Hoa Đô Thú Y
Chương 13 : Cảnh sát đến! Các huynh đệ rút mau!
Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 13: Cảnh sát đến! Các huynh đệ rút mau!
Dịch: taotitoe
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tiếc là mấy người đó còn chưa đến được chợ Hoa Điểu, thì sở công an gần đó nhận được điện thoại báo cũng đã điều người đến khu chợ rồi. Nghe được tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại, mấy người vừa gọi điện báo cảnh sát không khỏi hối tiếc :
- Sớm biết như vậy đã không gọi điện báo nguy…Ài… Sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy? Muộn chút nữa có phải tố không…
Người trong khu chợ Hoa Điểu đối với việc năm người Lâu Sinh chạy đi vơ vét tài sản hiển nhiên không chút hảo cảm. Trên thực tế khi nhìn thấy bọn chúng bị động vật ngược đãi đến chết đi sống lại như vậy, trong lòng mọi người tuy rằng rất kinh ngạc và khó hiểu nhưng tất nhiên vẫn rất hưng phấn. Bất quá cảnh sát đã sắp tới rồi thì việc này cũng nên kết thúc ở đây thôi. Những người người có vật nuôi của mình tham gia vào cuộc hội đồng quy mô lớn kia liền nhanh chóng tới lùa chúng về nhân lúc cành sát còn chưa đến để tránh gặp phải phiền toái. Chẳng qua, bọn họ còn đang tính tới lùa thì lại xuất hiện một cảnh tượng khác cũng đầy ngạc nhiên không kém. Đó là tất cả những con thú ở trong Phòng khám thú cưng khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát lập tức ‘ào ào’ chạy đi. Nguyên nhân ngay lúc có tiếng còi cảnh sát vang lên, bản thân Sa Tử là chị cả của đám động vật trong chợ này, khẽ ngẩng đầu lên, dùng thú ngữ nói với đám thú đang gây sức ép với năm tên côn đồ:
- Cảnh sát đến ! Các huynh đệ lập tức rút lui!
Nghe thấy những lời này của Sa Tử, trên trán Chu Hiểu Xuyên nhất thời toát ra từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn thật sự rất muốn hỏi Vũ Hàm một chút, rốt cuộc khi ở nhà nàng thường hay xem những phim gì mà khiến cho Sa Tử bị nhiễm mấy thứ đó vào người, làm ra những hành động như đại ca kiêu hùng của xã hội đen vậy?
Sa Tử không hổ là chị cả, vừa mở miệng hô một cái, đàn thú đang hưng phấn củ hành năm người Lâu Sinh liền không chút do dự, quay đầu hướng thẳng đến cửa hàng mà mình ở phóng về. Chỉ trong nháy mắt đám động vật đã rút sạch khỏi Phòng khám thú cưng. Nói thì dài nhưng thực chất lại rất nhanh, những con thú này chuồn chuồn với tốc độ khủng khiếp, so với vận đông viên chạy một trăm mét chỉ có hơn cũng không có kém. Cũng may là tụi nó không phải là con người, chứ nếu với vận tốc này của chúng mà tham gia chạy cự ly ngắn thì cơ như Usain Bolt cũng chỉ đành bi thương rúc vô góc tường, ngồi xuống tự kỷ ở đó thôi!
Một người xem náo nhiệt đứng khá gần ở cửa Phòng khám thú cưng, bởi vì tránh không kịp nên bị một con chó Kim Mao tông ngã. Nhưng mà hắn ngã chổng xuống cũng không có kêu đau, chỉ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn con chó Kim Mao, lầm bầm nói:
- Không phải chứ? Động vật lại có thể hiểu được tiếng còi cảnh sát? Cũng biết trốn cảnh sát? Chúng nó như vậy không phải quá thông minh sao?
Mặc kệ những kẻ đó tò mò, kinh ngac thế nào, khi cảnh sát đến, đàn thú đã chuồn sạch, chỉ còn có Sa Tử là ở lại phòng khám thôi. Về phần năm người Lâu Sinh, hiển nhiên sau khi đám động vật đã bỏ đi, liền vội vàng cố gắng bò dậy. Họ nhìn thấy cảnh sát như nhìn thấy người thân, mặc kệ *** chim dính đầy trên người nhanh chóng nghênh đón mấy cảnh sát đi tới. Bọn chúng lớn tiếng khóc nức nở, nói năng một cách mơ hồ:
- Ô… ô… ô…cảnh sát đại ca…. cảnh sát đại tỷ…các người đến cứu người …
Hiện tại bọn họ đã bị lũ động vật khi dễ cho choáng váng đầu óc rồi, quên mất rằng mình là lưu manh tới đây để dọa dẫm chiến đoạt tài sản nên khi nhìn thấy cảnh sát như nhìn thấy cứu tinh. Đám cảnh sát bị mùi phân chim đầy hôi thối phát từ năm người Lâu Sinh phả thẳng vào mặt, không tự chủ được vội vàng lui lại quát:
- Đừng tới gần, đứng ở đó!.... Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm mở miệng nói chuyện, Lâu Sinh liền bước lên đem chuyện xảy ra mô tả sinh động một lần. Hắn kể cường điệu hóa bản thân bọn chúng bị lọt vào vòng vây và bị ‘tra tấn’ thê thảm như thế nào, cuối cùng còn dùng âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Cảnh quan, các người hãy làm chủ thay tôi! Phòng khám thú cưng này lòng dạ hiểm độc, không chỉ có khám làm chết con chó của tôi, còn đem tôi và bạn tôi ra tra tấn thành bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ …
Lý Vũ Hàm bị lời nói của Lâu Sinh làm cho tức giận cười lạnh nói:
- Hừ! Bọn mày còn dám luận tội người khác, không thấy xấu hổ sao? Chuyện lần này rõ ràng chính là do tụi mày sắp xếp, muốn vu oan giáng họa cho phòng khám của tao, rồi vơ vét tài sản!
- Doạ dẫm vơ vét tài sản? Cô em ơi, cô em gặp qua ai doạ dẫm vơ vét tài sản có bộ dáng như tụi này chưa?
Tên côn đồ nói lầm bầm trừng mắt với Lý Vũ Hàm, chợt lại hướng cảnh sát nói:
- Cảnh quan, tôi cho các người biết, bọn vừa rồi có thể đã điều khiếm động vật trong khu chợ Hoa Điểu vây đánh chúng tôi đó! Các người nãy không được nhìn thấy chuyện đấy thôi... Tôi hoài nghi tất cả động vật ở trong chợ này đều bị bệnh dại! Tôi yêu cầu lập tức đem toàn bộ động vật có trong chợ đi xử lý, để tránh cho nhiều người bị mang vạ..."
Chu Hiểu Xuyên cười lạnh tiếp nhận đề tài:
- Bọn mày rõ ràng trợn mắt nói lươn! Nếu động vật thật sự đều bị bệnh dại thì lúc này tụi mày đã sớm mất mạng chứ đâu có nhẹ nhàng như bây giờ, huống chi trên người đến một vết cắn cũng không có. Tao thấy, rõ ràng chính là bọn mày làm những chuyện quá mức tồi tệ nên đám động vật mới tức mắt, kêu gọi lẫn nhau tới giao huấn bọn mày một trận... Đúng vậy! Từ phương diện này mà xem, quả nhiên bọn mày ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Sa Tử đứng ngạo nghễ ở trên quầy liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái:
- Con người, sao lời nói của ngươi lại sặc mùi phân biệt chủng tộc thế?
- Mày…
Năm tên côn đồ bị Chu Hiểu Xuyên châm chọc rất tức giận nhưng cũng không có cách nào phản bác được. Bởi vì bọn họ hiểu rõ trên người bọn họ quả thực không có vết cắn nào, cùng lắm chỉ là những vệt đỏ thôi, không thể bị toét máu. Cẩn thận nghĩ lại một chút, chuyện này quả thật có gì đó quái dị. Dù sao, mới ban nãy, lũ động vật tấn công rất đau, vậy mà không có đến một vết căn, một vết cào là sao? Nhưng trên thực tế, năm người Lâu Sinh ngoại trừ bị gẫy mấy chiếc xương sườn và những vết đỏ, vệt đỏ trên người ra, cũng không có thương tổn gì lớn. Kỳ thật sở dĩ sẽ có hiệu quả như vậy đều là do Chu Hiểu Xuyên đã nhắc nhở, phân phó hết rồi. Lúc trước khi để Sa Tử hành động theo kế hoạch, hắn đã phải dặn đi dặn lại Sa Tử nhất định phải ước thúc đám động vật ấy ngàn vạn lần không được lưu trên người năm tên côn đồ kia những vết cào, vết cắn và các vết ngoại thương linh tinh. Để tránh cho về sau không bị băn người Lâu Sinh biện cớ là đám đông vật bị nhiễm bệnh dại hay bệnh gì đó rất nguy hiểm, cần phải khử ngay tức khắc, đảm bảo an toàn cho mọi người trong khu chợ.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
12 chương
243 chương
681 chương
95 chương
71 chương
17 chương