Hổ Lang Chi Sư
Chương 143 : Đế quốc Minh Nguyệt
Trên đại lộ từ Lạc Kinh dẫn đến Tây Lăng, người ngựa như dòng nước lũ đang cuồn cuộn ào về phía trước. Bởi vì số dân phu lừa ngựa và xe ngựa chở quân nhu lương thảo quá khổng lồ, cho nên tốc độ hành quân của quân đoàn Bắc Phương vô cùng chậm chạp. Mặc dù đi trên đại lộ rộng rãi khoan thai, một ngày cũng chỉ có thể đi được tám mươi dặm. Với tốc độ như vậy, từ Lạc Kinh đến Tây Lăng ít nhất phải mất hai mươi ngày, hiện tại mười ngày đã qua, mới chỉ đi được nửa đường mà thôi.
Nỗi nhớ nhà canh cánh bên lòng khiến cho Mạnh Hổ cảm thấy vô cùng nôn nóng. Tây chinh sắp tới, đám tân binh của quân đoàn Tây Bộ lại đang thiếu thốn huấn luyện nghiêm trọng.
Quan trọng hơn, Mạnh Hổ lo lắng Triệu Thanh Hạm và Tất Điêu Tử không làm chủ được tình thế, cho nên hắn muốn nhanh chóng trở về Tây Lăng.
Lập tức Mạnh Hổ tìm đến Trọng Sơn, đem hai ngàn lão binh cấm vệ quân mà Mông Khác điều động cho quân đoàn Tây Bộ, cùng với năm mươi tên học viên của học viện quân sự Hoàng gia giao lại hết cho Trọng Sơn, để cho bọn chúng đi cùng với đám người ngựa của quân đoàn Bắc Phương. Đương nhiên Trọng Sơn thấu hiểu nỗi lòng của Mạnh Hổ nên lập tức gật đầu chấp nhận.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Mạnh Hổ mang Trương Hưng Bá, Hoàng Đảm và hai trăm cận vệ quân rời khỏi đoàn người, gấp rút đi cả ngày lẫn đêm trở lại Tây Lăng.
--------------Thủ đô của đế quốc Tinh Hà, thành Phong Tuyết.
Thành Phong Tuyết vốn có tên là Phong Đô, bởi vì ở tận cùng phía Bắc của thế giới Trung Thổ, một năm bốn mùa đã có hết tám tháng bị băng tuyết bao phủ, lâu ngày dài tháng hình thành tên gọi thành Phong Tuyết, còn tên cũ thì dần dần bị lãng quên. Sau đó, hoàng đế đời thứ bảy của đế quốc Tinh Hà mới trực tiếp đổi tên Phong Đô trở thành thành Phong Tuyết.
Không giống như thành Lạc Kinh của đế quốc Quang Huy và thành Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt, thành Phong Tuyết nhỏ hơn nhiều, kiến trúc bên trong thành cũng không có khí thế rộng lớn như thành Lạc Kinh hay thành Tây Kinh. Mặt khác dân cư của đế quốc Tinh Hà cũng không thể sánh bằng hai đại đế quốc kia, đế quốc Minh Nguyệt có số dân nhiều nhất, hơn bảy ngàn vạn. Đế quốc Quang Huy cũng có sáu ngàn vạn, thế nhưng đế quốc Tinh Hà chỉ có hơn ba trăm vạn dân cư.
Lãnh thổ của đế quốc Tinh Hà vô cùng rộng lớn, nhưng phần lớn diện tích lại là sa mạc, còn có thảo nguyên rộng lớn. Phần lớn dân chúng của đế quốc Tinh Hà sinh sống bằng nghề chăn nuôi, chỉ có một số dân chúng sống gần thành Phong Tuyết kiếm sống bằng nghề đánh cá và săn bắn. Vì bên trái của thành Phong Tuyết chính là biển rộng, bên phải là rừng rậm nguyên thuỷ rộng bao la ngút ngàn.
Tổ tiên của đế quốc Tinh Hà thật ra là do huyết mạch của Man nhân trên đại hoang nguyên di cư về phía Tây mà hình thành. Dân chúng đế quốc Tinh Hà thật ra cũng không phải là người Trung Thổ thật sự, chỉ là một nhánh của Man nhân sống cuộc sống ở thế giới Trung Thổ đã lâu, tự lập ra quốc gia và nền văn minh riêng biệt của mình, cho nên không bằng lòng thừa nhận rằng mình là hậu duệ của Man nhân.
