Hổ Phụ

Chương 30

Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, vết thương trên tay của Tưởng Thần dần tốt lên. Nhưng bệnh của Tưởng lão gia tử không những không thuyên giảm mà ngược lại càng nặng hơn trước. Tưởng Chính Bắc dù chán ghét Tưởng gia, nhưng hắn vẫn có một chút tình cảm với cha hắn. “Công tác buổi chiều giúp tôi huỷ bỏ.” Tưởng lão gia tử từ nhà chuyển đến bệnh viện. Thời điểm Tưởng Chính Bắc đi tới ông mới vừa làm kiểm tra sức khoẻ xong. Vì đi lại có chút khó khăn nên ông được hộ sĩ đỡ về phòng. “Tôi đi đến đây thôi.” Cầm lấy tay của Tưởng lão gia tử, Tưởng Chính Bắc đỡ ông vào phòng. Tưởng lão gia tử quay đầu lại nhìn hắn, đáy mắt ông mang theo sự ảm đạm. Tinh thần lão gia tử mặc dù không tốt, nhưng ông vẫn cường ngạnh gạt tay Tưởng Chính Bắc ra. “Hừ, ai bảo cậu tới đây.” “Kết quả kiểm tra thế nào?” “Bệnh cũ thôi, giống như trước.” Tưởng lão gia tử hoàn toàn không muốn đề cập đến sức khoẻ của mình. Ông nằm trên giường tựa người lên gối. “Tưởng Thần đâu?” “Ở nhà nghỉ ngơi.” “Không thể ngờ cậu lại đối xử tốt với đứa bé kia như vậy. Vì nó mà anh hai cậu lần này nghiêm khắc giáo huấn hai đứa kia. Không biết sắp tới chúng nó lại bị mang đi đâu.” Tưởng Chính Bắc mỉm cười rót một ly nước cho Tưởng lão gia tử. “Thành phố S có một nơi huấn luyện quân sự chuyên dành cho thanh thiếu niên. Nơi đó được quản lý như quân đội, vừa lúc con quen biết với người phụ trách ở đó, nên đã đề nghị anh hai mang Tưởng Hằng và Tưởng Hạo đến đó học tập. Đây là cơ hội khó có được.” Ý của hắn tỏ rõ là đem hai thằng nhóc kia đến nơi đó để chịu đòn. “Hai chúng nó quậy phá ra sao cũng là cháu của nhà họ Tưởng.” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Chẳng lẽ Tưởng Thần không phải?” Lão gia tử đột nhiên trầm mặc, ông dùng ánh mắt cổ quái quan sát Tưởng Chính Bắc. Trong lòng Tưởng Chính Bắc hiện giờ đã nổi lên sấm chớp, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình thản như trước. “Không có khả năng, cha đã từng đưa bản xét nghiệm DNA cho con xem.” “Chẳng lẽ con không từng nghĩ làm một bản giám định giả sao?” Đúng vậy, lúc trước vì không muốn Tưởng Thần đem lại phiền phức cho mình. Hắn quả thực đã từng làm một bản giám định giả. Nhưng lão gia tử vì sao lại muốn làm chuyện như vậy? Không đúng, không đúng! Tưởng Thần cực kỳ giống Lâm Tĩnh. Thời gian cũng đều trùng khớp, làm sao không phải là con ruột mình được?! Tưởng Chính Bắc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đa mưu đầy ý cười nhạt của lão gia tử. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa bị ông đùa giỡn. “Không nghĩ tới cha còn thích trêu chọc người khác.” “Không phải con trước kia luôn cảm thấy cha rất nghiêm túc sao? Con không hoài nghi thân phận của Tưởng Thần khiến cho cha cảm thấy rất vui.” Lão gia tử thở dài. “Lâm Tĩnh vì con mà chịu khổ rất nhiều. Ngày xưa cha cảm thấy thân phận của hai đứa không thích hợp với nhau. Nhưng hiện tại con đã rời khỏi Tưởng gia, nếu con muốn tìm nó…” “Cha có phải đang hiểu lầm gì không?” Tưởng Chính Bắc nhẹ giọng đánh gãy lời nói của ông. “Tại sao con