Hoa đào có phải nở vì ta
Chương 63 : Gió đã ngừng thổi
Đoàn quân viễn chinh hùng hổ lao về phía tây. Trước mặt họ, đỉnh nhọn của cung điện Watt Nam đã hiện ra trước mắt. Từ Ma Cát đến kinh đô Miên Cương, Việt quân đã đi qua hết phân nửa vương quốc này. Họ đã phải đối phó với vô vàn những hiểm nguy ngăn trở. Đánh chiếm từng toà thành, giết chết biết bao loại yêu quái, quỷ ma.
Ban đầu người Miêu rất sợ tà thật của Miên Cương. Nhưng vị đại thống lĩnh của họ lần lượt tiêu diệt hết con quái vật này đến con quái vật khác, khiến tinh thần mọi người phấn chấn hơn nhiều. Trong đội quân viễn chinh còn có đội thuật sĩ, do những tư tế của đền thần họp lại. Những người này biết cách trừ yêu, bắt ma. Họ sử dụng bí thuật, bùa chú và các loại linh ngôn, trận đồ để tiêu diệt quái vật. Mỗi binh lính của Việt quân đều được trang bị bùa trừ tà. Giáp của họ được tẩm thánh dược và vũ khí được cầu nguyện ểm chú.
Sự kết hợp giữa kỷ luật nghiêm minh và phép kích thích tinh thần đạt được hiệu quả tối ưu. Dưới sự dẫn dắt của Phan Kiến Phong, Việt quân như cơn gió lốc càn quét qua vùng đồng bằng Đại Hải Địa mà không có thứ gì ngăn cản được. Đến buổi chiều ngày hôm nay, họ sẽ đến được bờ sông Sepoko.
Thái tử Lôi Ân đích thân lên tường thành quan trận. Một tay y vẫn nắm theo sợi xích, mà đầu bên kia đã khoá vào chân Y Na. Nàng nhìn thấy soái kỳ của Kiến Phong, tâm trạng mừng lo hỗn độn. Tại sao Độc Long nhìn thấy đại địch trước mắt rồi, mà tinh thần vẫn bình thản, tự tại như thế này?
Đột nhiên, trong không gian xuất hiện những tiếng ầm ầm chuyển động. Ban đầu rất nhỏ, đến nỗi phải lắng tai nghe mới phát hiện ra được. Sau đó là âm thanh càng lớn dần, mỗi lúc một đến gần hơn. Đó còn hơn cả một đội quân mấy trăm vạn người cùng tiến. Đó là một cơn sóng thần đang xuất hiện ở chân trời phía bắc Miên Cương.
Toàn bộ nước lũ mùa hè bị Độc Long ra lệnh dẫn vào thành Quảng Xương tích trữ. Toà thành bằng đá này bị biến thành một hồ chứa khổng lồ, đựng nước của toàn bộ hai tháng trời mưa lũ đổ về. Đại binh của Miên Cương từ đầu chỉ có một nhiệm vụ là đào kênh, đổi dòng chảy của sông Sepoko để tích nước. Độc Long tiêu diệt một toà thành, chỉ để chiến thắng Việt quân trong canh bạc lớn này.
Đoàn binh mã kinh ngạc sững sờ nhìn bức tường trắng xoá phía bắc. Họ đứng im bất động, cơ thể tê dại vì hoảng sợ. Vũ khí rời khỏi tay, còn hay chân run rẩy không đứng nổi. Hàng ngàn tiếng la hét vang lên, và sau đó là cuộc bỏ chạy hoảng loạn. Nhưng sức người làm sao có thể thoát khỏi sự càn quét của nước lũ. Toàn bộ vùng trũng Đại Hải Thuỷ này rộng cỡ sáu tỉnh Miên Cương, đi năm ngày chưa hết, làm sao thoát kịp bây giờ.
