Hoa Đô Thú Y

Chương 42 : Hàng thật? Hàng nhái?

Hoa Đô Thú Y Tác giả: Ngũ Chí Chương 42: Hàng thật? Hàng nhái? Dịch: tuanff10 Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Đáng tiếc là tên Diêm Văn Huy này tựa hồ có vấn đề về tai nên không hề nghe thấy hoặc hắn không đủ IQ để nghe ra những ẩn ý trong đó: - Tuy em không có mời anh nhưng khi anh biết được hôm nay là sinh nhật của em thì đã sắp xếp tỷ mỷ hết mọi thứ cho em rồi. Hiện tại em chỉ cần nhanh chóng lên thay một bộ quần áo thật đẹp sau đó cùng với ảnh đến nhà hang Kim Kiều. Ở nơi đó, anh đã dự định tặng cho em một thứ rất là lãng mạn, đủ để cho em khắc cốt ghi tâm đến già…. - Tôi không có hứng thú cùng anh đi đến cái nhà hàng Kim Kiều gì đó. Không đợi y nói hết câu, Lý Vũ Hàm đã quả quyết cự tuyệt nói: - Tôi chỉ muốn ở trong này cũng với những người bạn của tôi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ mà thôi. Hiện tại, mời anh cầm theo bó hoa này rồi khỏi nhà tôi. Da mặt Diêm Văn Huy cũng không có dày bình thường, khi nghe những lời này của Lý Vũ Hàm xong, hắn không hề có tức giận mà ngược lại còn cười he he nói: - Nếu em đã không chịu cùng anh đi đến nhà hàng Kim Kiều thì anh sẽ ở lại đây cùng với đám bạn của em ăn để mừng sinh nhật em có được không? Em nên biết là chính Tiết di đã nói cho anh đó. Anh nghĩ em không mời anh mới khiến dì ấy tức giận chứ nhỉ? Tiết di trong miệng Diêm Văn Huy chính là mẹ của Lý Vũ Hàm. Trên thực tế, Diêm Văn Huy này là do mẹ của Lý Vũ Hàm tự mình an bài thay cho nàng. Mặc dù Diêm Văn Huy này thoạt nhìn còn trẻ lại lắm tiến, tương lai rất sáng sủa nhưng lại không hề vừa mắt của Lý Vũ Hàm. Bởi vì những người này đều dựa vào cường thế, vô luận là chuyện gì cũng thích tự mình làm chủ thay cho người khác, một khi người khác không làm theo sắp xếp của người đó thì lập tức sẽ làm người đó nổi giận. Trừ chuyện đó ra, Lý Vũ Hàm còn biết được danh tiếng không tốt của y rằng y tốc độ đổi bạn gái thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ hắn thay một chiếc áo nữa kìa. Hơn nữa hắn đã khiến biết bao nhiêu người phải vào bệnh biện phá thai, trong đó thậm chí còn có nhưng người đang là học sinh, là trẻ vị thành niên nữa! Không thể nghi ngờ rằng một khi dây vào một nam nhân như tên Diên Văn Huy này thì hiển nhiên sẽ gập rất nhiều phiền toát, hậu họa không kể siết. Vì vậy, Lý Vũ Hàm chưa bao giờ thèm để ý đến Diêm Văn Huy. Nhưng cái tên này không hề nhận ra được điều đó, hắn luôn bám riết lấy Lý Vũ Hàm dai như đỉa đói, hơn nữa hắn có tạo nên một cái mặt nạ cho mình ở trước mặt bố mẹ của Lý Vũ Hàm, tự biến mình thành một nam nhân cực tốt, cực có phong độ thân sĩ, giành được cảm tình của cả bố mẹ cô, đặc biệt là đối với mẹ cô. Đến nỗi kể cả khi nàng có ở trước mặt bố mẹ mình liệt kê ra những việc xấu mà Diêm Văn Huy đã từng làm thì hai người cũng không hề có tin tưởng, chuyện này quả nhiên khiến cô rất nhức đầu. Cho nên lúc này Lý Vũ Hàm nghe thấy Diêm Văn Huy lôi mẹ mình ra làm tấm bình phong, liền nhíu chặt mày lại. Bởi vì cô biết, nếu mình mà đuổi tên bệnh hoạn này đi thì chắc chắn rằng mẹ cô sẽ lải nhải quở trách cô đến mấy ngày cũng không có dứt, và nàng cũng không nguyện thấy cái kết quả này. Thế nên sau vài giây đồng hồ đắn đo, rốt cuộc cô cũng phái căn răng nói: - Anh thích ở lại đây vậy cứ ở lại đi, dù sao tôi cũng không thừa hơi mà tiếp đón anh. Dứt lời cô liền quay vào bếp tiếp tục sự nghiệp nấu nướng vĩ đại. Còn về phần tên Diêm Văn Huy kia thì quả thực cô đã coi hắn thành không khí mất rồi. “Hừ! Giả vờ thành cao. Cái loại nữ nhân như thế này tao thấy nhiều rồi. Để rồi xem, chả cần đến vài ngày nữa, tao