Đúng là Trịnh Dư An không hay chơi mạt chược. Yến Thư Vọng thật ra cũng không thích chơi, người thích chơi là Tiêu Đường, nhưng bản thân hắn có suy nghĩ rằng rất nhiều vấn đề một khi tụ tập vui chơi cùng nhau thì đều có thể được giải quyết dễ dàng. Nếu uống rượu hại sức khỏe vậy chơi mạt chược đi, trước sau đều không thoát được một chữ tiền, rất phù hợp áp dụng. Ngoài Yến Thư Vọng thì đương nhiên Tần Hán Quan còn hẹn bạn mạt chược quen của gã là ông chủ Tiêu. Tổ hợp bốn người hai gay hai thẳng đúng là cân bằng dinh dưỡng. Quán mạt chược cao cấp ở Khu công nghiệp đều là tính tiền theo giờ, Tần Hán Quan vung tay cái thuê hẳn sáu tiếng. Lúc Trịnh Dư An tới thì Yến Thư Vọng và Tiêu Đường đang uống trà. Chủ quán mạt chược cũng là người nho nhã. Giữa phòng đặt mấy chậu cây Vân Phiến Trúc[1] và Thông Hoàng Sơn đã được cắt tỉa, trên tường treo tấm hoành phi[2] viết câu thơ trong bài “Lậu thất minh”[3] – “Cười nói bậc đại nho, qua lại chẳng kẻ phàm.”   Tần Hán Quan còn đặc biệt đánh giá một câu: “Tuyệt.” Thức uống Yến Thư Vọng đang dùng là trà mơ, cấp nước giải khát, vừa hợp để uống khi vào hè. Hắn ngồi cạnh một bồn hoa lan, hiếm khi không mặc đồ Âu nhưng đồ thường bằng vải cashmere cũng khá là cầu kỳ. Tóc buộc túm cao, cuốn lại thành búi, có một hai sợi tóc dư rủ xuống bên mai. Tần Hán Quan rõ ràng còn chưa quen với vẻ đẹp của hắn, mấy lần nhìn ánh mắt chẳng kiêng dè gì. Trịnh Dư An vào bàn không nhịn được phải cảnh cáo gã: “Anh đừng nhìn chằm chằm người ta nữa.” Da mặt Tần Hán Quan siêu dày: “Nhìn thêm mấy cái cũng có mất lạng thịt nào đâu.” Trịnh Dư An nhíu mày: “Bất lịch sự.” Tần Hán Quan bật cười: “Đàn ông với nhau thì cần gì cả nể thế.” Trịnh Dư An biết nói nhiều cũng chẳng được gì, sợ Tần Hán Quan lại làm ra chuyện gì quá mức nên đi trước một bước, ngồi xuống đối diện gã. Yến Thư Vọng ngẩn người một giây, đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, cuối cùng chọn ngồi ở vị trí bên tay phải Trịnh Dư An. Tiêu Đường tính thoải mái, chẳng nhận ra nguyên nhân vấn đề gì. Gã với Tần Hán Quan là ma xó rồi. Bốc bài tán chuyện nhiệt tình như cặp vợ chồng, anh tới tôi qua cực ăn ý. Giữa buổi có cô nhỏ gõ cửa mang trà nước vào, mặc trên người bộ sườn xám, dáng vẻ yêu kiều. Tần Hán Quan lúc này không nhịn được mà ngó thêm mấy lượt, Trịnh Dư An âm thầm đá gã một cái dưới gầm bàn. Bàn tay đang bốc bài của Yến Thư Vọng khựng lại giữa không trung, hắn quay qua nhìn Trịnh Dư An. Tần Hán Quan giục: “Nhanh lên!” Trịnh Dư An sau đó mới phát hiện mình đá nhầm người rồi, đang xấu hổ thì bỗng thấy đầu