Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 52 : Bạch mã hoàng tử
Đừng ai nghĩ tình yêu của Ngọc Diệp và Đại Phong sẽ hạnh phúc duyên mãn, bao giờ bao quanh mối tình của tiên đồng ngọc nữ ấy cũng có sự rình rập của phù thủy. Và có lẽ, cô Hoa chính là người đầu tiên muốn chia cắt họ, cô ngồi trên chiếc xe hơi trị giá hàng tỉ đợi Ngọc Diệp trước The First.
"Cô Lưu! Bà chủ tôi muốn gặp cô!"
"Bà chủ các người là ai?"
"Bà ấy là cô ruột của cậu Đại Phong..."
Nghe tới Đại Phong, Ngọc Diệp ngước qua nhìn bóng dáng bà đang nhìn ra cô phía sau tấm kính cửa xe quyền quý. Bà đưa Ngọc Diệp đến một nhà hàng rất sang trọng, ngồi đối diện cô và lịch sự gọi rất nhiều món đắt tiền. Đúng là phong thái của chủ tịch tập đoàn Dương Nam.
"Cô ăn đi!"
"Cảm ơn cô, nhưng con không đói. Chẳng hay hôm nay cô tìm con có chuyện gì?" Người thông minh như Ngọc Diệp chắc hẳn hiểu rất rõ mục đích của bà Lương. Lương Thiết Hoa, người cô nuôi dạy Đại Phong khôn lớn và có vai trò không nhỏ trong việc đào tạo anh thành một nhân tài xuất chúng. Bà không bao giờ bỏ ra thời gian kiếm tiền mà đi tìm Ngọc Diệp để ăn tối.
"Cô đúng là rất thông minh. Tôi chỉ muốn hỏi, trò chơi của Đại Phong và cô định khi nào mới kết thúc được?"
"Trò chơi? Cô so sánh cũng hay thật, nhưng nếu cô đã xem nó là trò chơi thì sao lại tìm con, cô phải đi hỏi cháu trai yêu quý của cô chứ. Xem anh ấy có nghĩ đây như một trò chơi không?"
"Lưu Ngọc Diệp! Mẹ cô cũng rất có danh tiếng, đừng làm bà ấy mất mặt."
Nếu bà Lương nói cô thế nào cô cũng chỉ bỏ ngoài tai, nhưng nhất quyết đừng bao giờ đụng đến người mẹ duy nhất của cô. Nghe bà Lương nói thế, Ngọc Diệp đứng dậy, giọng nói không kiêng nể: "Bà Lương! Lưu Ngọc Diệp tôi chỉ có một người mẹ, nên bà đừng lôi mẹ tôi vào chuyện này. Nếu Đại Phong muốn chấm dứt thứ trò chơi như bà nói thì cứ bảo anh ấy đến làm rõ với tôi một lần." Môi cô nhếch lên đầy kiêu ngạo: "Thiếu anh ấy tôi vẫn là tôi... nhưng coi ra... thiếu tôi thì Dương Đại Phong không là mình nữa đâu."
Nói xong, Ngọc Diệp lấy túi xách rồi bỏ ra ngoài. Mặt bà Lương co giật lên tục theo từng hồi đập của tim, nhưng dù bà có nổi nóng thì vẫn không làm khác được, đúng như Ngọc Diệp nói, thiếu cô, Đại Phong sẽ không còn là Dương Đại Phong nữa.
Ra ngoài, Ngọc Diệp gọi taxi và leo lên, cô chẳng hề ghê sợ trước những hành động cảnh cáo ngầm này, vì vốn cô đã ngang bướng và cứng đầu rồi. Cô tin Đại Phong và biết khả năng của mình đi đến đâu để có thể đương đầu với những trở ngại nhỏ ấy.
Cuối cùng ngày lễ tình nhân của năm mười tám tuổi cũng đến, có lẽ hôm nay sẽ là một Valentine đầy ý nghĩa với những cặp đang yêu nhau và là một ngày đầy hứa hẹn với các cặp sắp yêu nhau. Dù cả nhóm vẫn chưa có đủ người hẹn hò nhưng dự tính hôm nay sẽ không họp mặt ở nhà bất cứ ai nữa mà đến thẳng trường ăn mừng. Hầu hết các trường dân lập như LB hay The First đều tổ chức Valentine tại trường, nhưng Ngọc Diệp lại không ở lại trường mình ăn mừng mà ngược lại, đến thẳng LB dự tiệc cùng nhóm Ngũ Long Công Chúa. LB hôm nay lại náo nhiệt hơn, với các tiết mục văn nghệ hoành tráng như đêm Noel. Nhưng lần này là tổ chức ngoài sân lễ, mọi người có thể hò hét theo tiếng nhạc hoặc ăn những món ăn vừa đoạt giải trong cuộc thi nấu ăn vừa tổ chức buổi chiều của các giáo viên.
