Part 18*Chà không ngờ ở đây mà mình cũng được xem phim miễn phí nhỉ* đó là suy nghĩ của nó khi thấy hắn đang ôm hôn một cô gái nào đó _Cô làm gì ở đây_Cảm giác như có người đang nhìn mình, hắn dừng lại và phát hiện ra nó đang nhìn về phía hắn _Tại sao tôi không được ở đây nhỉ_Nó khinh khỉnh nhìn hắn _Đó chẳng phải là Thùy Anh sao_Cô gái hôn hắn không ai khác chính là Lyna, cô sợ hãi khi thấy nó, chân mày nó khẽ nhíu lại _Cái trường chết tiệt_Nó tức giận bỏ đi khi một lần nữa có người gọi nó là Thùy Anh *Giờ vào lớp* khi nó bước vào ai.. ai cũng há hốc miệng còn nó thì miệng cứ cười liên tục _Xin chào mọi người tớ là Hàn Băng ,là học viên mới xin mọi người giúp đỡ_Nói xong kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch khiến lũ con trai điều đóng băng :) _Cô ta là Hàn Băng_Học sinh 1 _Ừk Hàn Băng chứ không phải là Thùy Anh_Học sinh 2 _Trời ơi chuyện quái gì vậy, sao lại giống nhau đến thế chứ_Học sinh 3 bla..bla. _Cả lớp trật tự Hàn Băng em về phía cuối lớp ngồi với Hàn Phong nhé_cô giáo vui vẻ nói, nó cũng không từ chối đi từ từ về phía cuối lớp _Lại là cô, chúng ta có duyên thật đó_Hắn nhìn nó lạnh lùng _Cứ cho là vậy đi_Nó lạnh nhạt trả lời, những tiết học trôi qua trong sự im lặng và nhàm chán, hắn thì chơi điện thoại đôi lúc Lyna quay xuống nói gì đó hắn chỉ trả lời cho có rồi thôi, còn nó thì nằm ngủ một cách ngon lành “Tại sao lại có thể giống như vậy chứ,từ giọng nói cho đến dáng vẻ, cái điệu bộ lúc ngủ cũng giống, Hàn Băng ruốt cuộc cô là ai cơ chứ, Thùy Anh rốt cục em còn sống hay đã chết” đó là suy nghĩ của hắn khi thấy cái điệu bộ của nó khi ngủ _Này dậy đi về_Hắn khẽ lay người nó _Ơ..mọi người về hết rồi à_Nó ngơ ngác dụi mắt đáng yêu nói khẽ làm tim ai đó lỗi nhịp và linh cảm cho rằng nó (hàn băng) chính là Thùy Anh _Ừk về thôi, à mà khoan tôi từ nay sẻ là chủ của cô_Hắn nói “Tôi từ nay sẻ là chủ của cô” câu nói cứ văng vẳng trong đầu nó, làm nó đau đầu kinh khủng _Này không sao chứ_hắn hỏi khi thấy nó ôm đầu, còn nó cố lắc đầu xua đi câu nói đó _Nhưng tại sao anh lại là chủ của tôi được cơ chứ, anh vô lí vừa thôi_Sau khi định thần lại nó hung hăng nói *Đó cái giọng điệu này chắc chắn là Thùy Anh* _Vì những bức ảnh này nếu cô không muốn cả trường thấy những bức ảnh của cô lúc ngủ thì phải nghe lời tôi_Hắn vừa nói vừa đưa những bức ảnh lúc ngủ cho nó xem _Yaaaaa anh đúng là đồ đê tiện_Nó bực dọc _Cứ mắng chửi thoải mái nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai chỉ cần cô cứng đầu tôi nhất định sẽ cho cô biết tay, còn bây giờ đi ăn tối với tôi_Nói rồi kéo tay nó đi mặc cho nó mắng chửi hung hăng không chịu đi *Tại nhà hàng* Bin đang ngồi trong đó chờ hắn, khi thấy nó xuất hiện thì Bin cả người ảnh đóng băng chẳng thể mở miệng nói được lời nào cả. _Bin đây là Hàn Băng làm quen đi_Như hiểu được tâm lí thằng bạn hắn lên tiếng giải thích cho Bin _Xin..xin chào tôi là Khánh Nhật cứ gọi tôi