Hổ Lang Chi Sư

Chương 230 : Văn Vô Thành

Thế nhưng trên sàn đấu Mạnh Hổ lại thờ ơ hừ một tiếng, ném Hoa Báo Tề Anh văng ra lăn lông lốc trên mặt đất. Hoa Báo Tề Anh rơi xuống đất lăn hai vòng, sau đó lồm cồm ngồi dậy với vẻ mặt đầy nghi hoặc, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn không hiểu được vì lý do gì mà mình còn sống, càng không nghĩ ra vì lý do gì mà Mạnh Hổ không giết hắn? Khán giả trên bốn phía khán đài tức giận đến mức nổi trận lôi đình, hành động của Mạnh Hổ đã khiêu khích tôn nghiêm của bọn họ hết sức nặng nề, phải biết rằng, thậm chí ngay cả hoàng đế của đế quốc cũng không dám khiêu khích chúng dân. Mạnh Hổ đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía khán đài một vòng, sau đó đột ngột hắn thấy trước mắt mình trời đất quay cuồng, giờ phút này chút sức lực ít ỏi của Mạnh Hổ cũng đã cạn kiệt, lập tức lảo đảo vài cái rồi ngã xuống. Cách đó không xa, Hoa Báo Tề Anh vẫn ngồi ngây ngốc dưới đất như cũ, trên mặt vẫn bao phủ một đám mây nghi hoặc, hiển nhiên con báo này vẫn nghĩ chưa ra vì sao Mạnh Hổ không lấy mạng của hắn. Trên hàng ghế đặc biệt ở khán đài phía Bắc. Sử Di Viễn đã đi ra khu nghỉ ngơi ở phía sau, một bóng người từ đầu tới chân phủ trong chiếc áo choàng đen đã chờ hắn tự bao giờ. Sử Di Viễn nhìn quanh quất thấy không có ai, lúc này mới hạ giọng dặn dò: - Dùng đại phu tốt nhất, thuốc tốt nhất cho ta, tuyệt đối không thể để cho Mạnh Hổ chết được! Người kia trầm giọng đáp: - Dạ! Sử Di Viễn lại hỏi: - Vậy chuyện kia làm đến đâu rồi? Người kia hạ giọng đáp: - Thuộc hạ đã thả Hắc Tuyến Điểu về Thánh Đô trước, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bốn vị tướng quân Cụ Phong, Mãnh Hoả, Hồng Thuỷ, Bạo Thổ sẽ có mặt ở Lạc Kinh sau hai tháng nữa. Mặt khác, thân phận của bốn vị tướng quân cũng đã sắp xếp ổn thoả, bọn họ sẽ là bốn thủ lĩnh của bốn bộ lạc Thiểm tộc nhỏ từ Tử Vong Đại Sa Mạc tới đây. Với mối quan hệ thân mật giữa đế quốc Quang Huy và Thiểm tộc, hơn nữa có Đại trưởng lão lo lắng phía sau, tin rằng sẽ không có bất cứ ai có thể hoài nghi! - Ừ! Sử Di Viễn gật đầu: - Tuy nhiên làm việc phải hết sức cẩn thận, cố gắng hết sức không để lại bất cứ sơ hở gì. Chờ sau khi bốn vị tướng quân tới Lạc Kinh, cướp được quyền lực vào tay, lúc ấy toàn bộ Lạc Kinh, thậm chí toàn đế quốc Quang Huy sẽ rơi vào tay chúng ta. Người kia thận trọng hỏi: - Đại trưởng lão, thuộc hạ có câu này không biết có nên nói hay không? Sử Di Viễn lạnh nhạt hỏi: - Nói đi, chuyện gì vậy? Người kia nói: - Đại trưởng lão, thuộc hạ nghĩ rằng đế quốc là một quốc gia khổng lồ, có căn cơ vô cùng thâm hậu, muốn khống chế hoàn toàn trong tay không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa nhiệm vụ mà Đại tù trưởng giao cho cũng không phải là khống chế toàn bộ đế quốc Quang Huy, mà là khơi mào sự chia rẽ bên trong nội bộ của đế quốc Quang Huy, khiến cho nội chiến xảy ra… - Đủ rồi! Sử Di Viễn cau mày quát: - Chuyện phải làm như thế nào bản trưởng lão hiểu rất rõ trong lòng, còn chưa tới lượt ngươi dạy dỗ, hừ! --------------Trên cao nguyên Thanh Vân, đại bản doanh của quân đoàn Mãnh Hổ. Thấy Tất Điêu Tử nghĩ cả nửa ngày trời mà không ra biện pháp cứu viện gì, Triệu Thanh Hạm sốt ruột liền nói: - Quân sư, nếu như không có cách nào, hay là chúng ta đi tìm Yến vương xem sao. Nếu như hắn bằng lòng cứu Hổ lang, chúng ta sẽ thả hắn trở về Lạc Kinh. - Chuyện này không được! Tất Điêu Tử lắc đầu: - Chưa nói đến chuyện bây giờ Yến vương quay về còn có thể nắm đại quyền triều chính như trước nữa hay không, cho dù hắn có thể đoạt lại được quyền bính cũng tuyệt đối cũng sẽ không tha cho tướng quân, mà ngược lại, nếu thật sự Mông Khác nắm đại quyền như trước, vậy tướng quân sẽ lập tức gặp hoạ sát thân! Lão Mông Khác này khác với tên cáo già Sử Di Viễn, Sử Di Viễn rắp tâm hại người, nhưng trước khi chưa đạt được mục đích sẽ không khinh xuất mà hại đến tính mạng của tướng quân. Nhưng trong lòng Mông Khác chỉ có ích lợi của đế quốc Quang Huy mà thôi, bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp tới đế quốc, hắn đều bóp chết không hề do dự. Triệu Thanh Hạm vội la lên: - Thế này không được, thế kia cũng không được, ngươi nói xem rốt cục phải làm sao đây? - Chậm đã… Tất Điêu Tử đột nhiên nói: - Ty chức đột nhiên nhớ tới một người, nếu như người này bằng lòng ra tay giúp đỡ, tướng quân nhất định sẽ được chuyển nguy thành an. - Một người? Triệu Thanh Hạm ngưng giọng hỏi: - Người nào mà có bản lãnh lớn như vậy? Tất Điêu Tử bồi hồi đáp: - Người này chính là một người bạn tốt trước kia của ty chức, một thân quản lý rất nhiều sự việc ngổn ngang bề bộn, tài năng hơn xa ty chức. Hơn nữa cảnh ngộ của hắn cũng không khác ty chức bao nhiêu, đều có thâm cừu đại hận đối với triều đình, ty chức đã từng muốn thay mặt tướng quân chiêu mộ người này. Tiếc rằng từ đó tới nay chinh chiến không ngừng, tướng quân ngài thật sự không có thời gian, cho nên chỉ nghĩ mà chưa làm được. Nhưng bây giờ không thể chờ thêm được nữa, ty chức lập tức viết một phong thư, cho người tâm phúc đưa tới Lạc Kinh. Triệu Thanh Hạm vội hỏi: - Hắn sẽ bằng lòng giúp chúng ta sao? Tất Điêu Tử gật đầu: - Hẳn sẽ bằng lòng. Triệu Thanh Hạm lại hỏi: - Hắn thật sự có thể cứu được Hổ lang sao? Tất Điêu Tử thở dài: - Phu nhân, nếu người này cũng không thể cứu được tướng quân, vậy cho dù đích thân ty chức tới Lạc Kinh cũng vô ích. Hơn nữa hiện tại ty chức cũng đã là khâm phạm của triều đình, chỉ sợ còn chưa đi tới Lạc Kinh, nửa đường đã bị quan phủ bắt mất! Triệu Thanh Hạm lặng im không nói gì nữa, những lời này của Tất Điêu Tử quả thật không giả chút nào. Lúc này đám tướng lĩnh cao cấp và tham mưu cao cấp trong quân đoàn Mãnh Hổ đều đã có tên trong danh sách truy nã của Binh bộ, cho dù là cải trang lẻn vào thành Lạc Kinh cũng khó bảo đảm rằng không bị triều đình phát hiện. Lúc đó đừng nói đến chuyện cứu người, không khéo cứu không được còn bồi thêm vài mạng. Một lúc lâu sau, Triệu Thanh Hạm mới nhẹ giọng thở dài: - Quân sư, người nọ tên gì? Lúc này còn ở tại Lạc Kinh hay không? Tất Điêu Tử buồn buồn đáp: - Hắn tên là Văn Vô Thành, cho tới bây giờ vẫn ẩn cư trong hẻm Y Quán ở phía Nam thành Lạc Kinh. --------------Thành Lạc Kinh. Chỉ trong thoáng chốc, Mạnh Hổ đã bị bắt về Lạc Kinh hơn nửa tháng. Trong hơn nửa tháng nay, gần như ngày nào Mạnh Hổ cũng phải liều mạng quyết đấu với