Hoa Đô Thú Y

Chương 37 : Hắn đã làm như thế nào vậy?

Hoa Đô Thú Y Tác giả: Ngũ Chí Chương 37: Hắn đã làm như thế nào vậy? Dịch: [GL]TuKhong Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Quang mang chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, khuôn mặt Trương Ngả Gia vẫn lạnh với tựa như sương: - Tôi luyện piano rồi, tới phiên anh. Nói trước rõ ràng với anh, luyện đàn thì được, đừng ở trong phòng tôi mà làm chuyện gì khác. - Yên tâm, tôi chỉ luyện đàn, việc gì cũng không làm, nếu cô lo lắng, thì hoanh nghênh đứng xem. Chu Hiểu Xuyên cười hồi đáp, hắn hiểu rõ đạo lý “Lễ nhiều, người không trách” này, hướng đến Trương Ngả Gia cảm ơn lần nữa. Trương Ngả Gia hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không có nói thêm gì nữa. Đi vào phòng, Chu Hiểu Xuyên mới phát hiện ra, nơi này phòng có vẻ hẹp, bày biện vô cùng đơn giản, ngoài chiếc giường đơn ra cũng chỉ còn có mỗi cây đàn piano. Hơn nữa, gian phòng này tuy nhỏ, nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ. Ở đầu giường, chăn gối mùng mền cũng sắp xếp chỉnh tề. Bên mép giường được bày biện một cái lồng nhỏ, bên trong có một con rắn Trúc Diệp Thanh (rắn lục) đang uốn quanh nhìn tựa như ngọc bích.(DG: Trúc Diệp Thanh xà) Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên vào phòng, Trúc Diệp Thanh xà đang nghỉ ngơi bỗng nhiên dựng đầu lên, hướng về hắn mà nhe răng nanh, đồng thời nhếch miệng chiếc lưỡi màu hồng phun ra nuốt vào, dùng âm thanh lạnh lẽo nói: - Tên nhân loại đáng ghét, tên háo sắc, cút ra khỏi phòng, chỗ này không chào đón ngươi! Lão Quy hoảng hốt, lo sợ, ở phía sau Chu Hiểu Xuyên từ trong túi quần, nhô đầu ra, thấy cảnh kẻ khác gặp họa liền vui sướng, hướng Trúc Diệp Thanh xà nói: - Bảo sao mình không thấy con rắn này đâu, hóa ra là đang bị nhốt. Ha ha, ngươi trong lồng nhe rang nhếch mép khè chúng ta cú ích gì? Có giỏi thì đi ra mà cắn chúng ta đi, ta năn nỉ đó… Lúc này, may mà chỗ Chu Hiểu Xuyên đừng vừa vặn đang chặn tầm nhìn của Trương Ngả Gia. Bằng không, nhìn thấy trong túi quần hắn đột nhiên chui ra một cái giống như đầu nấm màu đen gì đó, không chừng Trương Ngả Gia sẽ tộng cho nó tắm một thùng bả thuộc xịn ngay. Trúc Diệp Thanh xà nổi đầy sát khí, nghiêm túc nói: - Lão già kia, ngươi cũng chớ đắc ý vội, đừng quên lúc nào đó ta cũng được đưa ra khỏi lồng. Nếu ngươi còn dám khiêu khích ta, ta cam đoan, ra khỏi lồng xong, chuyện đầu tiên ta làm là sẽ qua phòng bên tìm ngươi! - Úi… Lão rùa bị giật mình, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa liền bị cứng lại, cười khan hai tiếng, sau đó ngượng ngùng nói: - Ta mới vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ngươi không cần làm thực, lại càng không nên để ở trong lòng… Tự nhiên là Trương Ngả Gia không nghe được những trao đổi của một rùa một rắn này, Chu Hiểu Xuyên tuy rằng nghe thấy, nhưng lại cũng không hề để ý, mà lập tức đi tới trước Piano ngồi xuống. Nhưng mà, khi hắn nhìn trên phím đàn này tám mươi tám phím trắng, đen đan xen nhau thì cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. “Thứ này rốt cuộc chơi như thế nào đây?”Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt, vội vàng đem lão rùa từ trong túi quần lấy ra, đem nó bỏ vào nắp đàn, nhỏ giọng nói: - Được rồi, đừng tranh cãi với con rắn kia nữa. Hiện tại, trông cậy vào mày cả đó. Lão rùa lộ ra vẻ vô cùng tự tin, ngẩng đầu lên mà nói: - Yên tâm đi, ta đây là đại sư phụ Piano sẽ dạy ngươi, không bao lâu sau, ngươi có thể học xong thủ khúc đàn kia thôi. Thời gian cấp bách, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, bây giờ nên bắt đầu đi… Chu Hiểu Xuyên gật gật đầu, bắt đầu theo sự hướng dẫn của Lão rùa mà học tập. Dựa bên cạnh cửa, Trương