phải tìm cô ta?” Tưởng lão gia tử sửng sốt, “Con làm nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ không phải vì nó? Hiện giờ Tưởng Thần cũng đã dần hiểu chuyện, nó không có mẹ ở bên cạnh sẽ cảm thấy khổ sở. Lúc trước Lâm Tĩnh rời đi đúng là do cha bày mưu tính kế, Tưởng Thần nếu muốn tìm mẹ nó, địa chỉ ở…” “Tiểu Thần không cần mẹ.” Nghĩ tới sẽ có một người phụ nữ chen ngang vào cuộc sống của hắn và Tưởng Thần. Trong lòng Tưởng Chính Bắc thậm chí liền dâng lên một cỗ sát ý. Đứa bé kia đã từng nói, cậu chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Ba năm nay con hắn không hề nhắc đến hai chữ Lâm Tĩnh, cũng không hề nói mình muốn có mẹ. Thậm chí còn bởi vì sợ mình tái hôn mà buồn bã. Tưởng Thần như vậy làm sao có thể hy vọng hắn kết hôn. Tưởng lão gia tử nhíu mày, ông khẽ ho khan vài cái, “Lâm Tĩnh là mẹ ruột của nó, con xác định nó không muốn gặp mẹ mình?” “Chuyện này không cần bàn lại.” Tưởng Chính Bắc còn chưa dứt lời, Phương Bình và bà Tưởng đã từ bên ngoài tiến vào. Thấy Tưởng Chính Bắc trong phòng bệnh, sắc mặt của Phương Bình liền không hoà nhã. Cô hừ lạnh một tiếng căm tức nhìn hắn. Tưởng Hạo và Tưởng Hằng bị mang đi đều là do người trước mặt này bày mưu. “Chủ ý của cậu sao lại hoàn hảo như vậy hả? Tiểu Hằng và tiểu Hạo chỉ là trẻ con, thật không ngờ cậu lại nhẫn tâm đối xử với chúng nó như vậy! Nếu hai đứa nó ở đó bị thương gì, tôi nhất định sẽ sống chết với cậu!” Tưởng Chính Bắc mắt lạnh nhìn chị dâu mình tức giận mắng chửi, hắn nói. “Có đi hay không là do anh hai tôi quyết định, tôi chỉ đề nghị mà thôi. Chị dâu quá mềm lòng nên mới không dạy dỗ tốt con mình, tôi chỉ giúp chị nghĩ biện pháp dạy chúng nó thôi. Huống hồ điều kiện ở đó cũng không gian khổ như chị nghĩ. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo đã lớn như vậy làm sao có thể xem là trẻ con. Bọn họ là bảo bối của chị, Tưởng Thần cũng là bảo bối của tôi. Huống hồ Tưởng Thần còn quý báu hơn hai đứa con chị gấp mấy lần. “Ghê gởm!” Phương Bình chỉ vào mặt Tưởng Chính Bắc hết nửa ngày mới thốt lên được hai từ này. Bà Tưởng lôi kéo cô ám chỉ lão gia tử vẫn còn ở bên cạnh. Nhưng Phương Bình vẫn không chịu thu liễm. Từ khi Tưởng Chính Bắc rời đi Tưởng gia, Phương Bình liền có ý nghĩ Tưởng gia về sau tất nhiên sẽ thuộc về chồng mình. Hiện giờ lão gia tử ốm đau ở trên giường, Phương Bình lại càng không sợ hãi. “Đến chết cũng còn cố chấp nói vịt có thể bay được. Chị dâu ah’, sắc mặt của chị hiện giờ đúng là không thể nào đẹp hơn nữa!” “… cậu!” Tưởng Chính Bắc sửa sang lại quần áo, “Công ty của con còn có việc, con đi trước đây, cha giữ gìn sức khoẻ.” Tưởng lão gia tử nhìn theo bóng dáng rời đi của Tưởng Chính Bắc. Đôi mắt của ông nhìn hắn không rõ cảm xúc. Đột nhiên Tưởng lão gia tử bắt đầu lo lắng, rốt cuộc đứa con út này của ông có phải giống như những gì ông đã từng nghĩ hay không. “Ông đừng tức giận, Phương Bình cũng chỉ vì lo lắng cho con nó mà thôi.” Bà Tưởng đi đến chỉnh chăn nệm cho lão gia tử hiền lành nói. “Buổi chiều bảo Chính Đông đến đây, tôi có chuyện muốn nói với