Hổ Lang Chi Sư

Chương 195 : Tuyệt không bỏ mặc, thắng trận thứ bảy (Hạ)

Dưới Thương Tâm lĩnh. Thi thể của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ tử trận đã được gom lại cùng nhau, sau đó được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên đống củi. Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo và các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ tất cả đứng nghiêm cạnh đó, ai nấy thần sắc ngưng trọng. Bên chân Mạnh Hổ còn có một đống lớn thẻ bài, mỗi thẻ bài tượng trưng cho một sinh mạng tướng sĩ lúc còn sống. - Ôi… Cổ Vô Đạo đột nhiên cất tiếng thở dài, giọng vô cùng thê lương ảm đạm: - Trận chiến này vô cùng thảm thiết, không ngờ tử trận gần hai vạn người. Hiện tại cho dù tính cả tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên, tổng binh lực của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta cũng không còn đủ ba vạn! - Đúng vậy! Tất Điêu Tử cũng ngậm ngùi than: - Nếu như quân ta có thể nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sau khi khôi phục mới quyết chiến với quân đoàn Dự Châu, thương vong tuyệt đối không thể nào lớn đến như vậy. Chỉ tiếc quân ta hiện đang trong lãnh thổ nước địch đơn độc chiến đấu, chúng ta không có đủ thời gian nghỉ ngơi hồi phục, ôi… Sắc mặt Mạnh Hổ cũng vô cùng ngưng trọng, giọng nói ngập vẻ đau buồn: - Tuy trận này thương vong khá lớn, tuy nhiên hai vạn tướng sĩ này sẽ không hy sinh vô ích, máu tươi của bọn họ không chảy vô ích, bọn họ đã dùng chính sinh mạng của mình mở ra cánh cửa thắng lợi, bọn họ dùng chính thân thể của mình để lấp cho con đường trở về Tây Lăng của quân đoàn Mãnh Hổ trở nên bằng phẳng! Dứt lời, Mạnh Hổ vung tay lạnh lùng ra lệnh: - Đốt lửa, tiễn đưa các huynh đệ chúng ta hồn về thiên quốc! Các tướng sĩ đã chờ sẵn bên đống thi thể nghe vậy liền ném đuốc trong tay vào đống thi thể, củi khô vừa bén lửa lập tức bùng cháy rất nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi lửa rừng rực đã bừng lên bao phủ cả đống củi khô trên chất đầy thi thể của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ, nuốt chửng hoàn toàn gần hai vạn thi thể đã được sắp xếp chỉnh tề. Mạnh Hổ liếc qua lần cuối đống lửa đang cháy bừng bừng, quay đầu lại quát: - Thu thẻ bài của các tướng sĩ tử trận lại, chúng ta về nhà! - Về nhà! - Về nhà! - Về nhà! Nghe thanh âm Mạnh Hổ, các tướng sĩ đều bật lên tiếng hoan hô, sau khi trải qua vô số lần khảo nghiệm cận kề sinh tử, vô số lần chém giết đẫm máu, các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ bất kể là về mặt tâm lý hay sinh lý đều đã mệt mỏi tới cực hạn. Hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đã tới trạng thái cung giương hết cỡ, không thể nào tiếp tục đánh những trường ác chiến như trước nữa! Chỉ trong thoáng chốc, hơn hai vạn tướng sĩ còn sống sót của quân đoàn Mãnh Hổ đã hội tụ thành một hàng dài chậm rãi dọc theo quan đạo xuôi Nam, đám Mạnh Hổ cũng giục ngựa hối hả lẫn vào biển người đang cuồn cuộn tràn tới. Trong tiếng người kêu ngựa hí, Tất Điêu Tử bỗng giục ngựa tới bên cạnh Mạnh Hổ, thấp giọng hỏi: - Tướng quân, lúc nãy có chuyện gì xảy ra ở trung quân Dự Châu vậy? Mạnh Hổ thoáng động trong lòng, hỏi lại: - Lão Tất ngươi cũng nhìn ra có vấn đề phải không? Tất Điêu Tử lắc lắc đầu rồi lại gật đầu nói: - Ty chức chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, võ nghệ của viên tướng đế quốc Minh Nguyệt kia dường như không hề thua kém tướng quân, vì sao lại thua bại một cách đột ngột như vậy? - … Còn chuyện này càng kỳ quái hơn nữa, sau khi hắn thất bại vẫn không hề khẩn trương, lại làm cho trung quân Dự Châu bại lộ hoàn toàn, tạo cơ hội cho tướng quân và bốn ngàn cận vệ quân, lúc này tướng quân mới có thể bắn chết Lạc Tòng Vân, quân ta mới có thể thắng hiểm. Nếu không như vậy, trận chiến ấy chỉ cần kéo dài thêm nửa giờ nữa, quân ta cạn kiệt thể lực sẽ dẫn đến thảm bại không thể nào cứu vãn. Mạnh Hổ lắc đầu: - Lạc Tòng Vân chỉ bị trọng thương không chết, tuy nhiên lão Tất ngươi nói rất đúng, thất bại của viên tướng đế quốc Minh Nguyệt kia quả thật rất khả nghi. Bây giờ nhớ lại một