mãnh thú, Man nhân, người Thiểm tộc hoặc bọn đấu sĩ đến từ các quốc gia phía Nam. Đương nhiên, thể lực của Mạnh Hổ vẫn tồi tệ như trước, thường là vài ngày mới được ăn một chút cháo, chút đồ ăn đáng thương đó chỉ có thể giúp cho hắn cầm cự không chết vì đói. Cho nên trong hơn nửa tháng nay, tuy rằng Mạnh Hổ quyết đấu vô cùng thuận lợi, đánh bại không biết bao nhiêu đấu sĩ, nhưng trên người hắn cũng đã có thêm không biết bao nhiêu vết thương… Phía Nam thành Lạc Kinh có một cái ngõ nhỏ có tên là hẻm Y Quán. Sở dĩ có tên là hẻm Y Quán bởi vì khắp nơi trong con hẻm này đều là y quán, y quán lớn nhỏ có đến mấy chục nhà. Thành Lạc Kinh là thành thị lớn nhất nhì trên thế giới Trung Thổ, dân chúng trong thành lên đến hơn năm mươi vạn, nếu như tính hết cả hành tỉnh Kinh Kỳ, tổng số dân cư vượt quá hai trăm vạn người. Có thể nói là nơi có mật độ dân cư dày đặc nhất trên thế giới Trung Thổ, cho nên mấy chục nhà hành nghề y bên trong hẻm Y Quán có thể nói rằng không sợ làm ăn không khá. Chỉ có một y quán nhỏ ở cuối hẻm Y Quán lại vô cùng vắng vẻ, không thấy người lui tới hỏi thăm. Thật ra chỉ cần tấm biển treo trước y quán này là có thể biết ngay nguyên nhân vì sao không có khách lui tới hỏi thăm. Những y quán khác viết bảng hiệu đề trước cửa nếu không phải "Diệu thủ hồi xuân" thì là "Khởi tử hồi sinh", nếu không cũng phải là "Hành y độ thế". Nhưng không ngờ trên tấm biển trước của y quá này lại viết là "Y tử nhân" (chữa người chết), thoạt nghe quả thật làm cho người khác sinh lòng sợ hãi, chẳng trách không thấy ai lui tới chữa bệnh. Trời đã xế chiều, một tên hán tử gầy gò, bề ngoài có vẻ mệt mỏi đi tới trước cửa y quán Y Tử Nhân, dòm trước dòm sau một hồi rồi mới cắn răng bước vào trong cửa. Vừa qua khỏi cửa chính là đại sảnh của y quán, đại sảnh vốn đã không lấy gì làm rộng rãi, đã vậy hai bên vách còn chất đầy các loại thảo dược, chai lọ lỉnh kỉnh, trông vô cùng lộn xộn, càng làm tăng thêm vẻ chật chội trong đại sảnh. Một tên trung niên dáng người cao gầy, tóc đen nhánh, dung mạo không tầm thường đang tựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng người bước vào giật mình tỉnh giấc, nhìn lại thấy tên hán tử mệt mỏi người đầy bụi đất liền cất tiếng hỏi: - Quần áo khách quan bám đầy bụi đất, trên mặt lại lộ vẻ mệt mỏi, chắc chắn là từ xa mới đến. Mặc dù khách quan ăn mặc như một thương buôn, nhưng lại không có chút khí chất nào của thương buôn, hẳn là cải trang bề ngoài mà vào kinh. Nhìn khí sắc của khách quan vô cùng lạnh lẽo, mắt lại toát ra sát khí rõ ràng là người trong quân ngũ. Nếu như tại hạ đoán không sai, khách quan hẳn là từ hành tỉnh Tây Bộ tới có đúng không? Hán tử kia nghe vậy lập tức sắc mặt đại biến, cảnh giác lùi lại một bước hỏi: - Xin hỏi Văn Vô Thành Văn tiên sinh có ở nơi này hay không? Tên trung niên ủa một tiếng, hỏi lại: - Khách quan tìm hắn có việc sao? - Ừ! Tên hán tử đáp: - Có việc vô cùng khẩn cấp. Lúc này tên trung niên kia mới chịu đứng dậy, uể oải phủi phủi bụi trên quần áo, thản nhiên đáp: - Tại hạ chính là Văn Vô Thành. - Ngài chính là Văn Vô Thành Văn tiên sinh sao? Hán tử kia nghe vậy lập tức hai mắt sáng rỡ, cất cao giọng nói: - Tại hạ Sơn