Hoa Đô Thú Y
Chương 142 : Khí độc dễ cháy nổ
Diêu Thừa vốn cho rằng lần này mình có thể thuận lợi đào thoát, không ngờ bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ đằng sau truyền tới, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Thanh Huyên đang lái chiếc xe bồn phóng về phía mình, liền biến sắc, mở miệng mắng:
- Khốn nạn!
Rồi vội vàng xoay người, tăng tốc bỏ chạy thục mạng. Tuy Diêu Thừa là một cao thủ võ thuật, tốc độ chạy nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng cũng không thể bằng vận tốc ô tô được. Mắt thấy khoảng cách với chiếc xe bồn ngày càng thu hẹp, Diêu Thừa cũng có chút nóng nảy. Hiện tại gã cũng đã nhận ra Lâm Thanh Huyên muốn lái xe tông vào mình, dù hắn có là cao thủ võ thuật đi chăng nữa, mà bị chiếc xe đâm trúng thì không chết cũng dặt dẹo. Chiếc xe càng ngày càng gần, Diêu Thừa nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Nếu không phải súng của bố mày còn rơi trên xe, thì hiện tại bố đã bắn nổ lốp xe chúng mày rồi!”
Dòng suy nghĩ còn chưa dứt, trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ: “Chết tiệt, mình chỉ mải nghĩ đến súng, quên mất béng bản lĩnh của mình.”
Gã vội đưa tay vào ngực, lấy ra một cây đinh màu đen. Giống như Cao Xuyên Hưng, Diêu Thừa cũng luyện được công phu ám khí. Mặc dù đa số thời gian hắn đều dùng súng, nhưng tuyệt chiêu ném ám khí lại không hề mai một. Diêu Thừa đang chạy băng băng bỗng quay đầu nhìn về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, cây đinh màu đen được phóng thẳng về phía trước. Mục tiêu của Diêu Thừa là lốp xe, vì gã không dám chắc liệu Lâm Thanh Huyên có thể né được ám khí của hắn hay không, cho nên đáp vào lốp cho dễ trúng. Đồng thời, Diêu Thừa cũng rất tự tin vào công phu ám khí của mình, chỉ cần mấy cây đinh găm trúng lốp xe, nhất định sẽ khiến chiếc xe trở nên vô dụng. Tới lúc đó, Chu Hiểu Xuyên và Lâm Thanh Huyên cũng khỏi phải nghĩ đến việc lái xe đuổi theo gã nữa. Ý nghĩ này của Diêu Thừa thực ra không tệ, bất quá gã lại xem nhẹ một việc đó là kỹ năng lái xe của Lâm Thanh Huyên cũng không tầm thường, đừng nói là cảnh sát huyện Phương Đình, cho dù so với cảnh sát thành phố Thập Đức cũng thuộc loại xuất chúng. Cô chỉ cần nhìn thấy Diêu Thừa đột nhiên quay đầu, vung tay, liền biết có vấn đề, vội vàng đạp phanh, đồng thời dùng sức đánh lái, hiển nhiên tránh được mấy cây đinh do Diêu Thừa bắn ra. Một hồi còi dồn dập vang lên, do chiếc xe bồn đột ngột chuyển hướng, khiến các xe khác vội vàng nhấn còi, phanh gấp. Cũng may là không gây ra va chạm hay tai nạn gì, bằng không Diêu Thừa hẳn đã vui đến phát rồ. Bất quá, tiếng còi cất lên cũng khiến Diêu Thừa lại nảy ra một ý khác.
“Kỹ thuật lái xe của mày dù tốt, có thể né được ám khí của tao, nhưng tao không tin những người khác trên đường cũng lái ‘lụa’ được như vậy!” Diêu Thừa nhăn răng cười, phóng ra hai cây đinh cuối cùng trong người gã. Chẳng qua, kết quả lúc này cũng không khiến gã thất vọng. Hai tiếng ‘bụp bụp’ vang lên, làm chiếc xe việt dã đi gần chiếc xe bồn của Lâm Thanh Huyên bị xịt lốp. Mang theo tiếng kêu chói tai, xe việt dã gấp gáp đổi hướng, đầu xe đâm trúng bình khí phía sau xe bồn.
