độc Môn ngày sau sẽ không cùng chính đạo là địch, cũng sẽ không hạ độc người vô tội. Cuối cùng hắn chỉ có thể thả ta đi, ánh mắt có chút kỳ quái, nói mấy câu “Kinh thế hãi tục”, “Tự mình bảo trọng” các loại. Ta hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng hiện tại xem ra, những đồn đãi liên quan đến ta và Hoa Vị Miên cũng không tính hoàn toàn sai lệch, chí ít có một nửa là chính xác. Mà bây giờ, khiến một nửa khác cũng chính xác là được. Gấp gáp trở về, nghĩ Hoa Vị Miên lúc này nhất định nôn nóng bất an, càng phóng ngựa lao nhanh. Trước mắt còn một ngày là có thể đến Độc Cốc, buổi tối nghỉ chân tại khách sạn, đều tưởng tượng hắn sẽ kinh ngạc thế nào rồi che đậy vui mừng ra sao… “Kẻ nào?” Ta đột nhiên cảm thấy trước song cửa có người, cất tiếng quát lớn. Chỉ thấy ba bóng đen vút qua ngoài cửa sổ, ta mở cửa, trên chấn song rơi xuống một vật, là một thứ hình ống, ta cẩn thận quan sát, giống như ống đồng thả mê hương. Tiểu tặc? Nhưng ba người này khinh công cực cao, xem ra chẳng hề giống loại lương thượng quân tử (trộm cướp) thủ đoạn tầm thường a. (Lương thượng quân tử: Quân tử leo xà nhà. Đời Hán, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp trên xà nhà, Trần Thực gọi hắn là “lương thượng quân tử”) Nghĩ đến đây, trong đầu ta chợt hiện báo động: bọn họ dùng thứ này để làm gì, lẽ nào… Không kịp nghĩ nhiều, ta vội vàng cầm cái ống kia ném ra ngoài cửa sổ, đồng thời hô to: “Nguy hiểm! Chạy mau!” Chung quy đã chậm một khắc, ống đồng vừa rời tay liền phát ra ánh sáng kỳ dị, hiển nhiên muốn nổ tung. Trong lòng ta kinh hãi, nên biết khách sạn này là nơi chuyên dành cho người đi đường nghỉ chân, bên trong chật kín khách. Nếu ống đồng phát nổ… Tâm niệm xoay chuyển, ta lập tức toàn lực xuất chưởng. Trong Hạo Kiếp Phổ có một môn Triền Ti chưởng pháp, cao nhất là Miên Nhu. Ống đồng này dường như là phích lịch đạn cải chế của Phích Lịch Môn, vậy chỉ cần không thay đổi vị trí ống, chất lỏng và thuốc nổ bên trong cùng các vật thể khác tiếp xúc chậm, sẽ không phát nổ. Trong khách sạn hỗn loạn một mảnh, ta không rỗi suy xét nhiều, cẩn thận từng ly kiểm soát nội lực, từng bước di động ra khỏi cửa sổ, thi triển khinh công đạp mái hiên tiến lên. Muốn tìm một địa phương không người đem ống đồng này ném đi… Ta vừa tìm chỗ vắng người, vừa thi lực duy trì ống đồng cân bằng. Nên biết nội lực ta luyện trước đây lấy dương cương làm chủ, vận nội lực âm nhu thế này thực không dễ dàng, hơn nữa thi triển khinh công song song cũng cần chú ý nửa thân trên không được động, bằng không ống đồng lập tức có thể nổ tung. Cuối cùng tìm được một khúc sông nhỏ, bờ sông hoàn toàn vắng vẻ, là địa phương tốt để ném món đồ chơi này. Ta thở phào nhẹ nhõm, vận điểm nội lực cuối cùng, chậm rãi đẩy đi. Ngay lúc định xuất thủ trên vật hình ống, bỗng cảm thấy từ ba hướng: phía sau cùng hai bên người nổi lên ba trận kình phong. Trong nháy mắt không cho phép ta cân nhắc, ta trở tay xoay người, đem ống đồng đẩy ra. “Bách bách bách” ba tiếng vang lên, ta trúng ba chưởng, thân thể lập tức nhẹ hẫng, bay về phía sau. Đồng thời “Ầm!” một tiếng nổ, ta chỉ nghe thấy nửa tiếng hét thảm, rồi hoàn toàn im ắng. Ba chưởng