nó.” “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lão gia tử không nói chuyện, ông dựa đầu vào giường nhắm mắt lại. Phương Bình khẽ cắn môi nhìn mẹ chồng mình, dựa vào cái gì mà lão gia tử lại thiên vị Tưởng Chính Bắc như vậy! Đem xe đậu vào bãi đổ, Tưởng Chính Bắc bật cười. Hôn nhân vì lợi ích thật đúng là đáng sợ. Mỗi ngày anh hai hắn nhất định trải qua không yên ổn, bị một người vợ như vậy nhìn chằm chằm, muốn huỷ Tưởng gia cũng thật dễ dàng. Xem ra hắn cần phải nói vài câu với người anh trai này. “Chính Bắc, cậu hiện giờ đang ở đâu? Thư ký trong văn phòng cậu nói cậu không có ở đây.” Tưởng Chính Bắc vừa dừng xe lại liền nhận được điện thoại của Âu Tề. Từ khi Thư Lãng chạy đến nông thôn tìm Diệp Phong, tình cảm của hai người cũng theo đó mà công khai. Có một lần Âu Tề đến tìm hắn uống rượu, lúc đó y mê mang nói những điều mình không hiểu. Vì sao Thư Lãng thích hắn lâu như vậy lại đột nhiên thay lòng đổi dạ. Tưởng Chính Bắc cảm thấy bất đắc dĩ. Chuyện của Thư Lãng và Diệp Phong hắn cũng không rõ ràng. Tình cảm nảy sinh có đôi khi chỉ trong một sớm một chiều, nhưng cũng có đôi khi phải chờ đến lúc rượu lên men. Về phần Thư Lãng và Diệp Phong thuộc loại nào, bọn họ chỉ là người ngoài làm sao có thể cảm nhận được hương vị đó. Sau ngày đó, Âu Tề có một khoảng thời gian rất lâu không liên lạc với hắn. Hai người đều có công ty cần phải quản lý, cho nên dù rất lâu không gặp mặt Âu Tề, Tưởng Chính Bắc cũng cảm thấy không có việc gì. Tưởng Chính Bắc vừa mở cửa văn phòng, quả nhiên đã nhìn thấy Âu Tề ngồi trên ghế làm việc của hắn. Âu Tề thấy Tưởng Chính Bắc đi vào liền cười tủm tỉm đứng lên, “Cậu vừa rồi đi đâu vậy?” “Đến bệnh viện thăm lão gia tử.” “Sao rồi? Nghiêm trọng không?” Tưởng Chính Bắc nới lỏng caravat dựa lên ghế sô-pha, “Lão gia tử không chịu nói, tôi đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không trả lời, tôi cảm thấy hình như có điều gì đó rất kỳ lạ.” “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Cậu còn không mau trở về Tưởng gia mà xem chừng đi.” “Tôi và Tưởng gia không có quan hệ gì cả, người cần xem chừng phải là Tưởng Chính Đông mới đúng.” Âu Tề bĩu môi, “Tôi nói thật, mặt này của cậu thật không giống như một người vô cầu.” “Tôi đương nhiên không phải là người vô cầu. Chỉ là dục vọng và mong muốn không nằm ở đó thôi. Nói đi, hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì?” Âu Tề từ đằng sau bàn đi tới, vẻ mặt y thần bí cười hề hề nói với Tưởng Chính Bắc, “Fox có một chút đồ tốt, cậu có muốn đến đó thử một lần hay không?” “Tôi không biết Âu thiếu gia từ khi nào dính vào ma tuý nha.” Âu Tề giơ chân lên, “Ma tuý cái con khỉ! Là rượu!” “Tôi nhớ hình như em trai cậu đã hạ lệnh cho cậu, cấm – không – được – uống – rượu mà.” Nhớ đến chuyện này Âu Tề liền nghiến răng nghiên lợi. Y là một kẻ mê rượu, tật xấu này y đã mắc phải từ năm lên trung học. Khi đó bọn họ đều ở trường nên có rất nhiều cơ hội uống rượu. Âu Tề gần như chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là có thể nhận biết được tên của nó. Kết quả y đem bản thân mình ném vào bệnh