Hoả diễm phiên thiên
Chương 16 : Cảnh giới cao nhất
"Cậu đang cảm nhận sự đau đớn, đúng không? Cậu đang nhìn thấy thần chết lởn vởn quanh mình có phải không? Tôi có thẻ cảm thấy ngọn lửa căm hờn của cậu bùng cháy trong không khí ... Nhưng tôi thật lòng muốn chúc mừng cậu. Cậu chỉ còn cách cảnh giới tối cao thực sự của GunKata có một bước mà thôi."
Giọng nói của Tirelli có phần gấp gáp, dường như hắn ta cũng đang cố đè nén cảm giác sung sướng như điên đang lấp đầy con tim đen tối của hắn.
Hắn chưa bao giờ có dịp thể hiện thú vui bệnh hoạn của mình ra ngoài, nhưng giờ thì hắn có thể thoải mái thể hiện cảm xúc mà không phải lo sợ gì cả.
"Tâm-kỹ hợp nhất vẫn chưa phải là giai đoạn tột cùng. Vẫn còn một cảnh giới cao hơn nữa của kỹ thuật GunKata. Đó là khi một bậc thầy quên hết sức mạnh, chiêu thức lẫn khẩu quyết mà mình đã từng học qua, tất cả chỉ còn lại một dạng thức tồng quát nhất, siêu việt nhất, thuần tuý nhất của cả 3 yếu tố trên cộng lại, khi mỗi một động tác GunKata đều trở nên hoà hợp với quy luật tự nhiên - tôi cho rằng đó mới là nghệ thuật chân chính."
"Tuy nhiên để đạt đến trạng thái đó, chúng ta phải kiên quyết đoạn tuyệt với những luật lệ, giáo điều mà một Hồng y được huấn luyện. Đúng là một nghịch lý đáng buồn. Cậu có thấy vậy không, Bernard?"
Bây giờ nghĩ lại tôi mới nhớ ra mình đã lờ mờ nhận thấy được dấu hiệu một sự điên loạn trong lời nói của Tirelli khi hai chúng tôi cùng nhau đối luyện trong Luyện võ đường.
Tuy nhiên, lúc đó tôi lại không thấu hiểu hết ý nghĩa cũa những dấu hiệu đó nên không kịp đưa ra một quyết định phù hợp. Nếu lúc đó tôi không ngần ngại mà tiếp tục đưa ra hàng loạt câu hỏi để ép hắn thì có lẽ ...
Ngay cả nếu lúc đó Tirelli quyết định chém tôi thành 2 khúc đi chăng nữa thì tôi ác của hắn chắc chắn đã bị phơi bày. Tôi cũng không phải đơn độc chiến đấu một trận chiến vô vọng như bây giờ.
"Ngay lúc này đây, hãy chiến đấu với tôi bằng tất cả những gì cậu có. Hãy dồn hết linh hồn của cậu vào GunKata, đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất và đột phá cánh cửa cuối cùng của nó!"
Tiếng bước chân của thần chết đang tiến lại gần, vang vọng quanh bốn bức tường bê tông chết chóc.
Tiếng vang đó khiến các giác quan của tôi bị dao động.
Tôi không biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào? ... Ở đâu?
"Nếu sau khi ánh bình minh ló dạng mà cậu vẫn còn sống sót, cậu sẽ tin những đều tôi nói là thật. Cậu sẽ thấy được tất cả. Để làm được đầu đó cậu phải vượt qua mọi giới hạn của một Hông y và phát hiện cho bằng được ý nghĩa thực sự của kỹ thuật GunKata. Bằng không, cậu sẽ phải nằm lại đây vĩnh viễn."
--------------
Tiếng bước chân của Tirelli đột ngột dừng lại.
Một cảm giác ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng tôi khiến tôi nhanh chóng nhào ra khỏi chỗ ẩn nấp cũ để nấp vào sau một vật cản khác trong vô thức.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Một loạt đạn đanh gọn găm ngay vào chỗ tôi vừa ngồi cách đây vài giây.
Làm sao hắn biết nơi tôi đang nấp!
Từ hướng nào? Hắn đã khai hoả từ hướng nào?
Tôi cẩn thận nép mình vào sâu trong chướng ngại vật trong khi các giác quan căng ra để phán đoán vị trí của Tirelli.
Tiếng cười khoái trá của hắn vang vọng cả căn phòng.
"À mà này, Bernard ... Vừa nãy tôi có ăn thịt một con chó. Tôi đã tự tay giết nó rồi moi gan ra ăn sống, cảm nhận từng ngụm máu tươi ấm nóng chảy qua cuống họng trong khi lắng nghe tiếng máu rơi tí tách."
"Cậu có tưởng tượng được không? Tôi săn đuổi một con mồi rất giỏi trốn chạy, tóm lấy cổ nó, siết cho đến chết rồi mổ bụng, ăn thịt nó! Bằng chính đôi tay này đây! Ha ha ha ha ...."
Chất giọng trầm ấm của Tirelli giờ đây đã biến thành một âm thanh khùng khục ghê rợn pha lẫn tiếng cười the thé của một kẻ điên trong cơn hưng phấn.
"Cậu có bao giờ tưởng tượng mùi vị của máu tươi ngon lành như thế nào chưa?"
"Ha ha!Đó là mùi vị ngọt ngào của sinh vật sống! Tôi đã nếm được vị ngọt của sự sống mà Đấng tối cao đã cố tình tước đoạt khỏi tay chúng ta!"
Hắn điên rồi. Một kẻ điên hơn cả kẻ điên nhất mà tôi từng được biết.
"Tôi đã quyết định rồi, khi tôi bắt được cậu, con mồi đáng giá nhất mà một chiến binh luôn hy vọng săn lùng được, khi tôi tự tay bắt cậu và giết chết cậu ... Tôi cũng muốn nếm thử xem gan cậu có mùi vị thế nào, Bernard. He he! Chỉ cần nghĩ đến khoái cảm đó thôi tôi đã hưng phấn đến phát cuồng rồi!?"
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
82 chương
398 chương
749 chương
145 chương
326 chương
454 chương
37 chương