là Bin cũng được_Bin lúng túng nói, nó không nói chỉ mỉm cười đáp trả, rồi buổi ăn diễn ra trong sự vui vẻ * Tại nhà nó* _Ủa bố mẹ về rồi sao_Nó vui vẻ nói _Nhớ con quá nên mới như vậy đó con gái_À bà Hoa chạy đến ôm nó (có ai còn nhớ bà Hoa không, bà Hoa chính là mẹ Hàn Vũ đó ạ) _Bố sao vậy còn mệt ạ_Nó lo lắng hỏi khi thấy ông Khang mệt mỏi (cái này sau này tớ sẻ bật mí tại sao nó gọi ông Khang bà hoa là bố mẹ sau nhé) _Ừk bố hơi mệt một tý thôi_Ông vui vẻ nhìn nó âu yếm _À bố mẹ con có người chị song sinh nào không vậy ạ_Nó hỏi _Sao con hỏi như vậy_Ông bà ngạc nhiên _Tại sáng nay con lên trường mà ai cũng gọi con là Thùy Anh làm con rất khó chịu, còn nói chẳng phải con đã chết rồi sao nữa_Nó bực bội nói mà không hề để ý đến sắc mặt của ông Khang và bà Hoa đang thay đổi _Có chuyện đó sao, mà thôi con ạ quan tâm làm gì, chuyện người giống người là thường thôi mà_Sau mấy giây bất động ông Khang nhàn nhã nói, nó cũng thôi mỉm cười chào ông bà rồi lên phòng nghĩ ngơi, sau khi tắm gội xong nó lại nghĩ lại những gì hắn nói và Bin, dường như Bin là một người rất quen thuộc với nó, nó đi sang phòng làm việc ông Khang thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ông với người vệ sĩ _Ông chủ ông tính sao nếu cô chủ nhớ lại mọi thứ_Người vệ sĩ _Haizzzzz ta thật sự cũng không biết nữa, chuyện đến đâu hay đến đó, nếu nó vẫn muốn trả thù cho bố mẹ nó thì ta chấp nhận cái chết_Ông Khang mệt mỏi nói, đúng 12 năm rồi kể từ ngày ông giết bố mẹ nó đếm nào ông cũng gặp ác mộng, chuyện một nam trước vào cái giờ khắc bom gần nổ ông nhân cơ hội nó không để ý đã đánh ngất nó, và tạo nên vở kịch nó đã chết và nhân lúc nó bị thương, nó bị mất trí nhớ và ông đã nói nó là con gái của mình và ông thực sự rất yêu thương nó, còn bà Hoa ông nói dối là có kẻ đặt bom hãm hại vì Hàn Vũ hôn mê thành người thực vật, nó quá sốc nên bất tĩnh rồi cũng mất trí nhớ nên bà Hoa mới đề nghị nhận nó làm con gái và bà cũng yêu thương nó như con ruột _Vâng ông chủ ông làm gì tôi nhất quyết vâng theo_Người vệ sĩ *Sáng hôm sau* _Nè đêm qua không ngủ được hay sao vậy_Hắn hỏi khi thấy mắt nó có vầng thâm _Ừk_Nó chỉ trả lời ngắn gọn rồi mệt mỏi về phía vườn trường, chọn một chỗ ngồi thích hợp đang thả hồn theo từng cơn gió, thì hắn bước đến _Cô có chuyện gì buồn sao_Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh nó _Tôi không biết nữa ,bây giờ tôi thấy rất mệt mỏi ,tôi mượn vai anh một lát nhé_Nói kèm theo hành động nó dựa vào vai hắn một cách thản nhiên, còn hắn chỉ khẽ mỉm cười “Vẫn vậy không thay đổi gì cả” _Nào đứng dậy tôi đưa đến một nơi_Hắn kéo nó đi, còn nó mặc cho hắn kéo đi vì bây giờ nó cũng không đủ sức để chống cự nữa, hắn dẫn nó đến ngọn đồi bồ công anh, điều đó làm nó rất thích , mọi ưu buồn điều tan biến hết trên môi nó và hắn diều xuất hiện một nụ cười tươi rất tỏa nắng , dường như cả hai trái tim cũng dần dần chìm trong sự hạnh phúc.