Nhật Hoàng cùng Hải Băng lại song ca bài My Love để bày tỏ luôn nỗi lòng của mình. Họ lại đứng trên một sân khấu, dưới một ánh đèn, vẫn tay trong tay như ngày yêu đầu. Điều này đã làm bao đôi lứa ở LB phải ranh tị.
An empty street,
An empty house,
A whole inside my heart.
Im all alone.
The rooms are getting smaller.
I wonder how,
I wonder why,
I wonder where they are.
The days we had,
The songs we sang together.
Oh, yeah.
Cô một câu, anh một câu, tình yêu của anh, tình yêu của em. Mãi mãi là trường trường cửu cửu.
Tiểu Quỳnh ở trường nhưng bên tay lúc nào cũng có điện thoại, anh luật sư Triệu Kỳ Dương hay nhắc nhở kia luôn theo sát cô. Hôm nay cô diện một áo croptop màu hồng nhạt tay dài cùng quần ôm sát người, còn Ngọc Diệp xinh xắn trong bộ váy ngắn màu hồng cam thật nổi, cô gái này luôn lộng lẫy trong đám đông và che mờ những người khác.
"Em biết mà, khi nào tan tiệc em sẽ gọi... Ừm…bye."
"Hạnh phúc quá ta ơi!" Ngọc Diệp bước đến và trêu ngay làm mặt Tiểu Quỳnh ửng hồng.
"Một lát Đại Phong đến, Diệp coi mình sẽ trả thù thế nào đây..."
"Kệ Diệp đi, sợ Quỳnh sao? Nhưng Thiên Nghi đâu?"
Lam Linh mộc mạc bên áo pull nâu quần jaens xanh cùng đôi giày cao gót tôn lên những đường cong quyến rũ, nhìn về phía Thiên Nghi đang bị Hồng Ngân lôi kéo, cô liền chỉ cho Ngọc Diệp.
"Đằng kia!"
"Hồng Ngân nó làm gì vậy?" Ngọc Diệp tò mò đến chỗ của Hồng Ngân đứng cùng Thiên Nghi: "Mày lôi kéo Thiên Nghi làm chuyện gì nữa hả?"
"Ê... ở đâu xen vào vậy con kia?" Hồng Ngân liếc mắt nhìn Ngọc Diệp.
Thiên Nghi áo sơ mi xanh cổ viền trắng đơn giản như những ngày khác, vì với vai trò còn FA thì ăn mặc làm gì cho nổi bật. Hồng Ngân thì khác, cô cũng diện bộ váy ngắn đẹp không thua gì Ngọc Diệp, hot girl của LB cùng hoa khôi bên The First đang đụng mặt nhau.
Lát sau Hải Băng đi xuống, Nhật Hoàng lại bị cô để quên sau đám bạn tri kỉ. Cả nhóm Ngũ Long Công Chúa tụ nhau ngồi cùng bàn, lần này lại thêm Hồng Ngân, trở thành sáu con rồng con đáng yêu trong mắt người đời. Ngọc Diệp giơ cao ly nước ngọt, thét lớn: "Va-len-ti-ne vui vẻ!!!" Những người còn lại cũng lần lượt giơ cao ly của mình và thét cùng Ngọc Diệp. Tội cho Nhật Hoàng, Hoàng Khang và Đại Phong ngồi một bàn cùng Gia Minh, Tuấn Nguyên, Quốc Bảo. Sáu chàng trai tay cũng nâng ly nước ngọt.
"Chúc mọi người có valentine hạnh phúc." Tuấn Nguyên nói mà giọng uể oải chẳng sức lực. Năm người kia cũng tự mình uống nước, ăn bánh rồi đôi lát nhìn sang vị nữ thần của mình.
"Quốc Bảo này, sao bạn không theo đuổi Tiểu Quỳnh?" Nhật Hoàng có kinh nghiệm nên muốn giúp.
"Cô ấy có Triệu Kỳ Dương rồi..."
Đại Phong cũng được xem như là đàn anh của nhóm, anh vỗ vai Quốc Bảo động viên: "Đừng nghĩ như thế, trước hết cậu phải xem Tiểu Quỳnh có hạnh phúc khi ở bên người kia không, nếu không thì nhất định phải giành lấy còn nếu..."
"Nếu có thì em sẽ thế nào?" Quốc Bảo cúi đầu không đủ can đảm.
"Mặc kệ, người mình yêu thì mình giữ chứ, mắc gì phải buông tay cho kẻ khác, nếu yêu thì tin chắc mình mới là người mang cho cô ấy hạnh phúc!"
Năm người bàng hoàng trước Hoàng Khang, anh hùng hổ tuyên bố khiến ai cũng chuyển sang trạng thái vui tươi.
"Mày kinh nghiệm đầy mình đúng không?" Gia Minh nâng nâng ly nước và hỏi. Hoàng Khang vân vê sống mũi, mắt vẫn sáng như sao đêm: "Thì coi Thiên Nghi trẻ con nhà tao là biết rồi... Bao giờ cũng không chịu hiểu những gì tao nói. Chắc chết quá... lại thêm cô ấy đào hoa, hết có Đăng Khôi giờ lại tìm đâu ra thanh mai trúc mã Gia Huy...Trận đánh này hao binh tổn tướng mà chưa chinh phục được con nít tiểu học mang bộ dạng nữ sinh như cô ấy."