Bởi vì đế quốc Tinh Hà nằm ở vùng có khí hậu giá lạnh, cho nên phần lớn dân chúng giữ lại được bản tính trời sinh kiêu dũng thiện chiến của các dân tộc du mục. Mỗi tráng đinh từ lúc mới biết đi chập chững đã bắt đầu học tập các loại kỹ năng như cỡi ngựa bắn cung, đấu vật. Cho nên nam nhân của đế quốc Tinh Hà lên ngựa có thể đánh giặc, xuống ngựa có thể chăn nuôi, vừa là mục dân (dân chăn nuôi) cần lao cũng vừa là chiến sĩ trời sinh. Chính là nhờ vào bọn chiến sĩ du mục dũng cảm cần lao này, đế quốc Tinh Hà mới có danh xưng là đế quốc kỵ binh.
Đế quốc Tinh Hà có hơn ba trăm vạn dân nhưng có tới năm mươi vạn khinh kỵ binh, cũng biên chế thành mười quân đoàn. Thế nhưng bình thường bọn khinh kỵ binh này đều là mục dân, chỉ đến khi có chiến tranh mới tụ tập đến đại doanh của các quý tộc, sau đó lập thành các đơn vị tác chiến tiểu đội, trung đội, đại đội, liên đội. Bất quá mỗi quân đoàn của đế quốc Tinh Hà chỉ chia thành hai sư đoàn.
Đế quốc Tinh Hà vừa có được sự kiêu dũng thiện chiến của Man nhân, vừa có được nghệ thuật quân sự của người Trung Thổ, tựa hồ là phải vô địch đánh đâu thắng đó, thật ra cũng không phải như vậy. Đế quốc Tinh Hà lập quốc đã hơn năm trăm năm nhưng thuỷ chung không cách nào vượt qua đại hoang sơn xuôi xuống phía Nam tiến vào Trung Thổ. Nguyên nhân lớn nhất là do bọn họ thiếu thốn lực lượng trọng trang bộ binh hùng mạnh.
Đế quốc Tinh Hà không hề thiếu hụt tài nguyên xây dựng quân đoàn kỵ binh, bọn họ có rất nhiều chiến mã, có nguồn cỏ nhiều đến mức không bao giờ cạn kiệt trên thảo nguyên bao la, căn bản không cần lo lắng về chuyện chăn nuôi chiến mã. Bọn mục dân chỉ cần mang chiến đao nhảy lên lưng ngựa tập hợp lại, lập tức trở thành một cánh quân khinh kỵ binh hoàn chỉnh.
Thế nhưng muốn xây dựng quân đoàn trọng trang bộ binh thì không được, quân đoàn trọng trang bộ binh phải có rất nhiều trọng giáp chắc chắn, phải có rất nhiều trường mâu, trường cung và trọng thuẫn. Mà tài nguyên của đế quốc Tinh Hà vô cùng nghèo nàn, quặng sắt lại càng thiếu thốn trầm trọng, bọn họ căn bản không có khả năng cung cấp cho quân đội một số lượng vũ khí trang bị nhiều như vậy.
Bởi vì thiếu hụt lực lượng trọng trang bộ binh hùng mạnh, mỗi lần xuôi về phía Nam tiến vào Trung Thổ, bọn họ chỉ có thể thu gom vơ vét một phen rồi trở về phương Bắc.
Mặt khác, trong vòng năm trăm năm qua, danh tướng của đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt xuất hiện lớp lớp, thế nhưng đế quốc Tinh Hà rất ít xuất hiện danh tướng, chuyện này chủ yếu liên quan đến vấn đề dân số. Dân cư của đế quốc Tinh Hà vốn đã ít, số quý tộc biết chữ có văn hoá lại càng ít hơn, cho nên cũng cùng xác suất với nhau, khả năng đế quốc Tinh Hà xuất hiện ra danh tướng kém xa hai đại đế quốc ở phía Nam.
Vì thế cho nên, khi tin tức Tần Trường Vệ bị ám sát truyền về thành Phong Tuyết, hoàng đế Tần Lam của đế quốc Tinh Hà nhất thời nổi giận rống to như sấm nổ.