kia đánh rất nặng, trong đó chưởng đánh vào lưng bởi ta xoay người mà ấn giữa ngực ta. Ngũ tạng lục phủ của ta đều như bị đảo lộn, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ miệng tuôn ra. Ta ngậm chặt miệng, đưa tay bịt lại, rốt cuộc dừng được máu không ngừng ứa ra. May mắn bờ sông không phải nham thạch mà là đất bằng, ta nằm trên mặt đất, nửa ngày không thể nhúc nhích. Miễn cưỡng ngoảnh đầu, thấy phía sau khói đen dầy đặc, bên trong còn lách tách đốm lửa, nhìn không rõ nhân ảnh. Ống đồng này khi nổ uy lực quá lớn, ta ném nó ra sau lưng ba người đánh lén ta, cự ly ném đi cũng không xa. Nếu ta không bị bọn họ đánh cho văng ra mấy trượng, phỏng chừng bây giờ đã nổ thành mảnh vụn. Ba người nọ võ công rất cao, nhưng cách địa điểm phát nổ quá gần, e rằng sống không được. Tất nhiên tình huống hiện tại của ta, cũng cách cái chết hơn một hơi thở mà thôi. Nội lực trống rỗng, thân thể thụ thương nghiêm trọng, đoán chừng nội tạng đều bị chấn thương rồi, thực sự thê thảm đủ kiểu. Qua hơn nửa ngày mới có thể miễn cưỡng cử động, từ ngực áo lấy ra một đống dược Hoa Vị Miên cho ta, tìm dược trị thương, một hơi nuốt vào. Các vị thuốc Hoa Vị Miên cho ta đều là thượng hạng, chẳng bao lâu trong đan điền lại cảm thấy sức nóng dâng lên, nội lực kiệt quệ lại sinh ra chút ít. Dưới tình huống như vậy, chút nội lực xuất hiện cơ hồ có thể nói là trân quý vô cùng. Ta khoanh chân tĩnh tọa, vận công. Nội lực đi khắp một Chu Thiên, xem như từ biên giới cõi chết trở về, ta thở ra một hơi, đứng dậy. Thân thể run rẩy kịch liệt, dùng rất nhiều khí lực mới đi đến nơi xảy ra chuyện. Trên đất là một bãi tàn tích, có mảnh vũ khí, có đất đá còn có… tàn chi của người. Không phải chưa từng thấy người chết, nhưng chết như thế quả thực khiến người ta quá khó chịu đựng, ta quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn những thân thể tứ chi vương vãi kia. Kế tiếp làm thế nào? Tìm một nơi tĩnh dưỡng, hay mau chóng về Độc Cốc để tránh lại bị địch nhân tập kích? Ý niệm đầu tiên hiển nhiên là lẩn trốn, ít nhất phải chờ thương tích ổn định rồi mới tới Độc Môn, tránh làm Hoa Vị Miên lo lắng. Nhưng ngay sau đó liền nghĩ, nếu thời gian dài không trở về hắn sẽ càng lo lắng, nhất thời trở nên do dự. Chờ đã… ba người này nhằm vào ta, thế nhưng vì cái gì? Ta cũng không đắc tội bao nhiêu người, cùng lắm là… Hồng Ngạn Trúc? Lẽ nào thủ hạ của hắn còn có người chưa chết? Vậy chẳng phải Hoa Vị Miên sẽ gặp nguy hiểm? Nghĩ đến đây, trong lòng ta phát lạnh, vội vàng kéo thân thể tả tơi này chạy về khách sạn. Trong khách sạn loạn thành một khối, ta không rỗi quan tâm bọn họ, vào phòng thu thập hành lý, cùng những người tháo chạy ra khỏi khách sạn, thúc ngựa vung roi, hướng về Độc Cốc. Lộ trình một ngày được ta vội vội vàng vàng hoàn thành trong nửa ngày, thương tích càng nặng thêm, lúc cơm trưa yết hầu khó chịu đến nỗi nói không ra lời, vẫn là dùng bút viết thay. Tới buổi chiều, hầu như chỉ nằm trên lưng ngựa mà đi, nỗ lực chịu đựng không thoải mái, liều mệnh chạy. Đến cổng Độc Cốc, ta đã cân bì lực tẫn, máu tươi từ cuống họng chực nôn ra, đầu óc hỗn loạn. Miễn cưỡng mở cửa Độc Cốc, đã là khó có thể chống đỡ, yếu ớt ngã xuống. Đang mơ mơ hồ hồ, có người thay ta mặc áo choàng đội mặt nạ bảo hộ, dẫn ta một mạch vào trong. Sau đó dường có ai tranh chấp với người mang ta tới, nội dung tựa hồ là vấn đề cho ta vào hoặc phải thông báo trước. Kết quả người nọ đi vào trước, người mang ta đến và ta đứng chờ một bên. Sao còn chưa gặp được Hoa Vị Miên? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến khả năng đó, ta chỉ thấy lo lắng vạn phần, nghĩ thế nào không mau mau đi vào xem hắn, nhưng một mực hỏi không ra tiếng. Túm tay áo người bên cạnh, mở to mắt, trước mặt toàn những đốm sáng bay qua bay lại. Thật vất vả trụ vững, người nọ dường như là một đệ tử tầng trung thủ hạ của Tứ Nhi, ta kéo tay hắn, viết vào lòng bàn tay hắn: “Ta muốn gặp Hoa Vị Miên.” Người nọ chần chừ một lúc: “Thôi được, ngươi là bằng hữu của môn chủ, có lẽ ngài sẽ không nổi giận, ta mang ngươi vào… Bất quá ta không thể vào Tâm Các, ngươi phải tự mình vào trong, được không?” Ta gật đầu, lộ trình hơn nửa ngày qua, nếu không phải muốn gặp Hoa Vị Miên, tình trạng hiện tại của ta căn bản chống đỡ không nổi. Bấy giờ người ngay phụ cận, dẫu thế nào ta cũng có thể cố gắng. Người nọ mang ta đi vào, dừng lại bên ngoài một lầu các: “Đây là Tâm Các, nơi môn chủ tịnh tu, đẳng cấp ta quá thấp không thể tiến vào, ngươi… tự mình đến đi.” Ta gật đầu, tận lực nhanh chóng bước vào trong. Xuyên qua hành lang thật dài tới cửa, ta cũng chẳng chú ý cái gì lễ tiết, trược tiếp đẩy cửa đi vào. Bên trong lại là một tòa đại sảnh, bậc thang kéo dài lên, ngồi ở trên cao chính là Hoa Vị Miên. Cách khá xa, lúc này ta đã hoa mắt, căn bản nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy sắc mặt hắn rất xấu, không biết có phải bị thương hay không. Bậc thềm rất cao, ta đang định bước lên, lại nghe hắn quát lớn: “Đứng lại! Đừng lên đây!” Ta ngơ ngác, hắn tiếp tục quát: “Ngươi câm miệng cho ta! Không cần nói!” Ta tựa vào cây cột, trí óc vốn không linh hoạt càng hỗn loạn một khối, chẳng rõ vì sao hắn có thái độ như vậy. Lại nghe hắn hạ thấp thanh âm, nếu không phải nhĩ lực của ta không tệ, chắc hẳn nghe không ra: “Ngươi, ngươi cho rằng ta thật sự phải cầu ngươi, ta thật sự không có ngươi không được sao, cư nhiên, cư nhiên…” Thanh âm của hắn càng thấp, cả nghe ta cũng nghe không rõ. Lại tập trung nghe, liền nghe hắn nói: “Chẳng qua là một cái lão đầu, diện mạo bất hảo, tính cách cũng phổ thông, ngay cả tình nhân đã định hôn cũng chẳng cần ngươi, ngươi có chi để kiêu ngạo chứ…Thiên hạ tuấn nam mỹ nữ vô số, bằng cái gì ta không thể không có ngươi…” Trong đầu ta “ông” một tiếng, đốm sáng trước mắt ngừng nhảy múa, mà là một mảnh đen kịt. “Phải, là ta đùa bỡn ngươi, ta thế nào sẽ thích một xú nam nhân… Ta, ta chán ghét ngươi cho nên lừa ngươi…” Tiếng cười của hắn dần dần hạ trầm, lòng ta cũng chìm xuống, lồng ngực buồn bã, lại có chút cảm giác mất hết hy vọng. Ta còn ngỡ rằng, chí ít kiếp này, ta có khả năng hạnh phúc. Ta còn khuyên bản thân ta, cho dù là nam nhân thì sao, nữ nhân cũng phản bội vậy, chỉ cần chân thật yêu mến là tốt rồi. Ta đã chuẩn bị sẵn sằng tất cả để tiếp nhận hắn, ta… đã động tâm rồi. Nhưng lúc này hắn lại nói, hắn gạt ta? Dùng tay che miệng, từng vốc từng vốc máu dọc theo cánh tay nhuộm đỏ ống tay áo, chìm vào sắc đen sẫm, che giấu đi màu sắc rực rỡ. Ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Hoa Vị Miên: “Không được, ta không thể tái phạm sai lầm trước đây lần thứ hai, không thể sống một đời như vậy lần nữa… Ta, ta đi quấn hắn cầu hắn, ta…” Kế tiếp hắn nói cái gì, ta cũng chẳng còn nghe rõ – nhĩ lực quyết định bởi nền tảng nội công, dù nội lực hao tổn nhiều cũng không tạo thành vấn đề quá lớn, nhưng thân thể đã đến cực hạn, có bao nhiêu tiếng động cũng vô pháp phản ứng. Ta miễn cưỡng làm chính mình đứng thẳng, không muốn bộc lộ vẻ thất bại, nhưng thực tại chống đỡ không nổi, nặng nề ngã xuống, va vào cây cột bên cạnh bậc thang, tiếng vọng rất lớn. “Mộ Sinh!” Ta nghe được thanh âm quen thuộc vang lên, thanh âm lớn đến mức cả đại sảnh đều như rung động. Ta nhắm mắt, thầm nghĩ vì sao ngày ấy trên Thái Sơn không triệt để chết đi, phải chịu lừa dối cùng nhục nhã như vậy.   Có gì đó nhẹ nhàng phất qua trên trán, rồi đến môi, lại lướt qua toàn thân. Đau đớn trên người thoáng giảm bớt, cảm giác bứt rứt tại ngực bụng cũng tan đi ít nhiều. Ta mở mắt ra, lại là gian phòng quen thuộc, người bên cạnh quen thuộc. Hoa Vị Miên ngồi cạnh giường nhìn ta, trong mắt tràn ngập quan tâm, ta chỉ thấy buồn cười, quay đầu đi không nhìn hắn. “Mộ Sinh, ngươi đừng giận, ta, ta hôm qua làm sai, ta cho rằng ngươi phái người tới nên nhất thời tức giận…” Hắn nói thầm, vươn tay giữ ta. Ta liền né tránh, mới phát hiện chính mình… Ách, dường như không mặc y phục… Lòng ấm ức đến khó chịu, chẳng muốn nghe hắn nói, đưa lưng về hắn nhìn tường, phớt lờ hắn. Tuy hành vi như vậy có phần trẻ con, nhưng quả thật không muốn đối diện hắn. Không bao giờ quan tâm đến cái gì tình ái nữa, ta vốn không nên xa xỉ mong cầu điều gì, thứ hai mươi mấy tuổi không chiếm được, lẽ nào trở thành một lão đầu lại có thể đạt được? Đã đinh trước sẽ chẳng có ai chân tâm đối đãi ta, mọi lời nói đều là lừa dối, chỉ vì một số mục đích mà nói ra để trêu đùa ta thôi. “Mộ Sinh, quen biết nhiều năm như vậy, không phải ngươi không biết ta là dạng người nào, ngươi cảm thấy ta thật sự sẽ dùng loại chuyện này lừa gạt ngươi sao?” Giọng Hoa Vị Miên rất thấp, thì thầm bên tai ta, “Ta đối với ngươi thế nào, sống lại đến nay ngươi chẳng thể không có cảm giác, tính cách ta ra sao ngươi cũng tinh tường, nếu ta thật sự hận một người, ta sẽ trực tiếp đánh hắn giết hắn, tuyệt không kéo bản thân vào lừa hắn… Mộ Sinh…” Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào má ta, thanh âm khàn khàn: “Ngươi biết khi ta nhận ra người đứng phía dưới là ngươi ta sợ hãi bao nhiêu, ngươi có thể trở về, tất nhiên là đã đồng ý suy xét cảm tình của ta… Ta lại…” Tiếng nói của hắn càng lúc càng gần, ta có thể cảm giác được sợi tóc của hắn rũ xuống cạnh tai ta, “Đợi đến khi ta chạy xuống, phát hiện ngươi… Ngươi nôn nhiều máu như thế, ta…” “Chẳng qua là một xú lão đầu, dù có chết, lại có quan hệ gì?” Ta thốt ra, oán giận trong lời nói rất nặng, nhưng ngữ thanh khản đục. Vừa nói một câu, cuống họng đã khó chịu vô cùng, dốc sức ho mấy cái mới miễn cưỡng ổn định hơi thở. Hoa Vị Miên