Người vui tính như Đại Phong tất nhiên là kẻ cười lớn nhất trong đám. Anh cười đến mặt đỏ tía tai: "Hoàng Khang phải cực khổ rồi... Từ trước Thiên Nghi đã thế..."
"Thiên Nghi gần đây đã biểu hiện rất rõ đó thôi, tại cậu không nhìn thấy hay vô tâm vậy?" Lời của Nhật Hoàng như cảnh tỉnh Hoàng Khang.
"Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay, mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng…" Tuấn Nguyên cao hứng liền lên giọng.
Phút chốc, không khí được làm nóng lại bởi màn tự hát của các anh chàng, làm những nữ sinh ở đó hồn vía phách siêu, họ hát ngân vang ca khúc Nơi tình yêu bắt đầu, không nhạc, không trống. Trên sân khấu im lặng liền vang lên âm điệu của bài hát ấy. Tuấn Nguyên tự tin cầm micrô đưa cho năm người kia và cùng bước lên sân khấu. Sáu con người với sáu tính cách khác nhau, sáu tình yêu và cách yêu cho riêng mình, giờ nhìn sân khấu còn nổi trội hơn những màn trình diễn lớn của các Idol.
Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài để mình ta với con tim khô cằn giá băng.
Đêm hôm qua bỗng nhiên anh nhìn thấy em trong giấc mơ, mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ.
Đêm nay mơ bỗng nhiên anh lại nhớ em trong cơn gió đông về.
Phải chăng khi biết yêu, giắc mơ là nơi bắt đầu.
"Họ làm gì vậy?" Lam Linh trơ trơ đưa mắt lên sân khấu.
"Nhóm sáu con ngựa ấy mà." Sau câu nói của Thiên Nghi là bao cặp mắt biết cười, các cô nàng cùng nhìn lên sân khấu, nhìn ngắm người yêu của mình rồi tự nhủ lòng phải biết hạnh phúc, chỉ trừ Lam Linh, cô nhìn Tuấn Nguyên rồi chỉ quay mặt sang hướng khác, lòng nặng trịch những lo âu.
Đã có vô số người nói với Thiên Nghi rằng trên thế gian này không bao giờ có ngựa trắng, nhưng hôm nay cô đã nhìn thấy ngựa trắng, không chỉ một mà có rất nhiều, chỉ là cách nhìn nhận khác nhau từ những cặp mắt khác nhau. Sáu chàng trai mang đầy nét riêng ình với những trái tim biết yêu thương sâu lắng.
Tiếng vỗ tay, tiếng la lói, họ lấp lánh như ngôi sao, rạng ngời trong bóng tối cuộc đời. Họ nhìn về phía những con rồng nhỏ đang mỉm cười hạnh phúc vì họ. Mọi người ai ai cũng ngạc nhiên trước những ca sĩ nghiệp dư mà quá đỗi tài ba.
Kết thúc tiệc, đường ai nấy về. Đại Phong lại lái mô tô chở Ngọc Diệp sau lưng mình, anh lái tốc độ nhưng tay lái lại rất điêu luyện, không bao giờ anh để cho tình yêu bị bất kì tổn thương nào, Ngọc Diệp gần đây đã chịu lắng nghe tiếng gọi của trái tim Đại Phong, thời gian dài cô đã quên rằng mình còn căm hận như thế nào với người cách xa chân trời.
Kỳ Dương đến đón Tiểu Quỳnh, anh vừa giải quyết xong công việc thì liền đến LB đón Tiểu Quỳnh và đưa cô đến nhà hàng sang trọng, một không gian chỉ dành riêng cho các cặp tình nhân, anh tuy có gia trưởng nhưng xem ra cũng tương đối tốt với Tiểu Quỳnh, khiến cô ngày một chìm sâu trong tình cảm không lối thoát ấy.
Còn Lam Linh, cô được Tuấn Nguyên đưa về tận nhà Tiểu Quỳnh, Tuấn Nguyên không thể mở lời, mà dù Tuấn Nguyên có nói thì chắc hẳn Lam Linh cũng không bao giờ cho anh cơ hội, ngay khi từ biệt Tuấn Nguyên, cô lại đến chỗ Đăng Khôi làm, đứng lặng nhìn anh đang phục vụ bận rộn trong quán ăn, mắt lại đẫm lệ vì anh.
Về phía Hải Băng, cô nàng lại cùng anh đi lang thang về nhà, họ nắm chặt hai tay nhau, mắt nhìn theo con đường phía trước, lại vu vơ hát bài My Love. Tình yêu đơn giản chỉ thế, chỉ cần có anh, chỉ cần có em thì đã trọn vẹn lắm rồi, chẳng mong ước gì hơn.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương