Trịnh Dư An thật sự không biết. Trong vô thức anh che cổ lại, sắc mặt dưới ánh đèn vừa lúng túng lại có chút ngượng ngùng. Yến Thư Vọng lẳng lặng nhìn anh. Bầu không khí trong giây phút này thật khó hình dung. Có lẽ vì ánh đèn đường quá mức dịu dàng, có lẽ vì trời không trăng không sao, trong mắt Yến Thư Vọng hiếm khi không chứa đựng quá nhiều như này. Hàng lông mi dài của hắn hắt xuống thành bóng hình lưỡi liềm. Độ ấm nơi ánh nhìn tựa tia nắng ban mai chiếu trên thảm cỏ non, mềm mại và ngập tràn. Bàn tay để trên cổ mãi chẳng buông. Yến Thư Vọng như thể luôn có một cách quan tâm rất thản nhiên. Hắn như đang che đậy chuyện xấu giúp người khác nhưng thái độ lại quang minh chính đại. Được một lúc, Trịnh Dư An không nhịn được nữa, bảo: “Được rồi.” Yến Thư Vọng như trêu anh: “Không cần phải xấu hổ.” Trịnh Dư An thở dài: “Tôi còn tưởng mình uống rượu không để lộ trên mặt chứ.” Yên Thư Vọng ngẫm một chút, an ủi anh: “Cũng không tính là mặt.” Trịnh Dư An bật cười. Khoảng cách giữa hai người không còn gần như trước nữa, mùi cồn còn phảng phất, vấn vít giữa hai người. Mắt Trịnh Dư An không rõ hai mí nhưng vì cung mày cao nên lộ nét đầy trìu mền. Yến Thư Vọng có lẽ luôn thích nhìn vào mắt anh. Trịnh Dư An đôi lúc thấy hắn hành xử không hợp tuổi tác, quá tuỳ hứng, nhưng rồi lại không nhớ đã thấy ở đâu một câu như này, rằng: Đàn ông tới chết vẫn là một đứa trẻ. Anh nhớ ngày trước An Đại từng kêu anh nhàm chán, sống quá trưởng thành nên rất mệt mỏi. Trịnh Dư An lúc đó không rõ “quá nhàm chán” là sao, giờ đây chợt như ngộ ra được đôi chút. Lúc người lái thay tới, suy nghĩ của Trịnh Dư An đã bay tới miền xa xôi. Anh tỉnh táo lại, dẫn tài xế qua lấy xe của mình. Yến Thư Vọng ngồi xuống ghế sau, theo thói lùi vào để trống một chỗ. Trịnh Dư An do dự một chốc rồi vẫn ngồi vào. Stout sữa không phải loại bia bình thường, độ thấm sau khi uống nặng giống vang đỏ. Trịnh Dư An còn đang say nên ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên anh ngồi ở ghế sau của xe mình, không cách nào duỗi chân thoải mái được, có chút tiếc lúc đấy đáng nhẽ ra nên mua SUV. Yến Thư Vọng ngồi bên cạnh bỗng nói: “Tới trước rồi quẹo trái”. Tài xế hỏi: “Có vào trong không?” Yến Thư Vọng không ngại ngần mà chủ động đáp: “Có vào trong.” Trịnh Dư An mở mắt, nhận ra Yến Thư Vọng ở Vịnh Ánh Trăng. Anh thuận miệng hỏi: “Giá nhà ở đây dạo này tầm nhiêu?” Yến Thư Vọng: “Chắc 4, 5 vạn. Cũng không để ý lắm.” Tài xế lái thẳng xe tới dưới toà nhà. Khu căn hộ cao cấp không có nhiều chỗ dừng đỗ xe. Sau khi Yến Thư Vọng xuống xe thì Trịnh Dư An cũng theo ra tiễn. Anh không đi xa, đứng tựa cửa xe chờ Yến Thư Vọng vào trong. Trịnh Dư An hỏi: “Anh