gối nong nóng. Chân Yến Thư Vọng áp sát chân anh, mà qua một lúc vẫn không có cơ hội để tách ra. “Viên Viên!” Tần Hán Quan thì như mù dở gọi giật: “Tới lượt cậu đấy!” Tiêu Đường giống như có phát hiện vô cùng vĩ đại, bật cười bảo: “Viên Viên là ai cơ?” Trịnh Dư An bất đắc dĩ đáp: “Là tôi. Hai chữ Dư An có phiên âm là ‘yuan’, giám đốc Tần lúc gấp gáp thường dễ gọi nhầm.” (Dư An – 予安 có phiên âm là “yú ān”, khi đọc nhanh sẽ bị dính âm thành “yuán” – 圆Viên. Ban đầu mình tính để là Duẫn hoặc Doãn cho phù hợp tới tên dịch tiếng Việt nhưng nếu vậy thì sẽ mất đi cảm giác đáng yêu của tên nên quyết định giữ nguyên “Viên Viên”) “Cái tên này đúng là đủ nõn.” Tiêu Đường cười không dứt. Tần Hán Quan đắc chí nói: “Đấy là ông chưa biết lúc trước cậu ta còn làm giao dịch viên ấy, tất cả mấy bác gái với mấy cô nhỏ tới quầy đều gọi cậu ta là Viên Viên, sau này lên làm sếp rồi mới bớt người gọi.” Trịnh Dư An cười cười không nói gì, Tần Hán Quan lúc này cũng không nói lung tung nữa, mà thật ra anh cũng chẳng quan tâm chuyện bị gọi như vậy. Chỉ là khi chức vụ lên cao dần thì mọi người cũng khuôn phép hơn, tự nhiên không còn mấy ai gọi anh như vậy nữa. Nếu Tần Hán Quan đã mở đầu thì Tiêu Đường cũng học theo, gọi Trịnh Dư An là “Viên Viên”. Cả bàn mạt chược cứ Viên Viên ngắn, Viên Viên dài, làm tốc độ ra bài của Trịnh Dư An cũng nhanh hơn không ít, đốt cho ba người còn lại không ít pháo. (Đốt pháo: ý chỉ đánh ra con bài mà người khác đang cần để ù) “Tôi thế này là tới để cúng tiền rồi.” Trịnh Dư An lại bốc một lượt bài, không nhịn được mà cười khổ phàn nàn. Tần Hán Quan ngậm điếu thuốc, tỏ ra chẳng hề gì: “Cậu lâu lắm mới làm ván, chút tiền này đã là bao?” Trịnh Dư An chẳng thèm để ý gã, cứ luôn cảm thấy từ lúc bị gọi “Viên Viên” thì số cờ bạc của anh mới đi xuống. Bốc bài được hai ba lượt thì Trịnh Dư An đã có tay sẵn. Anh tính tốt xấu gì cũng phải tự bốc một phen thì đột nhiên nghe thấy Yến Thư Vọng ở bên ném ra một quân bài: “Năm Vạn.”[4] (Tay sẵn: ý chỉ bộ bài chỉ còn thiếu một quân nữa là ù) Trịnh Dư An kêu một tiếng “Úi”. Tần Hán Quan vội nhổm lên tính ngó coi: “Ù hả?” Trịnh Dư An cười toe toét. Anh mở bài, rất vui vẻ nói: “Đúng là ù rồi.” Tần Hán Quan: “Ồ, đây là lần đầu tiên Yến Tổng đốt pháo đấy.” Yến Thư Vọng không có biểu cảm gì. Hắn kéo ngăn bàn, lấy tiền ra, kẹp bằng hai đầu ngón tay rồi đưa tới trước mặt Trịnh Dư An. “Viên Viên.” Lúc hắn gọi hai tiếng này có mang chút giọng mũi, tựa như đang gọi trẻ nhỏ, ngọt ngào lại đầy nuông chiều. Hắn nói với Trịnh Dư An như đang đùa cợt, “Đi mua ít kẹo ăn đi.”.