cách tỉ mỉ, liền cảm thấy trong đó có rất nhiều bí ẩn, lão Tất, tâm tư của ngươi luôn luôn cẩn mật, ngươi hãy phân tích kỹ càng một chút, rốt cục đó là chuyện gì? Tất Điêu Tử vuốt râu trầm ngâm một hồi: - Việc này không ngoài ba khả năng. - Sao, ba khả năng ư? Ba khả năng như thế nào? - Khả năng thứ nhất, viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt này quả thật là viên mãnh tướng, nhưng trên người hắn có bệnh gì đó không tiện nói ra hoặc bị thương ngầm. Trong quá trình ra sức chiến đấu cùng tướng quân đã tác động đến bệnh tật hay vết thương ngầm gì đó của hắn, cho nên hộc máu mà thua. Tuy nhiên ty chức nghĩ rằng khả năng này không cao lắm, nếu như viên tướng này quả thật mang bệnh không thể nói hoặc vết thương ngầm gì đó, hắn sao dám khinh thường mà ra khiêu chiến với tướng quân như vậy? - Ừ, có lý, vậy khả năng thứ hai là gì? - Khả năng thứ hai chính là trước khi viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt kia xuất chiến đã bị người hạ độc, sau khi dốc sức chiến đấu mấy chục hiệp với tướng quân trên chiến trường, vì độc tính phát tác cho nên bị thua! - Vậy…. Ngươi nói là có người ám toán viên tướng kia sao? - Đế quốc Minh Nguyệt vừa mới bình định được loạn Thất vương không lâu, Thu Vũ Đường cũng chưa chắc đã có thể quét sạch thế lực phản loạn tàn dư trong nước. Có khả năng có cá lọt lưới ẩn núp trong quân Dự Châu, vào đúng thời điểm mấu chốt hạ độc thủ. Dù sao đối với thế lực chống lại đế quốc Minh Nguyệt, chuyện trợ giúp quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta phá vây vẫn phù hợp với lợi ích của bọn chúng. - Cũng có lý, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nếu như sự tình quả thật như vậy, thế lực còn sót lại kia cũng không phải là ngu ngốc, sau này chưa biết chừng chúng ta lại có cơ hội hợp tác với bọn chúng! Tất Điêu Tử lại nói: - Tướng quân, ngoài hai khả năng kia vẫn còn một khả năng thứ ba. Mạnh Hổ xoa tay: - Nói đi, cứ việc nói tiếp! Tất Điêu Tử nói: - Khả năng thứ ba là viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt kia rõ ràng là cố ý thua! - Cố ý thua? Mạnh Hổ thất thanh kêu lên: - Ngươi muốn nói rằng, viên tướng đế quốc Minh Nguyệt kia chính là dư đảng còn sót lại của Thất vương sao? - Có thể đúng cũng có thể không… Tất Điêu Tử nói: - Nhưng chuyện này chỉ đơn giản có ba khả năng đó mà thôi, không còn khả năng nào khác! Mạnh Hổ tỏ vẻ trầm ngâm: - Xem ra chúng ta phải cẩn thận tra xét viên tướng đế quốc Minh Nguyệt kia thật là tỉ mỉ, ủa, vừa rồi không phải lúc quân Dự Châu tan tác chúng ta bắt được mấy ngàn tù binh, hiện tại đang thay chúng ta mang lương thảo quân nhu sao? Người đâu, lập tức mang mười mấy tên tù binh Dự Châu lại đây, để bản tướng quân thẩm vấn cho thật kỹ! --------------Đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm. Lúc đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ đang chiến đấu kịch liệt với quân đoàn Dự Châu ở Thương Tâm lĩnh, quân tiên phong của Chiến Ưng cũng đã dễ dàng chiếm được đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm. Bởi vì thời gian quá gấp, Thu Vũ Đường không kịp điều động quân từ nơi khác, chỉ có thể điều đội cảnh vệ ở thành Phong Lâm tới hiệp trợ phòng thủ. Kết quả dưới sự phối hợp của đám hàng quân Thác Bạt Dã, quân tiên phong của Chiến Ưng dùng kế bất ngờ tập kích cảng Phong Lâm không tốn bao nhiêu công sức đã giải quyết được đội cảnh vệ của thành Phong Lâm, thuận lợi chiếm được đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm, lại còn chiếm được mấy chục chiến thuyền lớn chưa kịp đánh đắm phá huỷ. Trong ánh lửa cháy rực trời, Chiến Ưng bước lên chiến thuyền Thuỷ sư lớn nhất tại đây. Thác Bạt Dã vẻ mặt vui mừng tiến tới nghênh đón, giọng nịnh bợ: - Tướng… tướng quân, chúng ta đến vừa kịp lúc, bọn này vẫn chưa kịp đánh đắm chiến thuyền. Vừa rồi ty chức đã thống kê xong xuôi, một trăm ba mươi sáu chiến thuyền trong đại trại Thuỷ sư hoàn toàn không hao tổn một mảy may nào. - Vậy sao? Chiến Ưng chắp tay sau lưng ngạo nghễ, lại hỏi: - Chiến thuyền Thuỷ sư này mỗi chiếc có thể chở được bao nhiêu tướng sĩ? - Chuyện này… Thác Bạt Dã gãi gãi đầu: - Ty chức cũng không biết rõ cho lắm, tuy nhiên mỗi chiến thuyền cỡ lớn như vậy chở được năm trăm tướng sĩ hẳn là không thành vấn đề. Chiến thuyền cỡ trung mỗi chiếc chở được hai trăm tướng sĩ hẳn còn dư dả, tính theo như vậy, một trăm ba mươi sáu chiến thuyền có thể chở được khoảng năm vạn người. - Ừ! Chiến Ưng thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng trong lòng, thong thả đáp: - Vậy thì tốt! - Báo… Chiến Ưng vừa dứt lời, chợt tên đội trưởng thám báo vội vàng chạy lên chiến thuyền, gấp giọng bẩm báo: - Có lệnh khẩn của tướng quân! Sắc mặt Chiến Ưng khẽ biến, lớn tiếng quát: - Nói mau! Tên đội trưởng thám báo vừa thở dốc vừa nói: - Tướng quân có lệnh khẩn, sau khi cướp được đại trại Thuỷ sư tại cảng Phong Lâm lập tức cho quân bắt dân chúng chung quanh cảng Phong Lâm mang về đại trại Thuỷ sư. Tướng quân có dặn, tráng đinh càng nhiều càng tốt, nhưng phụ nữ người già và trẻ em cũng tuyệt đối không buông tha! - Bắt tráng đinh xung quanh cảng Phong Lâm? Người già phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha? Chiến Ưng trầm ngâm một chút, chợt quay đầu lại: - Tướng quân Thạch Đôn! Thạch Đôn đang đứng nghiêm phía sau Chiến Ưng lập tức tiến lên hai bước, trầm giọng nói: - Tướng quân Chiến Ưng, ngươi là chủ tướng, ngươi cứ việc hạ lệnh! Chiến Ưng gật mạnh đầu: - Được, vậy ta và ngươi chia quân làm hai đường, cảng Phong Lâm giao lại cho ngươi, ta để lại cho ngươi hai ngàn tinh binh, bằng bất cứ giá nào ngươi cũng phải bảo vệ được đại trại Thuỷ sư tại cảng Phong Lâm. Hơn nữa còn phải bảo vệ chiến thuyền bên trong đại trại Thuỷ sư, trước khi đại quân chủ lực của tướng quân đuổi tới, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sơ xuất gì! Thạch Đôn hiên ngang ôm quyền đáp: - Tướng quân Chiến Ưng yên tâm, chỉ cần Thạch Đôn ta còn một hơi thở, đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ xuất gì! Chiến Ưng ôm quyền đáp lễ Thạch Đôn, sau đó xoay người nghênh ngang mà đi. Thác Bạt Dã cũng ôm quyền từ biệt Thạch Đôn, sau đó đi theo Chiến Ưng vội vàng xuống khỏi chiến thuyền, chỉ trong khoảnh khắc, Chiến Ưng đã dẫn theo ba ngàn tinh binh lập tức rời đi. Tuy rằng Chiến Ưng không biết vì nguyên nhân gì mà Mạnh Hổ hạ lệnh bắt dân tráng xung quanh cảng Phong Lâm, nhưng đã là quân lệnh của Mạnh Hổ, Chiến Ưng đương nhiên sẽ kiên quyết chấp hành. --------------Vầng thái dương chậm rãi lên cao xua tan bóng đêm u ám, trời đã dần sáng. Trên vùng đại bình nguyên Trung Châu mênh mông bát ngát, một đám kỵ binh rất đông như một đàn châu chấu khổng lồ đang ào ạt di chuyển về phía Đông Nam, hàng ngàn hàng vạn gót sắt giẫm nát sông ngòi mà tiến tới, hất văng bọt nước cây cỏ tung toé đầy trời. Tiếng gót sắt nặng nề dường như tiếng sấm động cuối chân trời phía Tây Bắc cuồn cuộn mà đến, ngay cả mặt đất vốn yên tĩnh giờ đây dường như cũng khẽ chấn động. Đám kỵ binh này mới vừa đi qua không lâu, mặt đất còn chưa yên tĩnh trở lại, lại có thêm một đám đông kỵ binh khác còn nhiều hơn nữa ào ào chạy tới, mang theo thanh thế nghiêng trời lệch đất mà qua, đuổi theo đám kỵ binh phía trước một đường thẳng hướng Đông Nam. Cảnh tượng trông như có một đám mây đen khổng lồ vừa lướt ngang qua vùng bình nguyên xanh thẫm. Hai cánh quân kỵ binh đuổi nhau kẻ trước người sau đương nhiên là đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam. Sau khi biết cuộc chiến ở Thương Tâm lĩnh đã kết thúc, Yến Thập Tam lập tức quyết đoán buông tha không truy đuổi đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ. Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù hắn bắt kỵ binh Sóc Châu chạy đến mức chiến mã hộc máu mồm cũng tuyệt đối không thể đuổi kịp quân đoàn Mãnh Hổ trước khi tới cảng Phong Lâm. Cho nên thay vì phí công mà không được gì, chi bằng tập trung binh lực chiếm ưu thế hoàn toàn tiêu diệt đám tàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ, như vậy còn có thể có cái để giao phó với Thu Vũ Đường. Còn về chuyện đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm bị thất thủ không quan hệ gì tới Yến Thập Tam, đó là do quân Dự Châu của Lạc Tòng Vân bất lực, kỵ binh Sóc Châu cũng đã làm hết sức. Lần này xuôi Nam, ngay cả chiến mã của kỵ binh Sóc Châu cũng đã bị gầy đi trông thấy, về số chiến mã chạy đến gãy cả chân lên đến con số vạn, kỳ này Yến Thập Tam có thể nói là lỗ vốn nặng nề. Trong quân của kỵ binh Bắc Phương, Mã Tứ Phong vừa giục ngựa chạy như điên vừa quay sang hỏi Hùng Bá Thiên: - Tướng quân Bá Thiên, rốt cục chúng ta phải chạy về phía nào? Hùng Bá Thiên đáp lớn: - Tướng quân không nói cụ thể chạy tới đâu, chỉ bảo chúng ta chạy thẳng theo hướng bờ Bạch Sa hà! - Bạch Sa hà? Mã Tứ Phong khẽ cau mày: - Nếu như chúng ta chạy đến bờ Bạch Sa hà, trước mặt có sông lớn chắn đường, phía sau có đại quân truy kích, chẳng phải là sẽ lâm vào tuyệt cảnh hay sao? - Chuyện này ta không biết! Hùng Bá Thiên ồm ồm đáp lại: - Dù sao tướng quân quả thật đã nói như vậy, à đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên một chuyện, tướng quân bảo ta chuyển đến cho ngươi một câu! - Sao? Mã Tứ Phong giọng ngưng trọng hỏi lại: - Câu gì? Hùng Bá Thiên thè lưỡi liếm liếm đôi môi nứt nẻ khô khốc, lớn tiếng nói: - Tướng quân nói rằng, cho dù sư đoàn kỵ binh chỉ còn lại một người, chỉ còn lại một con chiến mã, tướng quân ngài cũng sẽ mang theo đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ tới cứu các ngươi, quân đoàn Mãnh Hổ tuyệt đối không bỏ mặc bất cứ một huynh đệ nào! Trong mắt Mã Tứ Phong không khỏi nổi lên những sợi gân máu màu đỏ, gằn giọng hét: - Có những lời này của tướng quân, sư đoàn kỵ binh chúng ta dù có toàn bộ tử trận sa trường cũng là xứng đáng! Dứt lời, Mã Tứ Phong đột nhiên quay đầu lại, đề khí đan điền quát lớn: - Tướng quân Mạnh Hổ nói, cho dù sư đoàn kỵ binh của chúng ta chỉ còn lại một người, chỉ còn lại một con chiến mã, tướng quân ngài cũng sẽ mang theo đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ tới tiếp ứng chúng ta! Các huynh đệ, có những lời này của tướng quân, sư đoàn kỵ binh chúng ta dù có toàn bộ tử trận sa trường cũng là xứng đáng! - Xứng đáng! - Lão tử đã làm thịt được mười ba tên của bọn chó Sóc Châu, sớm đã đủ vốn! - Ta cũng chém được chín tên, con bà nó, hay là quay đầu lại kiếm vài tên nữa! - Tướng quân Mạnh Hổ tốt như vậy, quân đoàn Mãnh Hổ cũng rất tốt, nhưng huynh đệ Bắc Phương chúng ta cũng không ai kém cỏi! Hơn hai ngàn kỵ binh may mắn sống sót của sư đoàn Bắc Phương ầm ầm đáp lại, cánh kỵ binh này tuy rằng đã là một cánh quân tơi tả, tổn thất binh lực đã muốn hơn chín phần, theo như bình thường, một cánh quân như vậy sẽ bị suy sụp lòng quân, hoàn toàn tan tác. Nhưng trên thực tế thì ngược lại, cánh tàn binh này không những không tan tác, lòng quân không suy sụp mà ý chí càng thêm kiên định, càng thêm hung hãn không sợ chết, càng thêm dũng mãnh thiện chiến. Hùng Bá Thiên cùng đám Man nhân bộ lạc Hắc Hùng chứng kiến cảnh này không nhịn được phải đưa ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi, thầm khen binh sĩ của sư đoàn kỵ binh này quả thật giỏi giang, tuyệt đối là quân nhân chân chính, dũng sĩ chân chính. Chỉ bằng vào phần khí thế gan dạ thấy chết không sờn này, tuyệt đối dũng cảm không kém các dũng sĩ của Man nhân trên đại hoang nguyên, không kém các dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ. --------------Đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm. Trước hừng Đông, rốt cục đại quân chủ lực quân đoàn Mãnh Hổ đã chạy tới cảng Phong Lâm, gần như cùng lúc với đại quân chủ lực quân đoàn Mãnh Hổ chạy tới cảng Phong Lâm, Chiến Ưng cũng không nhục mệnh đã bắt toàn bộ già trẻ lớn bé xung quanh cảng Phong Lâm năm mươi dặm tới đại trại Thuỷ sư. Đám tráng đinh và già trẻ phụ nữ này cũng lên tới năm ba vạn người. Giữa đại quân, Mạnh Hổ vừa mới tung mình xuống ngựa, Chiến Ưng, Thạch Đôn và Thác Bạt Dã liền vội vã tiến tới nghênh đón. Ba tướng co một gối quỳ xuống, cao giọng bẩm báo: - Tướng quân, bọn ty chức đã thuận lợi chiếm được đại trại Thuỷ sư tại cảng Phong Lâm, một trăm ba mươi sáu chiến thuyền lớn nhỏ trong đại trại hoàn toàn không tổn hao gì! - Tốt lắm! Mạnh Hổ vui mừng quay đầu lại nói với Tất Điêu Tử: - Lão Tất, quả nhiên ngươi lại đoán trúng nữa rồi, quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống thật sự đã ngược dòng mà lên, chạy tới Thanh Châu bao vây tiêu diệt tàn quân của Mông Diễn, ha ha! Tất Điêu Tử lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục nói: - May mắn, may mắn mà thôi, tướng quân, ty chức có lời này không phải, từ đây về sau, quân ta nên tránh những trận đánh không nắm chắc như thế này, đem hy vọng sinh tồn gởi gắm vào sơ xuất hoặc sai lầm của địch, tóm lại đây vẫn không phải là chính đạo! - Ha ha ha… Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười ha hả, ung dung nói: - Binh pháp vốn xem chính đạo là hợp cách, lấy bất ngờ mà thủ thắng, chính đạo vương đạo đương nhiên là quan trọng. Thế nhưng phá vỡ thói thường, xuất kỳ chế thắng cũng là chuyện tất yếu mà thôi, nếu không chỉ cần đánh một hai trận ác liệt như ở Thương Tâm lĩnh, quân đoàn Mãnh Hổ ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn quân! - Cũng đúng… Tất Điêu Tử thở dài áo não: - Đây cũng là vì bất đắc dĩ… - Không nói chuyện này nữa! Mạnh Hổ lại hỏi Chiến Ưng: - Chiến Ưng, nhiệm vụ mà bản tướng quân giao cho ngươi ra sao rồi? Chiến Ưng vội đáp: - Tướng quân yên tâm, ty chức đã đem toàn bộ dân chúng ở khu vực xung quanh cảng Phong Lâm năm mươi dặm tới đại trại Thuỷ sư, ít nhất cũng có năm ba vạn người! - Tốt lắm! Mạnh Hổ gằn giọng quát: - Sư đoàn số Một lập tức lên thuyền, lại ép buộc nữ nhân và trẻ con tất cả lên thuyền, người già thì thả cho di. Còn đám thanh niên trai tráng chia ra trăm người một tổ, dùng dây thừng buộc vào mạn thuyền, cho bọn chúng ở trên hai bờ sông kéo chiến thuyền ngược Bạch Sa hà mà lên, chuẩn bị tiếp ứng cho sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong! - A? - Chuyện này… Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo ngơ ngác nhìn nhau, hai người không ngờ Mạnh Hổ quả thật muốn đi tiếp ứng cho đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong. Ngẫm nghĩ một chút, Tất Điêu Tử liền khoát tay hạ lệnh cho các tướng sĩ chung quanh lui ra, sau đó hạ giọng nói: - Tướng quân, mấy đường đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã cách cảng Phong Lâm không đầy hai trăm dặm, lúc này ngược Bạch Sa hà lên phía Bắc tiếp ứng cho sư đoàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong há chẳng vô cùng sơ xuất? - Đúng vậy! Cổ Vô Đạo cũng phụ hoạ: - Ty chức thấy lão Tất nói rất đúng, không nói đến chuyện sư đoàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong và đám kỵ binh Man nhân của tướng quân Hùng Bá Thiên có còn may mắn tồn tại hay không. Cho dù thực sự các tướng sĩ may mắn còn sống sót phá vây chạy trốn tới bên bờ Bạch Sa hà, bọn họ cũng tuyệt đối không chống đỡ được bao lâu, chờ đến khi viện quân của ta đuổi tới, e rằng bọn họ đã sớm tử trận mất rồi! Giọng Tất Điêu Tử tỏ ra vô cùng nghiêm túc: - Tướng quân, mạng của các tướng sĩ sư đoàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong là mạng, nhưng mạng của các tướng sĩ sư đoàn số Một quân đoàn Mãnh Hổ cũng là mạng vậy! Vì cứu mạng các tướng sĩ của sư đoàn kỵ binh lại trả giá bằng mạng của các tướng sĩ sư đoàn số Một, ty chức nghĩ rằng không đáng, quả thật không đáng! - Không! Mạnh Hổ đột nhiên vung tay phản đối: - Lão Tất ngươi sai rồi, vấn đề không phải là đáng hay không đáng, mà vấn đề là niềm tin! Nếu như lần này ta thấy chết mà không cứu, để mặc cho sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong bị tiêu diệt toàn quân mà dẫn đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ chạy trốn, như vậy lần sau nếu như phát sinh tình huống giống như lúc trước, còn có ai nguyện ý như Mã Tứ Phong, vì yểm hộ cho đại quân chạy thoát mà liều chết dẫn dụ truy binh của địch? Nếu lần này Mạnh Hổ ta thất tín, như vậy tướng sĩ toàn quân của quân đoàn Mãnh Hổ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có cho rằng chủ tướng của mình là một người nhu nhược tham sống sợ chết, nói không giữ lời hay không? - Đây là hai chuyện khác nhau! Tất Điêu Tử vội kêu lên: - Chuyện có nặng có nhẹ, không thể nói gộp lại như vậy được! - Không, đây cũng chỉ là một chuyện! Giọng Mạnh Hổ vô cùng quả quyết: - Lão Tất ngươi không cần khuyên nữa, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, lần này cho dù ta phải trả giá bằng cả quân đoàn Mãnh Hổ, ta cũng nhất định phải đi cứu sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong! Có thể nói, nếu như lần này không cứu được sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, cho dù quân đoàn Mãnh Hổ rút lui về Tây Lăng an toàn, cũng giống như bị tiêu diệt toàn quân không khác! Nếu như có thể cứu được sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, cho dù cuối cùng quân đoàn Mãnh Hổ chỉ còn vài người có thể về được tới Tây Lăng, vậy cũng có thể xem như thắng lợi. Bởi vì như vậy tuy rằng binh sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ đã mất, nhưng lòng quân của họ vẫn còn, chỉ cần lòng quân của quân đoàn Mãnh Hổ còn, vậy quân đoàn Mãnh Hổ tuyệt đối không bao giờ suy sụp, nhất định sẽ có một ngày quật khởi vùng lên! - Lòng quân?! Tất Điêu Tử nghiêm nghị: - Chỉ cần lòng quân của quân đoàn Mãnh Hổ còn, vậy quân đoàn Mãnh Hổ tuyệt đối không bao giờ suy sụp, nhất định sẽ có một ngày quật khởi vùng lên??! Mạnh Hổ nở nụ cười ung dung với Tất Điêu Tử, quay đầu lại quát: - Các tướng sĩ của sư đoàn số Một, lên thuyền! --------------Đến gần giữa trưa, rốt cục đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và kỵ binh Man nhân của Hùng Bá Thiên bị kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam bức tới bờ Tây của Bạch Sa hà. Lúc này, chỗ mà tàn quân của Mã Tứ Phong bị vây khốn cách đại trại Thuỷ sư của cảng Phong Lâm không đầy bốn mươi dặm, mà ba đường đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường còn cách đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm chỉ hơn trăm dặm. Trước mặt có sông lớn chắn đường, sau lưng có quân địch đuổi tới, Mã Tứ Phong quyết định thật nhanh hạ lệnh giết hết chiến mã, đem tất cả hơn bốn ngàn chiến mã còn lại giết sạch, sau đó dùng xác chiến mã xây thành công sự tạm thời trên bờ Bạch Sa hà. Hơn bốn ngàn kỵ binh sống sót toàn bộ trở thành bộ binh, triển khai đội hình phòng ngự dày đặc phía sau đống xác chiến mã đắp thành công sự. Gần như cùng lúc tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong và Hùng Bá Thiên vừa mới triển khai xong đội hình phòng ngự, kỵ binh Sóc Châu của Yến Thập Tam đã cuồn cuộn ào tới bờ Bạch Sa hà. Vừa thấy tư thế triển khai đội hình của quân địch, Yến Thập Tam không khỏi thầm kêu một tiếng kinh ngạc trong lòng, vội vàng giơ cao tay phải, hạ lệnh toàn quân ngừng lại không tiến tới. Đám kỵ binh Sóc Châu phía sau đều ghìm cương ngựa lại, sau đó chậm rãi triển khai sang hai bên cánh, tạo thành đội hình rẽ quạt bao vây đám tàn kỵ binh của Mã Tứ Phong trên bờ Bạch Sa hà. Yến Thập Tứ giục ngựa tới cạnh Yến Thập Tam, vừa thở dốc vừa nói: - Phụ thân, xem ra địch nhân muốn liều mạng! - Ừ! Yến Thập Tam gật mạnh đầu: - Hiện tại quân địch đã cùng đường, một cánh quân nếu gặp hoàn cảnh như vầy sẽ có hai phản ứng. Thứ nhất là lòng quân tan rã, buông vũ khí đầu hàng, thứ hai là đập nồi dìm thuyền, chuẩn bị tử chiến, xem ra quân địch trước mặt hiển nhiên là loại người thứ hai mà không phải là loại người thứ nhất! Yến Thập Tứ lại hỏi: - Phụ thân, bây giờ chúng ta làm sao đây? Lập tức phát động tiến công, hay là không vội, chờ cho địch nhân tiêu tan nhuệ khí liều mạng rồi hãy phát động tiến công? Yến Thập Tam cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó mới đáp: - Nếu lập tức tấn công có tác dụng làm hăng hái tinh thần các tướng sĩ của ta tiêu diệt quân địch, thì tác dụng ngược lại là thương vong của quân ta nhất định sẽ không nhỏ chút nào. Cũng phải nói rằng, đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ hiện tại đã đuổi tới cảng Phong Lâm, nếu như chiến thuyền trong đại trại Thuỷ sư cảng Phong Lâm chưa được đánh đắm kịp thời, vậy hiện tại không ai có thể ngăn cản Mạnh Hổ qua sông xuôi Nam. Nếu như chiến thuyền trong đại trại Thuỷ sư cảng Phong Lâm đã được đánh đắm kịp thời, vậy quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ cho dù chắp cánh cũng khó thoát. Nói cách khác, chúng ta cũng không cần vội vàng chạy tới cảng Phong Lâm, cho nên hay là tạm hoãn tấn công, chờ cho quân địch tiêu tan nhuệ khí liều mạng rồi hãy phát động tấn công cũng không muộn! - Phụ thân! Yến Thập Tam vừa dứt lợi, con trai thứ là Yến Trùng Thiên bất chợt giục ngựa tới trước mặt, lớn tiếng nói: - Quân hộ vệ cánh trái báo về, cuối nguồn Bạch Sa hà mười dặm đang có một đội Thuỷ sư ngược dòng mà lên! - Đội Thuỷ sư? Yến Thập Tam đột nhiên biến sắc: - Có thể nào là quân đoàn Mãnh Hổ hay không? - Không thể nào?! Yến Thập Tứ hỏi lại, vẻ kinh nghi bất định: - Năm vạn nô lệ chèo thuyền của quân đoàn Thuỷ sư không phải đã rút đi toàn bộ rồi sao? Cho dù Mạnh Hổ có chiếm được đại trại Thuỷ sư ở cảng Phong Lâm, hắn cũng không có nô lệ chèo thuyền! Nếu như dùng binh sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ để chèo thuyền, vậy càng không có khả năng, bọn chúng đã hành quân gấp rút liên tục trong hai ngày ba đêm, lại chiến đấu kịch liệt ở Thương Tâm lĩnh với quân đoàn Dự Châu hết nửa đêm, lúc này sao còn thể lực mà chèo thuyền chứ? Yến Trùng Thiên trầm giọng: - Phụ thân, đại ca, theo như hộ vệ cánh trái kể lại, đội Thuỷ sư này dường như không phải chèo thuyền bằng nô lệ! - Không chèo thuyền bằng nô lệ? Yến Thập Tam cau mày: - Vậy chiến thuyền của đội Thuỷ sư kia làm thế nào chuyển động, không lẽ nó tự mình chạy được hay sao? - Là dựa vào sức người! Vẻ mặt Yến Trùng Thiên tỏ ra ngưng trọng: - Quân đoàn Mãnh Hổ bắt mấy vạn dân chúng, dùng dây thừng cột chiến thuyền, bắt bọn họ kéo chiến thuyền ngược dòng mà đi. Lẫn trong dân chúng có không ít gian tế của quân đoàn Mãnh Hổ, nếu như dân chúng tỏ ra chậm chạp sẽ dùng roi quất, thậm chí rút đao giết người. Quân hộ vệ cánh trái muốn tiếp cận giải cứu dân chúng, kết quả binh sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ trên chiến thuyền cùng phản kích, căn bản là quân ta không thể tới gần. Yến Thập Tứ nổi giận: - Quân hộ vệ cánh trái không biết dùng cung tên chống trả sao? - Không được, đại ca! Yến Trùng Thiên lộ vẻ ảm đạm: - Quân đoàn Mãnh Hổ bắt rất nhiều phụ nữ và trẻ con đứng ngoài mép thuyền, nếu như quân hộ vệ cánh trái dùng cung tên chống trả, khó lòng tránh khỏi bắn bị thương phụ nữ và trẻ con trên thuyền! - Chết tiệt! Yến Thập Tam hung hăng mắng chửi: - Dụng tâm của tên Mạnh Hổ này thật là độc ác, nếu như vi phụ hạ lệnh ngăn chặn sẽ không khỏi mang tiếng xấu giết hại dân lành. Nhưng nếu không hạ lệnh ngăn chặn, chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng ngược dòng mà lên, đón đám tàn kỵ binh kia lên chiến thuyền, hừ! - Phụ thân, vậy hạ lệnh tấn công thôi! Yến Thập Tứ run giọng: - Vì thanh danh của Yến gia ở Sóc Châu, vì giấc mộng phục Đại Yến quốc, phụ thân tuyệt đối không thể hạ lệnh sát hại dân chúng của đế quốc. Chúng ta chỉ có thể lập tức phát động tấn công đám tàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ đang bị bao vây, phải tiêu diệt bọn chúng trước khi đội Thuỷ sư của quân đoàn Mãnh Hổ đuổi tới! - Được! Yến Thập Tam nghiến chặt hàm răng, lớn tiếng quát: - Truyền lệnh, lập tức phát động tiến công đám tàn kỵ binh của quân đoàn Mãnh Hổ! --------------Trên bờ Bạch Sa hà. Một tên liên đội trưởng kỵ binh vừa khum tay che mắt lo lắng nhìn về hướng Đông Nam, vừa nhỏ giọng nói: - Tướng quân, chúng ta đã làm theo quân lệnh của tướng quân Mạnh Hổ rút lui đến bờ Bạch Sa hà, nhưng vì sao vẫn chưa thấy viện quân của quân đoàn Mãnh Hổ xuất hiện, bọn họ có tới không đây…? - Ngươi nói cái gì?! Hùng Bá Thiên nghe vậy giận tím mặt, lập tức rút chiến đao ra kề cổ tên liên đội trưởng kỵ binh kia, hùng hổ quát: - Tướng quân đã nói ngài sẽ mang đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ tới tiếp ứng, vậy chắc chắn sẽ tới! Tên liên đội trưởng kỵ binh kia thoáng chốc sắc mặt trở nên trắng bệch, mùi vị bị người khác kề đao vào cổ quả là không dễ chịu gì! Mã Tứ Phong cau mày trừng mắt nhìn tên liên đội trưởng kỵ binh kia nhưng không tỏ vẻ gì là giận dữ, lại nói với Hùng Bá Thiên: - Tướng quân Bá Thiên, ngươi kề đao vào cổ huynh đệ của mình như vậy cũng gọi là anh hùng hảo hán hay sao? - Hừ! Hùng Bá Thiên tỏ ra phẫn nộ nhưng vẫn thu chiến đao về, bực bội hừ mũi: - Nếu không phải vì nể mặt tướng quân Tứ Phong, bản tướng quân đã thịt ngươi rồi! Hùng Bá Thiên vừa dứt lời, trong quân Sóc Châu đối diện đột nhiên vang lên một hồi kèn hiệu ngân dài. Mười mấy tên quan quân phía sau Mã Tứ Phong đồng thời biến sắc, rốt cục quân Sóc Châu muốn tiến công rồi sao? Rốt cục phải tiến hành trận quyết chiến cuối cùng rồi sao? Hít vào một hơi thật sâu, Mã Tứ Phong rút thanh chiến đao lưỡi đã sứt mẻ nhiều chỗ ra, vọt người nhảy lên thành công sự phòng ngự xếp bằng xác chiến mã, lớn tiếng quát: - Các huynh đệ, quân đoàn Mãnh Hổ có câu khẩu hiệu, chính là vững như bàn thạch, tuyệt không buông bỏ! Lần này chúng ta sẽ trấn thủ bờ sông này giống như một tấm thạch bàn kiên cố, nếu quân Sóc Châu muốn làm suy sụp tinh thần chúng ta, vậy chúng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi! Một tên liên đội trưởng kỵ binh đột nhiên dùng hết sức rống to: - Vững như bàn thạch, tuyệt không buông bỏ! Kế đó có mười mấy tên binh sĩ bắt đầu hò hét theo hắn, sau nữa càng nhiều binh sĩ cùng hò hét theo. Cuối cùng, gần như tất cả tướng sĩ Bắc Phương đều hò hét vang trời, tiếng hò reo lúc đầu có hơi lộn xộn, dần dần hội tụ thành nhịp điệu chỉnh tề, vang dội trời không. - Sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc! - Sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc! - Sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc! Tiếng hò reo của đám tướng sĩ Bắc Phương còn chưa dứt, phía cuối nguồn Bạch Sa hà đột nhiên văng vẳng tiếng hò reo, tiếng hò reo của hai bên không ngờ lại hợp với nhau thành bốn câu khẩu hiệu của quân đoàn Mãnh Hổ! Tất cả các tướng sĩ Bắc Phương nghe thanh âm liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cuối mặt Bạch Sa hà mênh mông đã xuất hiện lờ mờ một đội Thuỷ sư tự bao giờ! Tuy rằng hai bên còn cách xa nhau, nhưng Mã Tứ Phong và tất cả các tướng sĩ Bắc Phương vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ trên boong chiến thuyền kia đầy người lố nhố. Mà tiếng hô "sống chết có nhau, tuyệt không bỏ mặc" kia, rõ ràng là thanh âm của những người kia hô vang vọng tới. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là quân đoàn Mãnh Hổ, chính là tướng quân Mạnh Hổ dẫn theo đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ, bọn họ thật sự không bỏ mặc đám tàn kỵ binh Bắc Phương sống sót, bọn họ thật sự đã tới tiếp ứng! Giờ phút này tâm tình vốn cứng cỏi như sắt đá của Mã Tứ Phong cũng không khỏi lệ nóng đoanh tròng, múa may chiến đao hét đến khàn cả giọng: - Các huynh đệ, các ngươi thấy chưa? Tướng quân Mạnh Hổ thật sự đã đến, đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ đã thật sự đã đến, bọn họ đã không bỏ mặc chúng ta, bọn họ đã không bỏ mặc chúng ta, không bỏ mặc, không bỏ mặc! - Aaaaaaaa… - Aaaaaaaaaaaa…. Hơn hai ngàn tướng sĩ Bắc Phương sống sót đều gào thét như điên như cuồng. Cả bọn như bầy dã thú đã trọng thương, mắt thấy sắp chết đến nơi, đột nhiên thấy đồng bọn kéo tới tiếp ứng, lại bắt đầu nảy ra ý niệm cầu sinh mãnh liệt. Bọn họ càng hiểu rõ hơn, nếu muốn sống sót đến phút cuối cùng, nhất định phải ngăn trở được đợt tấn công mãnh liệt của kỵ binh Sóc Châu sắp sửa bắt đầu! - Tới đây, ha ha ha… Mã Tứ Phong đột nhiên xoay mặt hướng về phía đám kỵ binh Sóc Châu đang xông tới, tay phải cầm đao, tay trái giật mạnh chiến bào, bộ ngực đầy lông rậm rạp thoáng chốc đã lộ hẳn ra ngoài, sau đó giang rộng hai tay rống thật to: - Đám chó Sóc Châu kia, con bà nó tới đây đi! Hí……. Tiếng ngựa hí vang lên, một tên kỵ binh Sóc Châu phóng ngựa giết tới. Chiến đao trong tay tên kỵ binh Sóc Châu kia còn chưa đánh tới, song chưởng Mã Tứ Phong đang dang ra đột nhiên thu lại, ôm lấy đầu chiến mã của tên kỵ binh Sóc Châu kia vật mạnh một cái. Chiến mã kia lập tức hí lên một tràng thê lương rồi ngã lăn ra đất, tên kỵ binh Sóc Châu cũng lăn lông lốc, hắn còn chưa kịp đứng dậy, mười mấy thanh chiến đao sắc bén đã thi nhau chém tới, thoáng chốc đã băm hắn thành đống thịt!