‘Rầm’ Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc chợt vang lên. Trong lúc hoảng loạn, Lâm Thanh Huyên nhanh chóng đạp phanh, lúc này mới tránh khỏi việc xe bồn bị lực va chạm làm đổi hướng, đâm vào các xe khác, tạo thành tai nạn liên hoàn.
- May quá, tài xế không gặp nguy hiểm.
Thông qua kính chiếu hậu, Chu Hiểu Xuyên chứng kiến người lái xe tuy trên mặt dính máu, nhưng thần trí rõ ràng không có vấn đề gì, thậm chí ngay sau khi gặp tai nạn phát sinh, vẫn lon ton bò ra khỏi xe gọi điện thoại.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Lâm Thanh Huyên cũng nhẹ nhõm thở dài, chuẩn bị khởi động xe, tiếp tục đuổi theo Diêu Thừa. Nhưng vừa lúc đó, cô bỗng ngửi thấy một mùi gì đó gay gay xộc vào mũi.
- Mùi gì thế nhỉ? Gay mũi quá! Sao hít vào xong lại có cảm giác đau đầu, choáng váng, buồn nôn…
Chu Hiểu Xuyên cũng ngửi thấy mùi này, nhưng nhờ có năng lượng thần bí nên đỡ cảm thấy khó chịu hơn Lâm Thanh Huyên nhiều, thậm chí là không đáng kể. Có điều, chủ xe việt dã cùng với một số người xem náo nhiệt ở xung quanh đều có cảm giác cực kỳ không thoải mái, thậm chí cảm giác còn khó chịu hơn Lâm Thanh Huyên nhiều! Chu Hiểu Xuyên nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện ở bình khí phía sau xe bồn, chỗ bị xe việt dã đâm vào, có một luồng khí tràn ra, trên bình còn có ký hiệu đầu lâu xương chéo nữa.
- Không xong rồi!
Chu Hiểu Xuyên biến sắc, thất thanh kêu lên:
- Xe bồn này có lẽ chở một loại khí độc dễ cháy nổ. Vừa rồi lúc chiếc xe việt dã đâm vào, hẳn đã làm vỡ bình khí, khiến cho chất khí chứa bên trong bình thoát ra!
- Cái gì?!
Lâm Thanh Huyên cũng bị tin tức này làm cho giật mình”
- Nơi này vẫn bên trong thành phố Thập Đức, nếu cứ để loại khí độc này lan rộng sẽ gây tai họa cho rất nhiều người vô tội…
Mắt nhìn Diêu Thừa chạy như điên phía trước, Lâm Thanh Huyên cắn răng quyết định:
- Chúng ta phải lập tức lái xe rời khỏi chỗ này, chạy thật nhanh về phía ngoại thành vắng người. Chỉ như vậy mới giảm nguy cơ xuống tới mức thấp nhất.
Dưới tình huống hiện tại, Lâm Thanh Huyên chỉ đành buông tha ý niệm tiếp tục truy đuổi Diêu Thừa. Huống chi, nhìn theo hướng chạy trốn của Diêu Thừa, chắc là đang chạy tới cái chợ tấp nập nhât của thành phố Thập Đức. Nếu Lâm Thanh Huyên kiên trì đuổi theo mà không thể bắt được gã trước khi tới chợ đêm, thì tai họa gây ra do đám khí độc này tạo ra là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, Lâm Thanh Huyên cũng không dám chắc, thành phần của chất khí này là gì, liệu hoàn cảnh xung quanh có khiến nó đột ngột nổ hay không. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định rằng cỗ xe chết tiệt này một khi phát nổ, sức phá hoại tuyệt đối không nhỏ. Nếu xảy ra ở cạnh chợ đêm, thiệt hại nhất định sẽ thật kinh khủng. Lâm Thanh Huyên tuy rất muốn bắt giữ Diêu Thừa nhưng lại không hy vọng chứng kiến kết quả như thế!
- Tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể làm theo lời cô thôi, mau chóng lái chiếc xe chết tiệt này ra ngoại thành đi.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu đồng ý với quyết định của Lâm Thanh Huyên, đồng thời cũng không quên tức gận mắng Diêu Thừa một câu:
- Thằng bắn lén chết bầm, xe nào không lấy, lấy đi lấy cái xe chứa chất độc này, nhỡ nó phát nổ thì sao? Chẳng lẽ là gã cố tình làm vậy?
Chu Hiểu Xuyên đã quá đề cao Diêu Thừa rồi, ngay lúc đó Diêu Thừa cũng không nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ muốn nhanh chóng cướp một chiếc xe để chạy trốn mà thôi. Mắt nhìn khí độc đang không ngừng khuếch tán, Lâm Thanh Huyên cũng không dám coi thường, càng không dám ở đây lâu, vội vàng khởi động xe, phóng về hướng ngoại thành. Mà đúng lúc Lâm Thanh Huyên quay đầu xe, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng dùng thú ngữ hướng về một chú bồ câu đang bay tới gần cửa xe, nói:
- Có thấy miệng cống thoát nước bên kia không? Chìa khóa còng tay của bọn tao vừa mới bị một tên khốn kiếp ném vào đó, phiền mày lấy lên hộ tao nhé!
Bồ câu nhìn qua, lắc đầu đáp:
- Miệng cống nhỏ quá, ta không vào được.
Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:
- Vậy nhờ một con chuột giúp cho, nhất định phải lấy được chìa khóa cho tao! Tao cam đoan với các mày, nếu có thể lấy được chìa khóa, phàm những đứa nào tham dự, tao đều sẽ chiêu đãi một bữa ra trò để cảm ơn. Ngoài ra, tụi mày có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra, tao sẽ cố gắng thỏa mãn tụi mày! (DG: Câu này khớ nhạy cảm…)
Chu Hiểu Xuyên sao có thể không vội cho được? Nếu không thể lấy được chìa khóa thì ít nhất trước khi cảnh sát tới, hai người không có cách nào mở được còng tay. Lúc đó, bọn họ cũng coi như bị mắc kẹt ở trong chiếc xe này. Giá như không có cỗ khí độc dễ cháy nổ kia thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng hiện tại lại khác, mặc dù hắn ỷ vào trong cơ thể có năng lượng thần bí, không e ngại loại khí độc này, chỉ là trong cơ thể Lâm Thanh Huyên lại không có loại năng lượng ấy, cùng với đó là kính chắn gió đã bị vỡ, khiến họ không thể nào tạo được không gian ít tiếp xúc với khí độc. Một khi ở bên trong xe quá lâu, hít vào quá nhiều khí độc, chả ai dám cam đoan Lâm Thanh Huyên cuối cũng sẽ bị làm sao.
- Nếu ngươi đã cam đoan như vậy, có lẽ con chuột tham lam đó sẽ không cự tuyệt đâu. Nhân loại, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi.
Bồ câu lập tức vỗ cánh bay đi, tìm con chuột hỗ trợ lấy chìa khóa.
- Ha ha, xem ra lúc này, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình!
Nhìn Lâm Thanh Huyên lái xe phóng về hướng khác, Diêu Thừa đang chạy như điên cũng nhịn không được mà cười phá lên.
Lâm Thanh Huyên lái xe lướt đi nhanh như chớp. Vì để có thể mau chóng ra khỏi nội thành, nhằm hạn chế tối đa hậu quả, Lâm Thanh Huyên tăng tốc đến cực hạn. Cũng may, kỹ thuật lái xe của cô hơn người, có can đảm lại thận trọng, với lại lúc này đã hơn mười giờ tối, xe cộ lưu thông trên đường ít hơn ban ngày. Bằng không, cô còn chưa chạy khỏi nội thành, có lẽ đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Nửa giờ sau, Lâm Thanh Huyên đã lái xe ra khỏi nội thành. Tuy vậy, vào lúc này, thần trí của cô do hít vào rất nhiều khí độc mà dần dần trở nên hỗn loạn không tỉnh táo…
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
143 chương
83 chương
22 chương
11 chương
12 chương
21 chương
27 chương