Hồ sơ điều tra nhân tính_quyển 1: chọn ngày để chết

Chương 10 : Hồ sơ điều tra nhân tính_quyển 1: chọn ngày để chết

Dựa theo thông tin mà quản lý tiểu khu cung cấp, Trình Phong và Gia Dật tới thẳng căn hộ mà Mã Lâm ở. Ấn chuông điện tử ở ngoài cửa, đợi một lát thì có giọng của một cô gái vang lên: “Các vị tìm ai?”   Trình Phong giơ thẻ cảnh sát của mình lên webcam trên chuông điện tử, ra hiệu: “Tổ trọng án của cục cảnh sát thành phố C, muốn tìm hiểu chút thông tin từ cô.”   “Tôi không trộm cắp cướp giật gì, các người tìm tôi tìm hiểu cái gì chứ!” Người phụ nữ này dường như có chút khó chịu với việc cảnh sát đột nhiên ghé thăm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   “Tìm hiểu một số việc của Tư Mã Bình.”   Bên đó yên lặng một lúc: “Đợi chút.” Sau đó vang lên tiếng bộ đàm bị ngắt.   Mất thêm vài phút nữa, cửa sắt lạch cạch được đẩy ra từ bên trong, một cô gái trẻ với mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn bước ra.   “Mấy người tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì?” Cô gái bước tới trước mặt Trình Phong và Gia Dật, hỏi thẳng, nhìn dáng vẻ thì đúng là có chút đanh đá.   “Cô là Mã Lâm nhỉ?” Nét mặt Trình Phong nghiêm nghị: “Sáng sớm hôm 19, có phải Tư Mã Bình đã tới chỗ cô không?”   “Anh ta?!” Mã Lâm nghe thấy câu hỏi của Trình Phong, dường như rất kinh ngạc: “Anh ta đến chỗ tôi làm gì?! Bọn tôi chia tay lâu rồi!”   Gia Dật đứng bên cạnh nhìn Mã Lâm. Lúc Trình Phong đặt câu hỏi, sự kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt cô ta trong nháy mắt giúp Gia Dật tin rằng, cô ta thực sự cảm thấy bất ngờ với việc mà Trình Phong vừa nói. Dữ liệu mà camera ghi lại không thể là giả, nhưng động tác biểu cảm bản năng nhất của con người cũng có thể phân rõ thật giả. Khi hai điều này mâu thuẫn với nhau, thật sự khiến người ta vò đầu bứt tai.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Cô hãy trả lời câu hỏi của tôi. Sáng sớm hôm 19, có phải Tư Mã Bình đã đến chỗ cô không?” Trình Phong không để tâm tới lời của Mã Lâm, kiên trì muốn cô ta trả lời câu hỏi của anh.   “Không đến!” Mã Lâm hơi bực: “Tôi đã nói rồi, bọn tôi chia tay lâu lắm rồi! Tại sao anh ta lại đến tìm tôi? Hơn nữa còn vào lúc đêm khuya thanh vắng!”   “Thế nhưng camera đã ghi lại rõ ràng, Tư Mã Bình có đến, hơn nữa trước đó anh ta còn nói việc này với người khác. Lúc Tư Mã Bình và cô chia tay, cô làm ầm lên ở đài phát thanh, còn nói rất nhiều lời cay độc. Bây giờ anh ta bị người ta giết hại, lúc bị hại lại có khả năng đã đến chỗ cô. Trừ phi cô có thể chứng minh đêm hôm đó anh ta quả thực không đến tìm cô, bằng không, mọi việc đều bất lợi với cô.” Gia Dật nói rõ tình hình hiện tại của Mã Lâm bằng giọng ôn hòa. Cô có thể cảm nhận được, cô gái này là người có cá tính mạnh. Nếu cảm thấy bị chất vấn, không khéo còn không chịu hợp tác vì cảm thấy bực dọc. Đến cuối cùng, không chỉ tăng thêm phiền phức cho cô ta, mà còn ảnh hưởng tới hướng phá án của cảnh sát.   Mã Lâm nghe xong lời của Gia Dật thì sững người lại, mãi mới đáp lại với vẻ mặt ngượng nghịu: “Tôi có thể chứng minh tối hôm đó Tư Mã Bình chắc chắn không thể tới tìm tôi. Vì tôi nghe nói mấy người đến vì cái chết của tên khốn đó nên mới vội vàng chạy xuống, không muốn mấy người đến nhà tôi nói chuyện.” Cô ta nghĩ ngợi rồi cắn môi: “Tôi quen bạn trai mới rồi, tháng trước bọn tôi bắt đầu ở chung. Tôi không muốn anh ấy biết được chuyện trước đây của tôi với Tư Mã Bình.”   “Có người có thể giúp cô chứng minh, đêm hôm đó cô thực sự không gặp Tư Mã Bình không?” Trình Phong hỏi.   “Có!” Mã Lâm gật đầu: “Tối đó tôi hẹn mấy người bạn tới nhà chơi, quẩy bung nóc, từ nửa đêm tới tận hơn 1 giờ gần 2 giờ sáng. Sau đó hàng xóm ở tầng dưới không chịu nổi tiếng ồn mới chạy lên tìm bọn tôi, nói là muốn phản ánh bọn tôi tội quấy rầy dân cư! Mấy người bạn của tôi với hàng xóm tầng dưới đều có thể làm chứng.”   “Vậy phiền cô nói cho tôi biết cách thức liên lạc của những người đã ở cùng cô tối hôm đó, chúng tôi cần xác minh lại lời cô nói.”   “Không thành vấn đề, bây giờ tôi có thể nói cho hai người.”   Hỏi xong cách thức liên lạc với những người ở cùng Mã Lâm vào tối hôm đó, Trình Phong lập tức gọi điện về cục, muốn Mã Xuân Lôi lập tức xác minh, nhanh chóng đã có câu trả lời. Lời của mấy người kia nói hoàn toàn khớp với những gì Mã Lâm khai báo.   “Cảm ơn cô đã hợp tác, làm phiền rồi.” Trình Phong gật đầu với Mã Lâm.   Mã Lâm càu nhàu một câu: “Đồ chết tiệt, làm ma rồi còn mang phiền phức tới cho bà!” Rồi quay người bước vào căn hộ, cửa lớn đóng sập lại một tiếng.   Trình Phong không khỏi thở dài một hơi: “Con gái thời nay ấy à, thật sự càng ngày càng… haizz.”   “Nghe giọng điệu của anh xem, cứ như ông già ấy.” Gia Dật cười: “Nhưng mà bây giờ manh mối lại đứt rồi, lúc Mã Lâm nói cô ta không gặp Tư Mã Bình, tôi đã bắt đầu phiền não rồi. Cô ta không nói dối, dữ liệu camera ghi lại cũng không nói dối, vậy hôm đó rốt cuộc Tư Mã Bình chạy tới đây làm gì?”   “Lúc đó sao cô lại tin lời của Mã Lâm?” Trình Phong nhìn Gia Dật với ánh mắt hoài nghi: “Có phải quá khinh suất rồi không?”   Gia Dật lắc đầu: “Hồi đi học, tôi khá hứng thú với hệ thống mã hóa các biểu cảm trên gương mặt do tiến sĩ Paul Ekman (*) tiên phong nghiên cứu, vì thế tôi đã đọc rất nhiều lý luận về phương diện này, cũng biết được ít nhiều sự khác nhau giữa các biểu cảm trên gương mặt. Lúc anh hỏi cô ta, sáng sớm hôm 19, Tư Mã Bình có tới tìm cô ta hay không, biểu cảm của cô ta là kinh ngạc. Mà cái biểu cảm này chỉ kéo dài vài giây là biến mất. Sự kinh ngạc thật sự xuất hiện trên mặt chỉ có thể duy trì trong thời gian cực ngắn. Chỉ có vẻ kinh ngạc giả tạo mới kéo dài được lâu. Cho nên, điều này khiến tôi tin cô ta thực sự cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của anh.”   (*):Paul Ekman (sinh ngày 15 tháng 2 năm 1934) là một nhà tâm lý học và giáo sư danh dự người Mỹ tại Đại học California, San Francisco, người tiên phong trong nghiên cứu về cảm xúc và mối quan hệ của họ với biểu cảm trên khuôn mặt. Ông đã tạo ra một "tập bản đồ cảm xúc" với hơn mười nghìn biểu cảm khuôn mặt và đã nổi tiếng là người phát hiện nói dối tốt nhất của con người trên thế giới. (theo Wikipedia)   Trình Phong im lặng nghe Gia Dật phân tích, trong lòng có thêm phát hiện mới đối với cô gái có gương mặt baby này. Cô gái này xem ra cũng có hiểu biết, không phải là kiểu bình hoa di động như anh từng nghĩ.   “Thế bây giờ phải làm thế nào?” Gia Dật hỏi.   “Tìm quản lý tòa nhà, xem xem những người sống ở các căn hộ khác có liên quan Tư Mã Bình không.”   Đã hơn 8 giờ tối, quản lý tòa nhà đã tan làm từ lâu, may mà phòng bảo vệ vì phải ký nhận gói hàng cho chủ hộ nên trong tay mới có danh sách chủ các căn hộ.   Trình Phong photo một bản danh sách các chủ hộ sống gần Mã Lâm từ chỗ bảo vệ, rồi lái xe cùng Gia Dật về cục cảnh sát.   Điền Dương, An Trường Bộ, Mã Xuân Lôi còn truy tìm vết tích chiếc xe của Tư Mã Bình. Thành phố C không phải là một nơi nhỏ bé, thời buổi này lượng xe riêng cứ nườm nượp như trẩy hội, muốn tìm một chiếc xe ở hang cùng ngõ hẻm nào đó trong thành phố, mặc dù không hẳn là mò kim đáy bể, nhưng cũng chẳng dễ chút nào.   Vừa về cục cảnh sát, Trình Phong bắt tay vào xử lý luôn tờ danh sách chủ hộ kia. Gia Dật cũng xem ở bên cạnh. Lúc này, có một cái tên đập vào mắt cô.   “Trình Phong, anh xem cái này!” Gia Dật vội vàng chỉ cho Trình Phong phát hiện của mình: “Thẩm Nhu!”   Trình Phong cau mày.   “Anh có nhớ không, trong mấy cô bạn gái cũ của Tư Mã Bình mà Trần Cường liệt kê giúp, có một người tên là Thẩm Nhu! Nhưng Trần Cường lại không biết địa chỉ cư trú của cô Thẩm Nhu này, chỉ biết cô ấy là bạn gái đầu tiên của Tư Mã Bình. Vì thói lăng nhăng của Tư Mã Bình nên hai người đã chia tay rất nhiều năm rồi.” Gia Dật gợi nhắc lại.   Trình Phong như bừng tỉnh, gật đầu: “Được đó, đại tiểu thư! Đầu óc cũng nhanh nhạy ra phết! Phát hiện này thực sự rất quan trọng. Nếu cái cô Thẩm Nhu ở trên tờ danh sách này với Thẩm Nhu mà Trần Cường nhắc tới là cùng một người, thì manh mối chúng ta vừa đứt đoạn coi như đã nối liền lại.”   “Này! Tôi nói bao nhiêu lần rồi nhé, đừng có gọi tôi là đại tiểu thư!” Gia Dật cau mày bực bội, nhưng mà thật đáng tiếc, tên đàn ông xấu xa kia đã vui vẻ gọi điện rồi đi kiểm chứng tình hình của Thẩm Nhu rồi, hoàn toàn không nghe thấy lời phản kháng của cô.   Con bọ ngựa chỉ thấy lợi trước mắt, không mảy may biết con chim sẻ đang ở sau lưng. Gia Dật đột nhiên nghĩ tới câu nói này. Cô mơ hồ có một dự cảm, thùng thuốc nổ Mã Lâm rất giống con bọ ngựa, còn cái cô Thẩm Nhu này không biết chừng lại chính là con sẻ thông ngực vàng ở phía sau.   Một cô gái, nếu như không phải trùng hợp, tại sao lại chọn ở cùng căn hộ với bạn gái đầu tiên của bạn trai mình?   Đáp án sắp được phơi bày rồi.