viện. Kể từ đó số lần Âu Tề uống rượu cũng vì vậy mà bị hạng chế. Nhưng nếu như đã nghiện một cái gì đó thì sẽ rất khó bỏ được. Bởi vì chuyện Thư Lãng rời đi lần trước mà Âu Tề đã không cẩn thận uống quá nhiều. Sau khi y tỉnh lại liền thấy Âu Tín đứng ở bên cạnh mình, phía sau chính là gia sản mà y mấy năm nay cất giấu. Âu Tề vừa đấm vừa xoa, nhưng Âu Tín lại thờ ơ. Hắn đem toàn bộ số rượu mà y cất giấu bao năm từng chai từng chai đập bể. Cả căn phòng tràn ngập mùi rượu ngày hôm đó cũng là ký ức cuối cùng của Âu Tề đối với rượu. “Tiểu Tín ra nước ngoài bàn bạc chuyện làm ăn, cơ hội hiếm có ah’.” “Đắc tội với người hợp tác đối với tôi mà nói không phải là chuyện lợi ích gì.” Tưởng Chính Bắc cầm bút máy trong tay xoay tròn. “Chuyện hợp tác gần đây cậu thường bàn với tiểu Tín, tôi sẽ giúp cậu đối phó.” “Vậy sao?!” “Tôi sẽ đăng tin về con cậu trên tạp chí của tôi, ba trang luôn!” Âu Tề vươn ngón tay của mình khoa tay múa chân nói.” “Thành giao.” * Fox tên thật là Hứa Hoãn, hắn là bạn rượu của Âu Tề. Người này lúc trước theo đuổi Thư Lãng, nên đã bị Âu Tề vơ vét không ít thứ tốt. Sau đó bởi vì Âu Tề uống rượu quá độ mà bị đưa vào bệnh viện, Fox liền áp dụng chính sách khinh bỉ cộng thêm xa lánh đối với Âu đại thiếu gia. Sau khi tốt nghiệp, hắn ở khu trung tâm thành phố mở một quán bar. Quy định phải là hội viên mới được vào bên trong. Âu Tề, Tưởng Chính Bắc và Thư Lãng đều được hắn mời làm thành viên VIP. “Sao chỉ có hai người các cậu, Thư Lãng đâu?” Fox cầm ly rượu đi đến. Không gặp được người mình muốn gặp, nụ cười quyến rũ ban đầu của hắn liền biến mất đôi chút. “Cậu không biết ah’?” Âu Tề không thể chờ đợi được nữa, y ngay lập tức đưa mũi tới ngửi ly rượu, “Thư Lãng đến nông thôn rồi.” “Đến nông thôn?” “Ngàn dặm truy phu, cậu chẳng còn hy vọng nào đâu.” Fox nghiêng đầu mắt nhìn Tưởng Chính Bắc. Không phải là người này vậy chỉ có thể là người kia, “Diệp Phong sao?” “Cậu biết cậu ta ah’?!” Âu Tề kinh ngạc. “Gặp qua mấy lần.” “Tôi cũng gặp Diệp Phong sao lại không nhìn ra nhĩ?” Fox cố tình đem ly rượu mà Âu Tề đang ngửi đưa cho Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc gật đầu tiếp nhận, Fox liền mở miệng trêu chọc y. “Đại khái là bởi vì trong cơ thể của cậu không có gien ái tình.” “Cút đi, cậu dám cười nhạo tôi.” “Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà ngay cả một lần hẹn hò yêu đương cũng không có. Nói thật đi, cậu chỗ đó có phải có vấn đề không?” “Lão tử nơi đó rất bình thường! Vừa sung sức vừa dư dả!” “Vậy thì nơi này của cậu có vấn đề.” Fox chỉ ***g ngực của mình, Âu Tề bị hắn chặn miệng liền buồn bực cúi đầu uống rượu. Thời kỳ trưởng thành xao động, Âu đại thiếu gia cũng từng có ý nghĩ cùng hoa hậu giảng đường trong lớp nắm tay hôn môi. Nhưng dần dần lớn lên, y nhìn thấy thái độ của Tưởng Chính Bắc đối với Lâm Tĩnh, lại nhìn Thư Lãng rối rắm trong tình cảm với Tưởng Chính Bắc. Chưa kể chứng kiến nhiều người xung quanh hết hẹn họ rồi lại chia tay, chia tay rồi lại hẹn hò. Âu Tề đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ cũng đã đủ cảm thấy