sẽ khiến mày phải quỳ gối xuống giữa hai chân tao, vừa kêu gào khóc lóc van xin, vừa cao giọng khiêu khích” Nhìn thân ảnh bận rộn của Lý Vũ Hàm, trong đôi mắt của Diêm Văn Huy lóe lên nhưng tia tàn độc: “Không thể không nói dáng người của con đàn bà này quả thực ngon không thể tả được, còn ngon hơn cả đám nữ nhân mình quen vui đùa kia nhiều. Nếu không phải vì nguyên nhân này thì mình cũng chả thèm phí sức theo đuổi ả. Nếu có thể khiến ả quỳ xuống dung miệng chăm sóc tiểu đệ của mình của thực …chậc …chậc…phê miễn bàn! Đến lúc đó mình đặt một cái camera quay trộm lại rồi sau đó từ từ thưởng thức lại nhỉ… Sau một hồi dâm ý nổi lên ngập tràn trong đầu, ánh mắt Diêm Văn Huy lại đảo lên người những nữ nhân khác ở trong căn phòng này. Y híp mắt lại, đồng thời đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái qua phải từ ngọn đồi này qua ngọn đồi khác rồi tiếp tục thầm nghĩ: “Quả nhiên là một quân đoàn mỹ nữ mà. Đám bạn này của Lý Vũ Hàm có vóc dáng cũng không hề tệ một chút nào. Xem ra nếu đồng thời có thể thần phục được Lý Vũ Hàm thì mình cũng có thể chừa ra một chút khí lực để phát động thế công với mấy ả này. Nói không chừng đến lúc đó mình có thể hoang dâm vô độ, đem cả đám chị em tốt này lên giường cả đám, thực hiện cảnh n P cho sướng…” Tuy rằng trong lòng luôn nghĩ đến những chuyện xấu xa như vậy nhưng Diêm Văn Huy lại che dấu rất tốt, không hề biểu hiện nó lên khuôn mặt mình. Cầm bó hoa trên tay đặt xuống, y lập tức đến gần đám bạn của Lý Vũ Hàm, cũng chả thèm để ý đến những người kia không để ý đến y, y cứ thế là lại gần nói chen vào, cứ nở một nụ cười mà mình tự cho là quyến rũ nhất nhằm vào người khác. Một lát sau, Lỹ Vũ Hàm và mấy chị em đã bưng những món ăn thơm phức ra ngoài. Lý Vũ không chọn ra nhà hàng để ăn mà tự mình xuống bếp nấu ăn thực ra cũng có nguyên nhân khác. Chẳng qua là nàng tạm thời không muốn nói ra nguyên nhân này, tránh để ảnh hưởng tới tâm tình của tất cả mọi người. Đợi đến lúc Lý Vũ Hàm hoàn toàn rảnh tay thì đám chị em tốt của Lý Vũ Hàm với đi tới tự mình tặng cho Lý Vũ Hàm những món quà sinh nhật. Chu Hiểu Xuyên ở một bên lặng lẽ quan sát những người này tặng quà cho Lý Vũ Hàm thấy hầu hết đó là những bộ quần áo và thú nhồi bồng, còn lại là tặng quần áo hoặc đĩa nhạc. Xem ra các nàng cũng biết Lý Vũ Hàm rất thích nghe nhạc. Món quà của mọi người đều không có gì đáng để bàn cả, chỉ có mỗi cô gái có mái tóc xoăn lúc trước nhìn Chu Hiểu Xuyên như một nữ lang nhìn thấy một con cừu non ngây thơ thì lại tặng cho Lý Vũ Hàm một bộ nội y viền ren màu đen rất sexy. Nhận món quà đó, Lý Vũ Hàm đỏ hết cả mặt làm các chị em ở xung quanh cười ầm cả lên. Đợi đến khi các chị em tốt của Lý Vũ Hàm tặng quà xong thì Diêm Văn Huy mới đứng dậy, dùng một lại ánh mắt khích đều Chu Hiểu Xuyên rồi mới đem một cái tui xách mình chuẩn bị từ trước đi đến trước mặt cô, cười nói: - Vũ Hàm, đây chính là một chiếc túi xách hiệu LV mà anh cho người đặt riêng từ Hồng Kông mang tới đây đó. Mặc dù nói quý cũng không phải là, giá cũng chỉ có hơn hai vạn đồng mà thôi, nhưng hy vọng rằng em có thể thích nó. Ý tứ khoe khoang lộ rõ mồn một trong từng lời nói của y. Ngay đến cả Sa Tử và Lão Quy dù nghe cũng chả hiểu cái mô tê gì cũng có thể cảm nhận được ý tứ trong đó. Đối với cái huyện Phương Đình này mà nói thì cho dù có tiền cũng không thể mua được những đồ LV xa xỉ đó được, nên không trách Diêm Văn Huy lại mang nó ra để khoe mẽ. Lão Quy lén lút nhô đầu ra khỏi túi quần của Chu Hiểu Xuyên, nhìn về chiếc tui xách một cái rồi khinh thường nói một câu: - Chỉ là một cái tui xách LV nhái mà cũng dám mang ra khoe nữa cơ đấy.