Kiến Phong kiềm cương ngựa, ánh mắt xa xăm nhìn về phiá chóp nhọn của cung điện hoàng gia. Hắn đã đến gần lắm rồi, nhưng lại không tới kịp. Lời hứa đi cùng nàng đến hết cuộc đời, đành phải bỏ dở ngang rồi.
“Gió đã ngừng thổi!” Kiến Phong thở dài.
^_^
Khi nhìn thấy bức tường nước đó, Y Na đã hiểu chuyện gì xảy ra. Độc Long từ trước đã âm mưu bẫy Việt quân ở vùng Đại Hải Địa này. Hắn điều quân chủ lực đi đắp đập ngăn nước, bản thân mình lại chạy tới biên giới trêu chọc quân Tân thành. Mưu kế này, ngoài tâm địa độc xà rắn rết như hắn, chắc chẳng ai nghĩ ra được. Bởi vì ngoài việc tiêu diệt hết đại quân Việt quốc, hắn cũng tiện tay xoá đi sáu tỉnh miền đông trên bản đồ nước mình. Nước lũ mọi năm tràn qua cũng chỉ gây ngập lụt. Nhưng nước lũ bị tích lại, xả tràn như thế này thì có khả năng quét sạch, san bằng mọi thứ trên đường đi.
Y Na run rẩy, đổ sụp xuống tại chỗ. Soái kỳ của Kiến Phong đã biến mất trong dòng nước lũ kinh hoàng. Chỉ trong chớp mắt, nước ngập tràn tứ phía. Dòng chảy vẫn cuồn cuộn như con quái vật khủng khiếp vẫy vùng. Bàn tay nàng bấu chặt xuống nền đá mạnh đến nỗi tất cả ngón tay đều ứa máu. Sự đau đớn này để nàng biết rõ mọi thứ đều là sự thật chứ không phải mơ.
Nàng ngửa cổ, thét một tiếng dài thương tâm liệt phế. Nước mắt nàng trào ra, nhanh cũng không khác gì cơn lũ quét kia. Y Na lao về phiá tường thành nhưng lại bị sợi xích dưới chân kéo lại. Độc Long nhìn nàng vùng vẫy, vật lộn trên đất mà thích thú mỉm cười. Nàng cứ một mực tiến về phiá trước, mặc cho vòng xích siết chặt vào chân. Chẳng bao lâu lớp da tiếp xúc với vòng khoá tét ra, để lộ gân thịt. Nhưng Y Na vẫn tiếp tục bỏ chạy, mặc cho tổn thương thể xác. Tinh thần nàng đang bấn loạn, nào quan tâm đến bất cứ nỗi đau nào.
Độc Long nhíu mày khi vòng xích tuột khỏi chân nàng, đi kèm theo đó là cả da thịt bầy nhầy đẫm máu. Nàng vẫn lì lợm bò về phía trước, để lại một vệt máu đỏ thẩm trên đất. Y Na lết được tới tường thành, chẳng còn nhìn được gì ngoài biển nước trắng xoá.
- Kiến Phong, Kiến Phong!
Nàng gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn ra tràn ướt cả khuôn mặt. Tình cảnh ngày hôm nay sao có thể là sự thật. Phu quân của Y Na là do bị nàng hại chết rồi. Cuộc đời này, người yêu chiều, sủng ái nàng nhất cũng chỉ có hắn. Người nguyện chờ đợi Y Na, làm vách cho nàng dựa, làm mái che mưa che nắng cho nàng cũng chỉ có Phan Kiến Phong. Cả đời nàng nợ hắn, không chỉ tình yêu mà còn cả sinh mạng. Y Na leo lên tường thành, muốn đi tìm Kiến Phong.
