Hoa Đô Thú Y

Chương 34 : Piano cũng tính là cầm?

Hoa Đô Thú Y Tác giả: Ngũ Chí Chương 34: Piano cũng tính là cầm? Dịch: tuanff10 Biên: MrKen Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Chu Hiểu Xuyên vẫn cho rằng con rùa già này nói tinh thông cầm kỳ thi họa chỉ là đang chém gió thôi, nhưng xem ra hiện tại thì không phải như vậy, có lẽ là sự thật. Hắn cũng không dây dưa nhiều với sự tình trước mắt, mà mở miệng nói luôn: - Ngươi đã biết chữ vậy tao cũng bớt việc, mày tự chăm sóc mình trước đi, ta đi uống hụm nước. Thời tiết này thật nóng chết người ta mà. Nói xong liền cất bước quay đi. Ngửa cổ uống một cốc nước lạnh lớn, một niềm hạnh phúc khó tả lan tỏa khắp cả cơ thể hắn. Lúc Chu Hiểu Xuyên uống nước, Lão Quy cũng đem mấy chục điều mà Lý Vũ Hàm yêu thích xem qua một lượt. Trở lại bên cạnh bàn, Chu Hiểu Xuyên hỏi: - Thế nào? Có cảm tưởng gì không? Con rùa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: - Ngươi viết chữ này thật sự là quá khó xem, y chang như giun bò, gà bới vậy. Ta khuyên ngươi bớt chút thời gian luyện chữ đi, có ta một bên chỉ dạy, ta tin chắc ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh. - Ai hỏi mày về chữ viết của tao? Điều tao muốn hỏi là: những thứ mà Lý Vũ Hàm yêu thích cơ mà. Mày có ý tưởng gì hay về quà sinh tặng cho chị ấy hay không? Sắc mặt Chu Hiểu Xuyên xám xịt, bị một con rùa đen phê bình chữ viết xấu, quả thực có chút mất mặt. Nếu chuyện này mà bị mọi người biết được, chắc Chu Hiểu Xuyên sẽ bị gán cho cái tội Làm mất danh dự và bộ mặt của loài người. Vừa nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên cũng không quên đem những điều hắn ghi chép trong quyển nhật ký cất đi. Đương nhiên hắn cũng nhỏ giọng giải thích một hai câu: - Tao đây tuy rằng viết không bằng thư pháp gia, nhưng cũng không quá tệ. Năm đó, thời gian học đại học, toàn bộ trong ban tao thì tao là người viết chữ đẹp nhất, vào miệng của mày rồi thì trở thành một kẻ chữ như gà bới, không đáng một đồng là sao? Đối với lý giải của Chu Hiểu Xuyên, Lão Quy nhắm mắt làm ngơ, chỉ trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn đưa ra: - Được rồi, tổng hợp lại những sở thích của Lý Vũ Hàm lại, có thể tìm ra một món quà sinh nhật rất thú vị đấy. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi, vội vàng nói: - Nói nghe thử xem, quà gì mà thú vị? - Ngươi đưa lỗ tai lại gần đây. Rõ ràng trong phòng cũng chỉ có một mình Chu Hiểu Xuyên, nhưng lão rùa già vẫn phải cẩn thận thì thầm. Xem ra, quân sư lợi lại nhất là lúc hiến kế, đều đến bên tai chủ công mà thì thà thì thầm nói những điều cơ mật. Không phải trong TV đều hay diễn như vậy hay sao? Rơi vào đường cùng, Chu Hiểu Xuyên cũng chỉ có thể làm vừa lòng lão rùa già, đưa tai đến gần miệng nó, nghe nó nói một đống mật ngữ. Sau khi nghe lão rùa giảng giải xong, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, có chút chần chờ nói: - Mày xác định cách này có thể thành công? Quà sinh nhật như vậy có thể làm chị ấy vui vẻ, giúp nàng tạm thời quên đi phiền não? Lão Quy có chút bất mãn nói: - Ngươi tin ta một chút có được không hả? Bất kể những gì ta nói ra đều là trí tuệ trăm ngàn năm được đúc kết lại. Ta đã là quân sư thì ngươi phải tin tưởng ta chứ. Hoài nghi là thế nào hả? Chu Hiểu Xuyên nhíu mày lại, hắn nghi hoặc nói: - Tao thấy phương pháp của mày có một nhân tố mấu chốt quyết định đến thành bại, đó là Piano. Nhưng vấn đề ở đây là tao không biết đánh đàn dương cầm mà. Vẻ mặt Lão Quy ung dung nói: - Có vấn đề gì đâu? Không biết thì học rồi sẽ biết! - Học? Mày nói dễ nghe quá! Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu: - Thứ bảy (thứ sáu mà???) là sinh nhật Vũ Hàm. Ta không tin vài ngày như vậy thì có thể học được cách chơi Piano. Cho dù là Beethoven sống lại cũng không thể học nhanh như vậy được. Vẻ mặt lão rùa già mười phần tin tưởng nói: - Nói cho ngươi biết, tuy rằng chỉ có vài ngày, không có cách nào dạy cho ngươi chơi Piano tới trình độ siêu cao thủ, nhưng dùng để lừa mấy tiểu cô nương thì có thể được. Chưa kể ngươi chỉ cần luyện tập một bài thôi, ta tin tưởng có một thiên tài tinh thông cầm kỳ thi họa đủ kiểu như ta ở đây dốc lòng dạy bảo, tin chắc ngươi sẽ đạt được thành công một cách nhanh chóng. Thấy lão Quy tin tưởng như vậy, Chu Hiểu Xuyên cũng bị tuyết phục. Nhưng trong đầu của hắn vẫn còn một vân đề: - Piano ở đâu ra? Không có đàn thì làm sao luyện tập được. Không khoa trương tới mức đi mua một cái đem về tập chứ? Mà số tiền ít ỏi của tao đang gửi ở ngân hàng sợ chỉ mua được vài cái phím đàn mà thôi. Lão Quy nở nụ cười, làm ra biểu tình ‘Ngươi cùi vãi nói: - Cần gì phải mua đàn. Ta biết bây giờ có rất nhiều dịch vụ cho thuê đàn dương cầm mà, ngươi hãy đến thuê một cái về tập luyện là được. Ngươi đừng nói là tiền đi thuê cũng không có nhé? Nếu nói vậy thì ta cũng vô phương giúp đỡ. Ai bảo chiều hôm qua ngươi ra vẻ thanh cao, không cầm tiền của người đàn ông trung niên kia. Cứ nhận đi, cứ mang tiến tới cho ngân hàng giúp ngươi giữ chứ ngươi có phải cầm trong người đâu mà sợ. - Tao giúp đỡ bác ấy không phải vì tiền mà là vì không muốn ông cụ ấy tuổi đã già con phải rơi lệ vì con vì cháu. Tao sống ở đời, mục tiêu của tao vốn rất đơn giản, tao có thể là kẻ không có chí lớn, nhưng tao hiểu được, làm người vẫn phải biết đến đạo nghĩa, biết tình người với nhau như thế nào. Nói xong một câu như vậy, Chu Hiểu Xuyên làm ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng thì của thực có chút hối hận: "Hôm qua nếu da mặt ta dày một tí, nhận hai tấm chi phiếu kia thì tốt quá rồi. Ở trong hai tấm chi phiếu ấy có tới mười vạn, như vậy có thể nhanh chóng để dành tiền mua nhà, đưa bố mẹ từ quê lên, rời nơi cực khổ ấy, sớm hưởng phúc tuổi già rồi." (Biên: Tại lão kia gạ có 1 lần ấy chứ :110:) Sau khi trầm mặc một lát, Chu Hiểu Xuyên đem suy nghĩ lung tung trong lòng xóa bỏ, cất tiếng nói: - Đi ra bên ngoài thuê đàn, cũng có thể chấp nhận được. Nhân lúc còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo xem, có chỗ nào có thể thuê được đàn hay không! - Ta với ngươi cùng đi đi, ngươi xem ta là sủng vật cũng được. Ở trong phòng này suốt ngày, bốn mắt nhìn nhau, làm ta buồn chán đến chết. Nghe Chu Hiểu Xuyên định ra ngoài, Lão Quy vội vàng đưa ra yêu sách. Chu Hiểu Xuyên cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng nói: - Cũng được, mày đi chung với tao, dù sao mấy chuyện mua văn chương giấy tờ cùng với chọn đàn cần phải nhờ tới Quy sĩ chuyên nghiệp như mày tư vấn chứ tao có biết cái vẹo gì đâu. - Thật tốt quá. Lão Quy hoan hô một tiếng, vội vàng men theo cánh tay, bò lên đầu Chu Hiểu Xuyên. - Ây, từ từ... Chu hiểu xuyên đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội quay đầu lại nhìn lão rùa già, hồ nghi hỏi: - Theo ta được biết cầm, kỳ, thi, họa, thì cầm đó là chỉ đàn cổ đúng không? Nhưng sao mày muốn lại tư vấn cho tao chơi Piano chứ? Lão Quy cười khan hai tiếng, trả lời: - Có gì đâu, cái đấy cũng là đàn, đều là đàn cả, có gì khác nhau đâu chứ! Chu Hiểu Xuyên trợn trắng hai mắt: - Không khác gì nhau? Vậy hòa thượng và ni cô cũng là không khác gì nhau hay sao hả? Lão Quy làm ra bộ suy nghĩ nói: - Còn phải hỏi, ni cô cùng hòa thượng quả thật là không khác gì nhau đâu. Bọn họ đều là người xuất gia, đầu bóng lộn, nhưng đều không sát sinh và hay phóng sinh rùa mà. .... Gương mặt Chu Hiểu Xuyên lần thứ hai xám xịt, thật không biết phải nói cái gì.