vất vã. Huống chi bắt y đi nếm thử một lần, nếu như thất bại thì y làm sao có thể đối mặt với hắn… “Âu đại thiếu gia rối rắm rồi, thôi cậu nghĩ ít một chút, chúng ta uống rượu đi.” Tưởng Chính Bắc mỉm cười với Fox, hắn cầm ly rượu giơ lên. Chuyện phát sinh kế tiếp hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tưởng Chính Bắc. Ba người bất tri bất giác uống không ít rượu. Âu Tề vì kiêng rượu quá lâu nên biểu hiện của y càng thêm hăng say. Y vui vẻ hớn hở mà mượn rượu làm càn. Tưởng Chính Bắc có chút đau đầu nên không thể chăm sóc cho y. Fox chưa nói hai lời đã lấy điện thoại di động từ trong túi áo của Âu Tề. “Cậu… làm gì ah’…” “Gọi điện thoại kêu em trai cậu đến đón cậu.” “Không nên, không được…” Âu Tề lắc đầu liều mạng cầm di động, “Không thể gọi điện thoại, tiểu Tín sẽ tức giận.” “Có lẽ cậu ta sẽ muốn giết cậu, nhưng chuyện đó tôi không quản được. Tôi cũng không muốn ở lại đây cả đêm chăm sóc cho một con quỷ say rượu đâu ah’. Trời ơi, tửu lượng của cậu bây giờ kém quá.” Âu Tề đang nói thì đột nhiên gục lên người Fox, Fox chán ghét đẩy y ra. “Thật là phiền phức mà!” “Không được gọi cho tiểu Tín…” Nằm trên ghế sô-pha Âu Tề vẫn không buông tha mà giãy dụa. Nhưng đối phương đã trước y một bước cầm điện thoại di động gọi cho Âu Tín. “Alo, phải, cậu mau tới đón anh cậu đi, địa chỉ là…” Hắn nói xong đem điện thoại ném lên người Âu Tề. “Giọng nói của em trai cậu rất bình thản, hẳn là không có gì đâu.” Âu Tề mơ hồ, ý thức không rõ mà than thở. “Cậu hại chết tôi rồi…” Rất nhanh Âu Tín đã tới, Fox đem Âu Tề đóng gói thật tốt sau đó liền nhét vào trong ***g ngực hắn. “Anh cậu uống nhiều mà say cũng lẹ.” “Cảm ơn.” Âu Tín nhận lấy quần áo trên tay Fox, tự mình giúp Âu Tề mặc vào. Hai chân Âu Tề đã không còn sức lực, y mơ mơ màng màng ôm cổ Âu Tín nói, “Không được gọi điện thoại…” Vệ sĩ đứng kế bên đi đến đỡ Âu Tề nhưng lại bị Âu Tín ngăn lại. Hắn vươn tay đem người kia ôm vào trong lòng lạnh lùng nói, “Đi mở cửa.” Nhìn mặt của Âu Tín, Fox hiện giờ mới tin lời nói mà Âu Tề vừa rồi không ngừng lập đi lập lại bên tai hắn, em trai tôi khi tức giận rất khủng khiếp. Trong lòng hắn cảm thấy có chút áy náy, “Chuyện này… thôi cậu tự mình cầu phúc đi.” Thời điểm hắn đi vào trong Tưởng Chính Bắc đã mặc xong quần áo. “Cần tôi giúp cậu gọi xe không?” “Cám ơn, tôi có thể tự làm.” “Tôi cứ nghĩ người ở cùng Thư Lãng sẽ là cậu, cho nên khi đó tôi mới bỏ cuộc.” Tưởng Chính Bắc hơi cong khoé môi, trong bóng đêm không thấy rõ được vẻ mặt của hắn. “Cho dù cậu không bỏ cuộc, người ở cùng Thư Lãng cũng không nhất định là cậu. Cậu không nên giận cá chém thớt với Âu Tề, cậu ấy không biết gì hết.” “Điểm ấy tôi thừa nhận. Bất quá, ai biểu cậu lại là người tôi không bắt nạt được.” * Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Thần nhanh chóng từ trong giấc mộng mơ hồ tỉnh lại. Cậu chạy như bay đi mở cửa. Tưởng Thần vừa mở cửa liền bị một thân thể cao lớn thẳng tắp ngã lên người. Trên người của đối phương còn mang theo mùi rượu nồng đậm. “Ba ba? Ba uống rượu?” Tưởng Thần gian nan nâng Tưởng Chính Bắc