Báo, đúng là từ hành tỉnh Tây Bộ tới đây, tìm tiên sinh có việc rất khẩn cấp. - Sơn Báo? Tên trung niên cũng chính là Văn Vô Thành nghe vậy hơi nhíu mày hỏi lại: - Hình như chúng ta chưa từng quen biết phải không? Sơn Báo vội lấy trong lồng ngực ra một phong thư đưa cho Văn Vô Thành: - Ở đây có một phong thư mật của quân sư, mời tiên sinh xem qua. - Quân sư? Văn Vô Thành tỏ ra kinh ngạc: - Quân sư của ngươi là ai? Sơn Báo đáp: - Tất… - Suỵt… Sắc mặt Văn Vô Thành khẽ biến, ra hiệu bảo Sơn Báo chớ có lên tiếng, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa y quán, dòm trước dòm sau thấy không có ai mới đóng cửa lại, đưa Sơn Báo vào tận thư phòng, sau đó mới nói: - Tại hạ đã sớm nghe Tất huynh đã đầu nhập dưới trướng tướng quân Mạnh Hổ, vốn vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng bây giờ xem ra là sự thật. Các hạ hẳn là thuộc hạ của tướng quân Mạnh Hổ phải không? Sơn Báo gật đầu: - Không dám giấu gì tiên sinh, tại hạ chỉ huy Báo doanh dưới trướng tướng quân Mạnh Hổ. Nói xong, Sơn Báo liền đưa phong mật thư trong tay cho Văn Vô Thành. Văn Vô Thành tiếp lấy phong mật thư, thuận miệng hỏi: - Nếu như tại hạ đoán không sai, tướng quân Sơn Báo hẳn đến đây là vì muốn nghĩ cách cứu tướng quân Mạnh Hổ có phải không? Tuy rằng ta và tướng quân Mạnh Hổ vốn không có giao tình, dường như không cần thiết phải hoà mình vào vũng nước đục này, nhưng dù sao ta cũng từng giao tình thâm hậu với Tất huynh, lại từng chịu qua đại ân cứu mạng của Tất huynh, lần này vì bạn già cũng chỉ còn cách xả thân bồi quân tử. Sơn Báo ôm quyền đáp: - Đa tạ tiên sinh. Văn Vô Thành không nói gì nữa, mở phong mật thư ra đọc rất kỹ, sau đó trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: - Bất quá… chuyện này không được tốt lắm… Sơn Báo nghe vậy lập tức sắc mặt đại biến, ngay khi tim hắn sắp sửa chìm sâu vào trong Cửu U địa ngục, Văn Vô Thành lại nói tiếp: - Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, lúc này tướng quân Mạnh Hổ đang bị nhốt tại cảnh kỹ trường hình tròn ở phía Nam thành Lạc Kinh. Cảnh kỹ trường này giam giữ hàng ngàn đấu sĩ và nô lệ Man nhân, phòng vệ nghiêm ngặt, hơn nữa với bản tính cẩn thận của Sử Di Viễn và Mông Diễn, không thể nào không cho cao thủ toạ trấn tại đó. Cho nên muốn cứu tướng quân Mạnh Hổ thành công, còn cần phải có thêm hỗ trợ mới được. Sơn Báo nghe vậy mặt lộ vẻ sầu khổ, buồn bã nói: - Tiên sinh có khi không biết, tướng quân ta ở thành Lạc Kinh không có bạn bè gì, hơn nữa lần trước lên kinh lại còn đắc tội với không ít người. Cho nên số người muốn lấy đi tính mạng của tướng quân ta e rằng không ít, còn người bằng lòng ra tay cứu giúp tướng quân ta, e rằng không có một ai. - Vậy thì chưa chắc… Văn Vô Thành mỉm cười lắc đầu: - Theo chỗ ta biết, vẫn có người đang nghĩ cách cứu mạng tướng quân của ngươi. - Ủa? Sơn Báo nghe vậy ngạc nhiên kêu lên: - Người đó là ai vậy? Thật có người như vậy sao? - Đương nhiên là có! Văn Vô Thành nói: - Người đó chính là đương kim công chúa Mông Nghiên! - Đương kim công chúa? Sơn Báo đột nhiên vỗ vỗ trán mình, hớn hở nói: - Nếu như có công chúa điện hạ ra tay tương trợ, vậy chuyện cứu tướng quân ta có hy vọng rồi.