Trước khi nàng kịp gieo mình vào dòng nước lũ, Y Na cảm nhận đầu tóc nàng bị giật lại. Độc Long không hề thương xót lôi nàng từ trên vách đá xuống đất. Mái tóc nàng bị hắn túm chặt, cả người bị lôi xềnh xệch trên đất. Y Na thét lên, càng dẫy dụa mạnh, càng cảm nhận thêm đau đớn. Cổ họng nàng rát bỏng vì la hét quá nhiều, đầu óc nàng quay cuồng vì cơn đau tê tái trên đầu và cảm xúc cực kỳ bi thống. Ngay cả việc nàng muốn chết, tên ác quỷ Độc Long cũng không thành toàn.
Ngay từ đầu, nàng đã sai khi chọn con đường hận thù cừu báo. Nàng đã hại Lôi Ân và bây giờ là Kiến Phong. Y Na nấc nghẹn, hy vọng mình sẽ tắc thở mà chết. Lồng ngực nàng quặn lên, như có con quái trùng nào đó đang bóp nghẹt trái tim.
Phát hiện Y Na đang bắt đầu gào rít nấc nghẹn, Độc Long buông tóc nàng ra. Y Na ngã phịch xuống đất, như một con cá chết. Nàng kéo từng hơi lên, cực nhọc như thể hai lá phổi đều đồng loạt biến mất. Tốt lắm, cứ như vậy mà đau đớn chết cũng được. Nàng muốn đi tìm Kiến Phong, đến thế giới bên kia mà xin lỗi hắn.
Độc Long lật Y Na lại, bóp miệng nàng để buộc Y Na mở miệng ra thở. Nàng đang tự giết mình trong vô thức, khi liên tục không chịu tiếp nhận không khí. Hai tròng mắt vằn đỏ, ngập chìm trong nước mắt. Y Na dường như không nhận ra thứ gì ngoài con đường rực lửa thẳng tiến đến suối vàng. Nàng cứ tiếp tục mê mang và sau đó lả đi vì mất sức. Chỉ cần ít cố gắng nữa thôi, là nàng đến được bờ Vong Xuyên.
Hắn áp miệng vào môi nàng, hấp tấp thổi từng ngụm khí. Lồng ngực nàng phồng lên, xẹp xuống sau mỗi đợt tiếp hơi của Độc Long. Cảnh ảo mộng trước mắt nàng biến mất, bờ sông nở hoa rực rỡ tan biến thành hư vô. Trước mắt nàng chỉ còn hình ảnh vặn vẹo lờ mờ của kẻ nào đó. Hắn đang ôm nàng vào lòng, say mê thưởng thức đôi môi anh đào của nàng.
Y Na cắn hắn, nhưng Độc Long chỉ hơi giật mình một chút. Hắn mạnh mẽ trả đũa nàng, khiến máu trào ra tanh tưởi trong miệng cả hai. Lúc này đây, bên cạnh nàng là Độc Long chứ không phải Lôi Ân. Tại sao hắn lại hôn nàng, tại sao lại say mê đắm đuối như thế?
Nàng muốn vùng chạy, nhưng lại bị Độc Long điểm huyệt. Hắn rời khỏi miệng nàng, rồi cười phá lên thích thú. Máu chảy xuống từ khoé miệng hắn, ghê rợn như một con hấp huyết quỷ. Hai mắt Độc Long sáng lên quái dị, nhìn nàng bằng ánh mắt thú dữ nhìn con mồi. Hắn đứng dậy, tay vòng quanh eo Y Na vác nàng đi. Giờ phút này nàng đã rơi vào tay lang sói, chỉ chờ lúc bị ăn thịt.
Mọi người đều tránh xa, không dám cản đường thái tử. Hắn một mực đi đến tẩm thất, đuổi hết tất cả cung nhân ra ngoài. Hắn liệng Y Na xuống giường, mạnh bạo như quẳng một bao đồ. Độc Long phất tay, toàn bộ cửa nẻo xung quanh đều rầm rầm đóng lại.