Ngả Gia nghe tiếng đàn lộn xộn do Chu Hiểu Xuyên đánh, hoàn toàn có thể xứng với chữ “Tạp Âm”, khinh thường lắc đầu, thầm kêu một tiếng “Đồ con gà”, liền khép cửa phòng lại như sợ đống tạp âm chói tai ấy vang đến, rồi lập tức xoay người đi ra phòng khách, cùng Trương lão gia nói chuyện phiếm và xem tivi. Trong phòng, Chu Hiểu Xuyên với tinh thần tập trung cao độ đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của Piano, được lão rùa dốc lòng giảng dạy, hắn gần như học tập và luyện đàn một cách điên cuồng. Điều làm hắn kinh ngạc chính là trong cơ thể hắn, năng lượng thần bí kia đã phát huy tác dụng trong lúc hắn học đàn, không chỉ có làm thân thể hắn cơ năng trở nên nhịp nhàng, lại còn giúp não hắn tăng thêm trí nhớ, do đó hiệu quả của đợt học đàn, luyện đàn này đạt được hiệu quả cao nhất. Chu Hiểu Xuyên đang đắm chìm vào việc học đàn, không chỉ quên đi thời gian mà còn quên luôn không gian. Mãi đến khi sắc mặt Trương Ngả Gia sương lạnh đi tới bên đàn piano, dương tay ở trên phím đàn ấm một phím trọng âm, như thế mới làm cho hắn từ cảnh giới không để ý đến xung quanh nữa mà tỉnh lại. Đầu tiên Chu Hiểu Xuyên thở dốc một hơi, bình ổn lại tâm tình của mình một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Ngả Gia, hỏi: - Sao vậy? Trương tiểu thư, có chuyện gì không?” - Làm sao vậy?? Có chuyện gì không?? Sắc mặt Trương Ngả Gia so với bóng đêm bên ngoài cửa sổ còn muốn đen hơn, nàng từ trong túi quần lấy ra điện thoại cầm tay và đưa ra trước mặt Chu Hiểu Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nói: - Anh tự mà nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi, thế mà anh vẫn chầy cối không chịu đi! Coi như anh không cần nghỉ ngơi, tôi còn muốn nghỉ ngơi, ông nội tôi cũng cần nghỉ ngơi! Còn nữa, anh có biết hay không, bởi vì anh còn ở đây đánh đàn loạn lên, mà trên lầu không ít người xuống phàn nàn trách cứ! Tôi và ông nội phải đứng ra làm bia đỡ đnạ cho anh đây! - Hả… Chu Hiểu Xuyên vốn là đang sửng sốt, sau đó nhìn theo tay Trương Ngả Gia, lúc này mới kinh hô: - Cái gì?? Đã gần mười một giờ rưỡi rồi sao? Tôi cảm giác thấy mình đánh có một lát thôi mà? Thời gian này quả thật đi quá nhanh quá mà! Đương nhiên, hắn cũng không có quên giải thích với Trương Ngả Gia: - Thật xin lỗi, tôi học đàn mê mẩn quá, quên mất cả thời gian, làm cô và Trương lão gia thêm phiền toái rồi. Tôi đi đây, không làm chậm trễ giờ nghỉ ngơi của mọi người nữa. Nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy, tay nhấc lão rùa trên nắp đàn lên rồi bước đi. Ra khỏi phòng Trương Ngả Gia, Chu Hiểu Xuyên lại nghĩ đến một việc, vội vàng quay trở lại nói một câu với Trương Ngả Gia: - Trương tiểu thư, cảm ơn cô. Sau đó lại hướng đến Trương lão gia đang “gật đầu” ngủ gà ngủ gật trên ghế sopha ở phòng khách mà chào tạm biệt, nghe lão dặn dò “ngày mai nhất định phải tới” rồi trở về nhà mình. Chu Hiểu Xuyên không biết là ngay lúc hắn vừa mới rời đi, Trương Ngả Gia ngồi xuống trước đàn Piano, một bên vuốt phím đàn, một bên cau mày, nhỏ giọng nói thầm: - Rôt cuộc chuyện gì vừa xảy ra với tên kia vậy? Mới lúc đầu, thủ pháp hắn cực kỳ kém, thậm chí cả phím đàn này tác dụng gì đều không rõ ràng lắm. Thế mà, cứ như vậy cả đêm, trong vòng ba giờ ngắn ngủi, hắn đã đánh đàn rất có bộ dáng. Mặc dù nói, thủ pháp của hắn vẫn tệ như trước, rất nhiều chỗ còn có vấn đề, nhưng so với lúc đầu, cũng đã khác biệt một trời! Mà quá đáng nhất chính là tất cả đều là hắn tự học, cũng không có người dạy…..Hắn… rốt cuộc là đã làm như thế nào vậy? Trong đầu Trương Ngả Gia đã tràn ngập dấu chấm hỏi. Ngay cả Trương Ngả Gia cũng không có nhận thấy được, ngay lúc này đây, bất tri bất giác, nàng đã sinh một chút mê luyến đối với Chu Hiểu Xuyên rồi.