Đối với Đại hoàng tử Tần Trường Vệ, Tần Lam đặt kỳ vọng rất cao. Chuyện phái Tần Trường Vệ đi sứ sang đế quốc Quang Huy xong mượn cơ hội ở lại học viện quân sự Hoàng gia của đế quốc Quang Huy làm giáo sư võ học, đây cũng là do Tần Lam khổ công sắp xếp. Mục đích chính là để cho Tần Trường Vệ có cơ hội tiếp xúc với những học thuyết quân sự của đế quốc Quang Huy, sau này trưởng thành có thể chống lại danh tướng Tư Đồ Duệ. Quân đội của đế quốc Tinh Hà là quân đội xuất sắc nhất ở thế giới Trung Thổ. Nhưng danh tướng của đế quốc Tinh Hà thuỷ chung vẫn không bằng danh tướng của hai đại đế quốc láng giềng ở phía Nam. Tần Lam là một hoàng đế đầy khát vọng, hắn đã lập lời thề sẽ thay đổi cục diện hiện tại, thế nhưng bây giờ, Tần Trường Vệ đã chết, bao nhiêu kế hoạch mà hắn hao tâm tổn sức lập ra nhiều năm nay nhất thời đã hoá thành bọt nước.
Mặc dù trong thư tín do gian tế dùng bồ câu đưa về đã nói rõ Cổ Vô Đạo mất tích một cách thần bí, Tần Lam cũng tin tưởng rằng cái chết của Tần Trường Vệ không khỏi liên quan đến tên quân sư tâm phúc Cổ Vô Đạo này, nhưng Tần Lam vẫn đem món nợ này tính lên đầu đế quốc Quang Huy. Tần Trường Vệ chết đi, Tần Lam không chỉ mất một hoàng tử, hắn còn mất đi cả một danh tướng mà hắn đã khổ công bồi dưỡng nhiều năm!
Nếu như không phải vì khí trời rét lạnh, tuyết rơi băng đóng rất dày hơn phân nửa đế quốc, Tần Lam rất có thể đã kéo hết binh lực trong đế quốc xuống phía Nam.
Nhưng dù là như vậy, Tần Lam cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua. Không thể vét hết binh lực bên trong đế quốc, nhưng tụ hợp mười mấy vạn kỵ binh thì hoàn toàn có thể. Gian tế cho bồ câu đưa thư báo tin về đã nói rất rõ ràng, đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa diễn ra trận đại chiến thế kỷ. Quân đoàn Tây Bắc và quân đoàn Bắc Phương của đế quốc Quang Huy cũng đã được điều động sang hành tỉnh Tây Bộ, coi như lực lượng phòng ngự ở hành tỉnh Tây Bắc và hành tỉnh Bắc Phương là hoàn toàn không có. Lúc này không thừa nước đục thả câu chẳng lẽ chờ cho hai đại đế quốc đánh xong mới xuất binh sao?
--------------Gian tế thăm dò tin tức không có nơi nào là không vào được, bất luận nhân viên tình báo của đế quốc Quang Huy có tận lực càn quét đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể diệt hết hoàn toàn gian tế của các đế quốc khác ẩn núp tại thành Lạc Kinh. Trước khi Tần Lam nhận được bồ câu đưa thư hai ngày, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính cũng nhận được bồ câu đưa thư từ Lạc Kinh, trong đó mô tả rõ ràng động thái mới nhất của đế quốc Quang Huy.
Thu Phong Kính không dám chậm trễ, vội vàng đích thân chạy tới Nguyệt vương phủ của Thu Vũ Đường.
Trong đại sảnh của Nguyệt vương phủ, sau khi Thu Vũ Đường đọc xong thư do bồ câu đưa tới liền đắm chìm vào trạng thái trầm tư mặc tưởng rất lâu.
Thấy đôi mày của Thu Vũ Đường cau chặt, Thu Phong Kính cảm thấy trái tim mình như chìm xuống, hiện tại ngay cả hoàng muội của hắn cũng cảm thấy khó giải quyết, đế quốc gặp phải thế cục vô cùng nghiêm trọng. Giờ phút này, Thu Phong Kính đang thầm hối hận trong lòng, đúng ra lúc trước không nên đồng ý kế hoạch Đông chinh của Tư Đồ Duệ, ôi….
Thấy Thu Vũ Đường trầm ngâm hồi lâu không nói, Thu Phong Kính nhịn không được hỏi:
- Hoàng muội, thế cục nghiêm trọng lắm hay sao?
Thu Vũ Đường nhẹ thở dài, giọng nói đầy vẻ buồn rầu:
- Hoàng huynh, đế quốc đang gặp thế cục không phải là nghiêm trọng, mà là vô cùng nghiêm trọng. Trong quốc khố không còn tiền bạc và lương thực, tân binh cần được huấn luyện, càng tệ hơn nữa, các quân đoàn hiện đang phân tán ở các châu, không có thời gian ba tháng không thể nào tụ tập, mà quân địch sẽ đánh tới trong vòng nửa tháng!
Thu Phong Kính vội kêu lên:
- Dưới tay Tư Đồ lão tướng quân không phải vẫn còn hơn hai mươi vạn quân Đông chinh hay sao? Cho dù là không thể đánh thắng hơn năm mươi vạn quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy, thế nhưng cầm cự năm ba tháng hẳn không có vấn đề gì, không phải vậy sao?
Thu Vũ Đường lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm:
- Hơn hai mươi vạn quân Đông chinh đã chiến đấu liên tục trong mấy tháng trời, đến bây giờ người mỏi ngựa mệt, đều đã kiệt sức. Hơn nữa số binh sĩ bị thương rất nhiều, lực lượng binh sĩ có thể chiến đấu thật sự e rằng chỉ được khoảng mười mấy vạn mà thôi. Lấy mười mấy vạn quân tinh thần sa sút, thể xác mỏi mệt liều mạng với hơn năm mươi vạn quân sĩ khí dâng cao của đế quốc Quang Huy, làm sao tránh khỏi thất bại?
- …
Tệ hơn nữa, một khi hai mươi mấy vạn đại quân Đông chinh của Tư Đồ lão tướng quân bị tiêu diệt hoàn toàn, từ Thanh Châu cho đến Trung Châu, đế quốc không còn binh lực để điều động nữa, càng không có tướng để phái ra. Lúc ấy đại quân của đế quốc Quang Huy có thể một đường thẳng tiến vào Trung Châu, tuy rằng Trung Châu vẫn còn hai đại quân đoàn cận vệ và cấm vệ, thế nhưng tình hình của hai đại quân đoàn ấy hẳn là hoàng huynh hiểu rất rõ ràng. Số lão binh thật sự đã bước ra chiến trường không đến năm vạn, còn lại mười mấy vạn đều là tân binh, nếu như thật sự ra trận, căn bản là không chịu nổi một kích!
- Vậy…
Sắc mặt Thu Phong Kính trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, run giọng hỏi:
- Vậy hiện tại nên làm gì?
Thu Vũ Đường trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hiện tại quan trọng nhất là hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là hơn hai mươi vạn đại quân Đông chinh của Tư Đồ lão tướng quân tuyệt đối không thể quyết chiến chính diện với đại quân của đế quốc Quang Huy, chỉ có thể cho các sư đoàn chia quân cầm cự để rút lui dần từng bước, dốc hết toàn lực làm chậm lại tốc độ tiến quân của đại quân đế quốc Quang Huy.
- Ừ!
Thu Phong Kính gật đầu liên tục:
- Chuyện thứ hai là gì?
Thu Vũ Đường nói:
- Chuyện thứ hai, Trung Châu, Vân Châu và Ứng Châu phải lập tức đưa vào chế độ bán phân phối trong thời kỳ chiến tranh, bất luận bình dân, quyền quý hay chủ tế, tất cả lương thực đồng loạt nộp về quốc khố. Sau khi quan viên các phủ huyện giữ lại một phần lương thực tối thiểu vừa đủ để duy trì cuộc sống cho số dân ở địa phương đó, toàn bộ còn lại đều áp tải tới Tây Kinh. Nếu như có tiểu thương đầu cơ tích trữ bất hợp pháp, hoặc là quý tộc chủ tế không phục sự điều động phân chia của đế quốc, lập tức nghiêm trị không tha!
Thu Phong Kính gật đầu liên tục, lại hỏi với vẻ lo lắng:
- Còn hoàng muội thì sao?
Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng:
- Đế quốc đối mặt với sinh tử tồn vong, làm sao tiểu muội có thể khoanh tay đứng nhìn cho được? Hoàng huynh người chỉ cần xử lý cho tốt hai chuyện ấy, còn lại cứ giao cho tiểu muội. Mặc dù đại quân của đế quốc Quang Huy triển khai thanh thế vô cùng to lớn, nhưng nếu bọn chúng muốn diệt vong đế quốc Minh Nguyệt của chúng ta cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
27 chương
8 chương
60 chương
5 chương
532 chương
57 chương
96 chương