dậy, hắn dựa người lên tường, tay xoa đầu mũi cố làm tinh thần mình tỉnh táo lại. Tưởng Thần cúi người giúp hắn đổi giầy. “Ba ba, ba sao rồi?” “Huh?” “Con đỡ ba lên ghế sô-pha.” Tưởng Thần chỉ có thể dùng sức tay trái, nên cậu không thể không ôm lấy thắt lưng của Tưởng Chính Bắc. Cậu chậm rãi dìu hắn, may mắn Tưởng Chính Bắc xem như phối hợp với cậu. Tưởng Thần thật vất vã mới đỡ Tưởng Chính Bắc nằm lên ghế sô-pha. Cậu dự định đứng dậy đi pha nước trà giải rượu cho hắn. Nào ngờ người phía sau đột nhiên đem cậu kéo vào ***g ngực, ấn ngã cậu lên ghế sô-pha. “Ba…?” Tưởng Thần vẫn còn chưa hỏi xong thì Tưởng Chính Bắc đã điên cuồng hôn môi cậu. Hoàn toàn bất đồng với cái hôn nhẹ vừa đụng vào lập tức rời đi. Tưởng Chính Bắc lúc này hung hăng ma xát lên môi Tưởng Thần. Lợi dụng lúc cậu kinh hô mà ngay lập tức dùng đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng. Đầu lưỡi của Tưởng Chính Bắc linh hoạt đảo qua nướu răng cùng hàm trên của cậu. Trong chớp mắt Tưởng Thần liền cảm thấy bản thân mình như bị cắn nuốt. Nụ hôn ái muội càng ngày càng kịch liệt làm cho Tưởng Thần sợ hãi trong lòng. Cậu bắt đầu giãy giụa, nhưng lại bị người nằm phía trên gắt gao giữ chặt. “Đừng.. ba.. ba ba!” Tưởng Chính Bắc dường như cũng không nghe thấy lời nói của Tưởng Thần. Hắn vươn tay nắm chặt lấy cái gáy của cậu, đầu lưỡi hắn lưu luyến lướt lên trán, hai má và cổ cậu. Tưởng Thần thăm dò hỏi thêm một tiếng, “Ba ba? ba còn tỉnh không?” Mắt của Tưởng Chính Bắc vẫn nhắm lại, Tưởng Thần tự nói với mình, ba ba uống rượu nên say đến mơ hồ rồi. Giằng co một lát, Tưởng Chính Bắc giống như đã ngủ mê man. Tưởng Thần chậm rãi di chuyển thân thể rời khỏi vòng tay của hắn. Cậu vuốt lên cánh môi vừ bị ma sát đến sưng đỏ của mình, có chút bối rối mà đứng đó. Tưởng Thần không dám tiến đến gần Tưởng Chính Bắc, cậu đành phải đem chăn từ trong phòng đắp lên người hắn. Thẳng đến khi cánh cửa phòng khách bị đóng lại. Hai mắt của Tưởng Chính Bắc liền phản chiếu ra ánh sáng âm u trong bóng đêm. Hoàn toàn không có vẻ mặt say đến sắp bất tỉnh như vừa rồi. Vuốt môi của mình, Tưởng Chính Bắc khoái trá mà cong khoé miệng. Nhớ tới độ ấm khi Tưởng Thần nằm trong ***g ngực hắn. Xúc cảm ở cánh môi cậu làm cho ánh mắt của Tưởng Chính Bắc nhiễm thêm một tầng ánh sáng nguy hiểm thuộc về dã thú. Trên đường trở về Tưởng Chính Bắc đều mong chờ kết quả khi hắn giả vờ say rượu. Quả nhiên phản ứng của con hắn giống y như những gì hắn đã lường trước. Khẩn trương, sợ hãi thậm chí còn có chút giãy giụa. Nhưng quan trọng chính là con hắn không đẩy hắn ra. Thậm chí cho đến cuối cùng cậu vẫn đem chăn đắp cho hắn. Tưởng Thần đối với hắn không phải không có tình cảm. Cái cậu cần hiện giờ là thời gian để nhận ra. Cậu cần có thời gian để đem thân tình và ái tình tách ra. Có lẽ hắn lúc này sẽ cho cậu thời gian. Về phần là bao lâu, Tưởng Chính Bắc còn phải suy nghĩ một chút. _______________________ đầu đau quá, trời ơi.. =.,=.. hôm qua ta phải làm osin cả buổi nên tới giờ mới mò đâu lên đây được :((. tối nay ta sẽ post thêm một chương bù lại cho mọi người