vốn nửa tựa bên mép giường, liền vội vã ngồi lên giường đỡ ta dậy, chậm rãi vỗ vỗ lưng ta. Bình phục lại mới phát giác bấy giờ ta gần như dựa vào người hắn, hơn nữa thân trên hoàn toàn lõa lồ, da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, nổi da gà, nhịn không được đánh rùng mình. Hoa Vị Miên cùng ta thân thể chạm nhau, lập tức lấy chăn quấn kín ta, nhưng không thả ta nằm xuống, mà ôm ta vào lòng, tiếp tục vỗ nhẹ sau lưng ta. “Ngươi thụ thương rất nặng, yết hầu cơ hồ bị khói lửa xông ngạt, còn nôn nhiều máu như thế… Ngươi đừng nói chuyện, được chứ? Dù tức giận cũng không nên nói, chờ ngươi khỏe rồi ta mặc ngươi xử trí. Ngươi muốn đánh muốn mắng muốn chẻ thành từng mảnh đều tùy ngươi…” Hắn nói bên tai ta, thanh âm rất khẽ. Thân thể là quan trọng nhất, dù muốn ly khai, cũng phải dưỡng hảo thương rồi tính. Nghĩ tới đây, ta cũng ngừng vùng vẫy, tùy ý hắn làm gì nói gì. Hắn lại buông ta ra, nhẹ nhàng xuống giường, đi khỏi cửa. Ta nằm trên giường, chăn bông vốn để chống lạnh, nhưng chất liệu tơ sợi khiến người ta có một loại cảm giác băng lãnh, ta co người, không quen khỏa thân tiếp xúc chăn mền như vậy. Cửa chầm chậm mở ra, Hoa Vị Miên khinh thủ khinh cước tiến đến, trong tay bưng một chậu than.  Trong phòng vốn đã đốt lửa, lúc này lại càng ấm áp. Hắn đặt chậu than xuống trở lên giường, một tay xách vật gì đó tròn tròn đặt cạnh người ta, ta cảm nhận được hơi nóng, liếc mắt nhìn, chính là một cái tụ lô (một loại hỏa lò nhỏ dùng để hong quần áo). Bây giờ lại tỏ ra quan tâm săn sóc? Da mặt đều bóc trần ra rồi không phải sao? “Tha thứ ta lần này được không, chúng ta đều khả dĩ làm lại từ đầu, ta không muốn bị hủy hoại trong tay cùng một người lần nữa, Mộ Sinh…” Hoa Vị Miên lên giường nằm bên cạnh ta, ta xoay người đưa lưng về hắn, hắn lại từ phía sau ôm lấy ta, thấp giọng nói: “Đời trước nếu không do nàng, ngươi ta sao có thể đến mức trở thành thù địch… Đáng trách ta thủy chung mềm lòng với nàng, vẫn cho rằng cẩn thận hơn một chút nàng cũng chẳng đáng ngại…” Ta bị hắn ôm tới rất không tự tại, xoay người đối diện hắn, chạm đến ánh mắt hắn, thoáng giật mình. Tướng mạo Hoa Vị Miên phi phàm, nhưng trong ngũ quan hoàn mỹ của hắn, chỉ có đôi mắt là có thể che giấu những thứ khác. Cặp mắt hắn linh động, tựa như biết nói. Khi hắn chuyên chú nhìn một người, đối phương sẽ rất khó chuyển dời đường nhìn. Lúc này ta cùng hắn ánh mắt giao nhau, chỉ cảm thấy thần khí kiêu hãnh và cao ngạo xưa nay của hắn đều thu liễm lại, ta có thể nhận ra yêu thương cùng hối hận dâng tràn. Phẫn nộ ủy khuất bất cam trong lòng bỗng nhiên phai nhạt, cố chấp vốn đã rúc vào sừng trâu bị cuốn ra ngoài, lời hắn nói tiến được vào lòng. Một khi chịu suy nghĩ, có lý nào còn nghĩ không thông. Ta mở miệng, không phát xuất thanh âm, đành làm khẩu hình. — “Điệp Nhi.” Hoa Vị Miên gật đầu: “Là nàng… Lần trước ngươi bị Hồng Ngạn Trúc bắt đi, ta luôn cảm thấy ít nhiều có liên quan đến nàng, vì vậy không cho nàng ở bên cạnh, để nàng quản lý một số việc vụn vặt, kết quả nàng lại giấu diếm chuyện ngươi đến…” Hắn dừng chốc lát, cắn răng nói: “Nàng nói với ta là ngươi phái người tới, chuyện ta ngươi nói ở cửa cốc hôm ấy, nàng ở bên trong đã nghe thấy… Ta đoán nàng định bắt nhốt ngươi, tìm một người khác bảo là ngươi phái tới, sau đó…” Hắn run rẩy, “May mà ngươi xông vào, nếu không quá nửa sẽ bị nàng giết chết…” Ta cau mày, mở miệng: “Tại sao?” Vừa hỏi liền hiểu ra đáp án, quả nhiên hắn nói: “Là vì ta.” Bất quá lời kế tiếp lại có chút bất đồng với tưởng tượng của ta: “Ngươi biết, ta và Điệp Nhi lớn lên cùng nhau, nàng vẫn luôn ở bên người ta… Với nàng mà nói, người quan trọng nhất chính là ta, nàng hy vọng ta có thể trở thành đệ nhất võ lâm, danh dương thiên hạ. Thú một thê tử mỹ lệ – hoặc giả là một vài – sinh một đám tiểu hài khả ái… mà không phải yêu một nam nhân, lại còn đơn phương yêu…” Hắn cười khổ lắc đầu: “Cho nên nàng thà rằng chính mình chết, cũng muốn lôi ngươi ra khỏi ta… Trước đây, khi ta còn chưa phát hiện tâm tư của ta đối với ngươi, nàng đã biết. Do đó nàng cố ý chết dưới kiếm của ngươi, mà kiếp nàng, nàng…” Hắn ngừng lại, hai cánh tay ôm ta đột nhiên siết chặt: “Nàng hạ thủ với ngươi, sao nàng có thể làm vậy, nếu ngươi chết rồi…” Nói đến đây, khuôn mắt hắn hơi ửng đỏ: “Ta đây cũng…” Hắn ôm ta thật chặt, nhè nhẹ run như đang sợ hãi. Ta vỗ vỗ hắn bày tỏ an ủi, khều khào nói: “Đừng hạ thủ với nàng, được không?” Hoa Vị Miên trừng lớn mắt nhìn ta: “Mộ Sinh, nàng muốn giết ngươi… Nếu không phải ngươi chạy trốn mau vận khí hảo, hiện tại có thể đã chết. Ta, ta làm sao buông tha nàng…” “Ngươi sẽ hổ thẹn.” Quả thực không dễ chịu, chỉ có thể cố gắng nói ít đi vài từ, bất quá ắt hẳn hắn minh bạch. Hắn sửng sốt, ôm ta càng chặt hơn, mặt tiến lại gần, toàn bộ kề sát ta. Môi chạm vào môi ta, cũng không hôn sâu, chỉ là không ngừng ma sát. “Mộ Sinh, ngươi… đang lo lắng cho ta?” Tại một bên mặt, hắn hỏi ta, có chút cẩn thận dè dặt có chút không dám tin, cũng có chút vui mừng, “Ngươi không giận nữa phải không? Lần này ngươi trở về, là đã quyết định ở cùng ta đúng không?” Hắn ôm quá chặt, ta có phần thở không nổi, chịu không được bắt đầu ho khan. Hắn vội vàng buông ta ra, vừa vỗ vừa vuốt. Ta trừng hắn, dùng thanh âm khàn khàn nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải ngươi bảo thiên hạ tuấn nam mỹ nữ vô số, không cần nam nhân vô dụng bị người định hôn vứt bỏ như ta sao?” Buột miệng nói rồi mới phát giác lời này nghe thế nào cũng là hờn dỗi oán trách, trên mặt ta một trận rối rắm, xoay người đi che giấu sự lúng túng của bản thân. “Mộ Sinh, ta, ta lúc đó nhất thời quá giận, hơn nữa ta nghĩ nếu ngươi vẫn không chấp nhận ta, ta chỉ có thể tiếp tục làm địch nhân của ngươi…” Hắn có chút luống cuống, ngữ thanh gấp rút, “Còn nữa, lúc ấy ta nghe bước chân ngươi nặng nề, cho rằng tùy tiện một kẻ sai vặt, ta thì thầm độc thoại cũng không lớn…” Hắn lại từ phía sau ôm ta: “Mộ Sinh không phải ngươi không biết, cho dù nướng chín ta, cái miệng vẫn đức hạnh này… Lần này ta suýt bị hù chết lại hối hận tới đòi mạng, ngươi muốn phạt ta thế nào đều được, nhưng hiện tại ngươi thụ thương rất nặng, cần hảo hảo tịnh dưỡng mới tốt. Trước đừng nổi nóng, để ta săn sóc ngươi… Cũng đừng ly khai, được không?” Ta xoay người, cổ họng còn đau rát, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng: “Ta…” Hắn đưa tay che miệng ta: “Khó chịu thì đừng nên nói chuyện, nghe thanh âm khó nghe của ngươi, ta…… ta đau lòng…” Dưới tình huống bình thường, hắn ắt hẳn sẽ nói “Khó nghe như vậy thì đừng nói nữa nghe thật chói tai” các loại đi? Cho dù mạnh miệng nói chẳng êm tai, hắn vẫn là quan tâm ta. Ta ngoan ngoãn im lặng, nếu hắn không cho ta nói, ta liền chẳng nói cho hắn. Kỳ thực khi hắn cao cao tại thượng nói ra những lời kia, ta bi thương, đồng thời cũng minh bạch, ta thích hắn, thích hơn nhiều so với suy nghĩ của ta trước đó. Bằng không ta sẽ không đau đớn như thế giận dữ như thế, sau khi tỉnh lại càng chẳng giận dỗi với hắn. Bất quá… hắn không muốn nghe, trước mắt ta không nói được rồi. Dù sao đều già như vầy, còn treo những lời này bên mép, cũng có phần xấu hổ. Về sau, còn nhiều thời gian, không phải sao? Có một người bận trước vội sau lo lắng ta mặc thiếu manh áo ăn thiếu muỗng cơm thế này, thương tích của ta khỏi rất nhanh. Suy cho cùng không phải thân thể của lão đầu năm mươi tuổi, rất dễ dàng hồi phục. Bất quá cơ thể thanh niên cũng có vấn đề khiến ta phức tạp, đó chính là những việc kể ra thực bình thường, nhưng ở cạnh Hoa Vị Miên phản ứng thân thể lại có vẻ… rất ái muội. Hiểu được cảm tình của hắn, cùng hắn thân thể tiếp xúc liền trở nên lúng túng. Tuy ta luôn cho rằng loại nam tử lớn lên phiêu lượng mới dẫn dắt dục vọng của đồng tính, bất quá… Thỉnh thoảng đêm khuya ngủ không say, có thể cảm thấy hắn đang “động thủ động cước” với ta – Trước đây cũng có, nhưng lúc trước luôn nghĩ rằng hắn ngủ tay chân không nề nếp, hiện tại… Về phần phản ứng nào đó mỗi sáng sớm thức dậy, lúc trước cũng xem như không vấn đề, bây giờ đã rõ. Ai cũng là nam nhân, trước kia ta thường kỳ quái vì cái gì sáng sớm hắn thức dậy dục vọng cường liệt như vậy, còn suy đoán phải chăng hắn thuộc loại người tình dục đặc biệt thịnh vượng, kết quả… cư nhiên là vì ta. Ách, ta biết nam nhân cùng nam nhân khả dĩ ở chung, cũng có thể tầm hoan như nam nữ, nhưng… phải làm thế nào nhỉ? Lẽ nào tựa như trong sơn động hôm ấy… Vừa nghĩ đến ta sẽ động thủ thay hắn “như vậy”, mặt ta liền nóng hổi, vô pháp tiếp tục tưởng tượng. May mà hiện tại còn đang “dưỡng thương kỳ”, Hoa Vị Miên tuy thường xuyên phát tình, cũng chỉ dám vụng trộm làm chút mờ ám, huống chi chuyện trước đó ta còn chưa nói với hắn ta đã không tức giận nữa. Bất quá kéo dài như thế cũng chẳng được bao lâu, Hoa Vị Miên chiếu cố ta chiếu cố đến cẩn thận từng ly, len lén chiếm tiện nghi chiếm tới con mắt xanh mét. Theo với thân thể ta tốt đến mức có thể liên tục lộn nhào một trăm tám mươi cái, biểu tình của hắn cũng càng ngày càng sốt ruột, mấy lần muốn nói gì đó, đều bị ta bưng bít. Rốt cuộc hắn nhịn không được, một đêm sau khi tiến hành các loại đối thoại “Uống thuốc chưa” “Ăn chưa” lần thứ hai, rất nghiêm túc ngồi trên giường hỏi ta: “Mộ Sinh, ngươi còn giận ta đúng không? Ta phải làm sao, ngươi mới có thể nguôi giận đây?” Ta lắc đầu. Từng tuổi này rồi, rất nhiều chuyện suy nghĩ rõ ràng sẽ chẳng còn tính toán: “Ta không tức giận.” Hắn cũng xem như trùng quan nhất nộ (*)… ách, vi đầu gỗ. Trục xuất Điệp Nhi, nói với nàng nếu ta chết, hắn cũng không sống thêm