ở tầng mấy?” Yến Thư Vọng đáp: “Tầng bảy.” Trịnh Dư Anh khen: “Mang ý tốt, bảy lên tám xuống.” Yến Thư Vọng nói: “Không ngờ cậu lại mê tín vậy.” Trịnh Dư An vẫy tay, tài xế còn đang chờ, anh phải đi rồi. Yến Thư Vọng cuối cùng bảo: “Cậu lên xe đi.” Trịnh Dư An bèn lên xe. Anh hạ kính cửa, tính chờ Yến Thư Vọng lên nhà trước nhưng người kia lại cứ đứng nguyên chỗ đó, tay đút túi quần, coi bộ không hề tính di chuyển, chăm chú nhìn anh. Tài xế đạp chân côn: “Đi thôi ông chủ.” Trịnh Dư An hờ hững “Ừ” một tiếng. Từ đầu tới cuối anh đều không kéo kính lên, nhìn Yến Thư Vọng dần dần biến thành chấm nhỏ qua gương chiếu hậu. Hôm sau Tần Hán Quan lại hạ mình lui tới phòng nghỉ ở tầng của Trịnh Dư An. Hai người bạn thuốc lâu năm, vừa hút vừa tán gẫu: “Hôm qua đi uống rượu à?” Trịnh Dư An gật đầu: “Uống với mấy người bên WE GO.” Tần Hán Quan: “Yến Thư Vọng cũng tới?” Trịnh Dư An không phủ nhận, Tần Hán Quan “Phụt” một tiếng: “Cậu ta có phải quan tâm cậu hơi thái quá không, đây là lần thứ mấy hẹn riêng rồi?” “……..” Trịnh Dư An cầm điếu thuốc, có chút không biết nói sao, “Anh nói mờ ám thế làm gì?” Tần Hán Quan vui vẻ: “Cậu tự xem lại mình coi, có chỗ nào không mờ ám chứ.” Trịnh Dư An không muốn tiếp lời gã, bản thân Tần Hán Quan lại thấy chẳng hề gì. “Khách hàng lớn, chăm sóc tận tình cũng là nên.” Gã nghĩ rất thoáng, “Cậu thử hỏi xem Yến Thư Vọng có biết chơi mạt chược không.” Trịnh Dư An thấy hơi đau đầu. Tần Hán Quan ngoài công việc ra thì chẳng có thói quen nào đặc biệt tốt, so với Trịnh Dư An gần như là là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Trên bàn mạt chược thì càng như cá gặp nước, mấy quán mạt chược cao cấp ở Khu công nghiệp đều đã nhẵn mặt, thậm chí có mấy khách hàng quản lý tài sản lớn của ngân hàng JZ cũng do Tần Hán Quan giành được trên bàn mạt chược. Tần Hán Quan nói năng hùng hồn: “Cậu có biết cờ bạc gia tăng tình cảm không. Yến Thư Vọng mang phong cách cao cấp vậy, phải để anh ta trải nghiệm chút phong trần.” Trịnh Dư An: “Anh ta phong trần lắm, phong trần một cách không bình thường.” Tần Hán Quan: “……” Nói thì nói vậy nhưng dưới quyền uy áp bức của lãnh đạo, Trịnh Dư An vẫn dành thời gian nhắn tin Wechat hỏi Yến Thư Vọng. Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy đối phương trả lời: “Chơi bài Hoa hay Bạch Bản?” Trịnh Dư An vừa nhìn là biết tay chơi lâu năm. Anh ấn bàn phím chín ô: “Chắc bài Hoa.” Yến Thư Vọng: “Chơi bao nhiêu tiền?” Trịnh Dư An: “Năm tệ?” Yến Thư Vọng: “Tần Hán Quan bình thường không chơi ít vậy.” “…..” Trịnh Dư An có chút ngạc nhiên, “Sao anh biết là anh ta hỏi?” Yến Thư Vọng một lúc lâu sau mới đáp: “Vì tôi biết cậu không hay chơi mạt chược.”.