Y Na nhìn thấy dáng vẻ nổi điên cuả hắn, lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Lôi Ân cũng đã từng dùng con mắt thèm khát như vậy nhìn nàng, khi hai người họ trốn ở trong lều tranh. Nếu lúc đó Lôi Ân âm thầm kềm nén, nhỏ giọng van xin, thì Độc Long không hề phải nhiều lời như vậy. Hắn trực tiếp xé toang phần áo trước ngực nàng, rồi nhào vào như con hổ chụp được miếng thịt tươi.
Độc Long cắn nàng, dày vò nàng trong đau đớn khổ sở. Y Na bị điểm huyệt nên ngay cả chút năng lực phản khán cũng không còn. Mùi hương nhục dục của cơn hoan ái nồng đậm từ từ toả ra khắp căn phòng. Hắn đã thoát hết y phục, và bắt đầu dùng nàng thoả mãn cơn khát.
Ngay cả việc thét lên cho đỡ đau nàng cũng không thể làm được. Nước mắt nàng chỉ có thể tức tưởi trào ra khi Độc Long xâm chiếm cơ thể mình. Nàng cảm nhận nỗi đau và sau đó là mùi máu huyết. Y Na muốn cự tuyệt Độc Long nên chẳng cấp thứ gì cho hắn đi vào trong. Mặc dù khô hạn, mặc cho co thắt bài xích, hắn chỉ một mực muốn ăn thịt nàng. Độc Long bỏ qua mọi đau đớn mà ghim thẳng vào trong.
Nỗi đau xé xác chỉ càng làm nàng thêm muốn chết. Mặc cho Độc Long nhảy múa reo mừng, Y Na chẳng còn quan tân đến hắn. Đột nhiên, nàng lấy được sự bình tĩnh ngay trong cực đỉnh đau đớn. Trong đầu nàng bắt đầu hiện ra hàng ngàn kế hoạch để giết chết Độc Long.
Mặc cho đó là cơ thể Lôi Ân hay tinh thần y vẫn còn hiện diện tranh đấu. Y Na đã điên lên rồi, nàng không đủ sáng suốt để nghĩ ra được gì. “Giết chết hắn!” chỉ có ba chữ này cứ gào thét, lặp đi lặp lại trong đầu nàng. “Giết chết hắn” là thứ cuối cùng mà Y Na có thể nghĩ ra được.
^_^
Tên nàng là Y Na, cũng có lúc đã từng là Tang Điền. Nàng là sát thủ cao cấp do Lưu Tinh quân đoàn huấn luyện. Nam thì dùng khổ nhục kế, nữ thì dùng mỹ nhân kế. Bọn họ vì giết người sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả tổn hại bản thân.
Trong lúc sáng suốt nhất, nàng nhớ ra mình đã từng được huấn luyện. Y Na siết chặt hai nắm tay, vận lực để công phá những huyệt đạo bị phong bế. Độc Long đang sung sướng, kích động trong cơn khoái cảm. Hắn xuýt xoa, thở dốc và rên rỉ một cách cuồng loạn, đê mê. Hắn chưa từng phạm vào cấm kỵ trong suốt thời gian mấy trăm năm tu luyện. Nhưng từ khi trú ngụ trong cơ thể Lôi Ân, liền bị cảm xúc mãnh liệt của y ảnh hưởng.
Cơ thể đang trưởng thành của nam tử phi thường cương dương, dồi dào tinh lực. Đã vậy mỗi đêm hắn còn bị giấc mộng hoa đào kia quấy nhiễu, sao tà tâm lại không bị kích thích cho được. Mỗi ngày ôm nàng, thân mật tiếp xúc nàng chỉ khiến hắn càng thêm thèm khát. Hôm nay hôn môi nàng, chính là chìa khoá giải thoát mọi bạo ngược trong lòng Độc Long. Hắn mãi mê thưởng thức sự sung sướng của cơn hoan lạc, Độc Long không kịp nhận ra nữ nhân dưới hạ thân mình đã thoát khỏi sự kềm chế rồi.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
38 chương
96 chương
138 chương