một ngày. Chạy đi đốt sạch tổ chức sát thủ Điệp Nhi mời, thậm chí một mạch truy xét xuống, cả Phích Lịch Môn bán vũ khí cho tổ chức nọ đều bị hắn đại náo một trận, làm khó dễ tới nhan diện vô quang. ((*) trùng quan nhất nộ: giận dữ đến nỗi tóc dựng đứng đẩy cả mũ (quan) lên cao) Hắn đối với ta như vậy, ta còn có gì để tức giận? “Thật sự không giận?” Ánh mắt hắn sáng lên, nhích gần một chút nhìn ta. Ta lùi về sau một ít, gương mặt hắn lập tức âm trầm xuống: “Ngươi phân minh hay không cao hứng…” Là ta cảm thấy mất tự nhiên. Bất quá lại không thể nói thẳng, đành phải ổn định bất động, mặc hắn từng chút từng chút tiến lên phía trước, bắt đầu động thủ động cước: “Mộ Sinh, ta nghĩ sau khi bàn giao hầu hết việc ở Độc Môn, chúng ta xuất du có được không? Ta vẫn muốn cùng ngươi ngắm khắp danh sơn đại xuyên, xem hết thế gian kỳ cảnh.” Hắn chần chừ một chút, sắc mặt thoáng thay đổi, “Đương nhiên, không tới Thái Sơn.” Xem ra cái chết của ta ảnh hưởng đến hắn sâu đậm, lòng ta áy náy, gật đầu nói: “Hảo.” Hắn lại tiến gần hơn: “Mộ Sinh, chúng ta, thế này xem như ở cùng nhau phải không?” Ta gật đầu: “Phải a.” Môi hắn đã kề sát bên mặt ta: “Mộ Sinh ngươi biết ở chung nên làm cái gì chứ?” “Cái kia…” Ta luống cuống tay chân, “Ta nhất định phải động thủ sao?” “Không, ngươi không cần.” Hoa Vị Miên cười, môi chạm vào ta, chất giọng thấp đến không thể thấp hơn. “Mộ Sinh ngươi chỉ cần nằm yên – cũng đừng hoàn toàn bất động, phối hợp cần thiết vẫn cần phải có – là được rồi.” Nói đoạn hôn ta, tuy ta cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không thích hợp, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra, bèn tùy hắn. Dù sao, nếu đã chung sống, loại chuyện này luôn luôn tránh không khỏi. Thế nhưng… hắn đang làm cái gì? Sao, sao có thể ngậm nơi đó! Hắn, tay hắn đang làm gì? Ấy là thứ gì? Dinh dính lại trơn trơn. A! Thế nào khả dĩ đặt ở đó! Ta hoàn toàn trì độn, trí óc trống rỗng. Việc làm của Hoa Vị Miên đã vượt qua năng lực lý giải bình thường của ta, ta chỉ có thể mặc hắn an bài, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, thẳng đến — “Đau! Buông ra a…” Thật khó chịu thật kỳ quái… “Nhẫn một chút, một chút là tốt rồi…” “Vì cái gì… phải như vậy?” “Bởi vì ta yêu ngươi a.” …… “Hảo chút không? Thoái mái không?” “… Ân.” Kết quả sáng sớm hôm sau cả người như bị bẻ thành từng khúc, dậy cũng dậy không nổi. Hoa Vị Miên chạy đi luộc cho ta mấy quả trứng gà đỏ, bảo là tập tục. Mà ta còn đang chìm trong kinh ngạc. Nam nhân cùng nam nhân, nguyên lai… cư nhiên là như vậy… cái kia… “Không thích sao? Lần sau ngươi có thể chủ động…” Lẽ nào muốn ta tự %¥#& sau đó *%&*? “Vẫn, vẫn là ngươi tới đi…” Ta lắp ba lắp bắp nói, “Bất quá, chẳng lẽ không thể không làm sao?” Loại chuyện này rất quái lạ đi, tuy rằng… có điểm thoải mái.   Hoa Vị Miên lên giường, chui vào trong chăn, tay men theo hướng dọc xuống dưới: “Đừng quên thân thể này vừa mới hơn hai mươi tuổi, chính là huyết khí phương cương.” Hắn không phải cũng vậy sao, cứng rắn đụng vào ta… “Ngươi là lần đầu, không lăn qua lăn lại ngươi nữa. Ăn điểm tâm rồi bổ sung giấc ngủ, thời gian về sau còn rất dài.” Hoa Vị Miên cười nói. Chú thích: