Hồ Lệ Khanh vẫn luôn canh chừng Hỗ Chu Kính, nhìn thấy hàng mi nàng run run, môi khẽ nhích, đầu nàng hơi chếch đi Hồ Lệ Khanh biết nàng sắp tỉnh lại, Hồ Lệ Khanh vội vỗ vỗ lên mặt nàng gọi: Ngươi rồi sao? Ừ...!Hỗ Chu Kính rên, nàng mở mắt ra, đập vào mắt là Hồ Lệ Khanh, đại khái là bộ dạng xem thường, lại có thể nhìn thấy nàng đang cười. Hỗ Chu Kính thử ngồi dậy, nhưng lại phát hiện tứ chi vô lực, trong thân thể có một cổ ấm áp đang chạy xuôi theo, phảng phất ánh mặt trời ngày xuân đầy nắng ấm, cả người trong đêm đen cũng không cảm thấy lạnh. Chẳng qua là khí lực không có, giống như nàng đang thật nhanh, chạy mãi cho đến khi mệt mỏi không còn sức để chạy nữa, tứ chi hóa thành đá nặng nề. Ba tiểu đồng của nàng cũng đã ngủ, đầu bọn họ không ngừng chút xuống, rồi lại đột nhiên bật lên, trong miệng còn có âm thanh nói mớ, quả thật khả ái. Gió đêm phất qua mặt, mang đến hương thơm trên người Hồ Lệ Khanh, Hỗ Chu Kính muốn hỏi vì sao mình lại ở đây, sao nàng không nhớ gì hết. Ngươi còn nhận ra ta không? Hồ Lệ Khanh vội quơ tay trước mặt Hỗ Chu Kính. Hỗ Chu Kính nhíu mày nói: Hồ Lệ Khanh, rốt cuộc ngươi muốn gì? Nhìn vẻ mặt này, nhìn thái độ này, nhìn phản ứng này, Hồ Lệ Khanh biết, nàng là Hỗ Chu Kính, không phải cái người đột nhiên xuất hiện đầy phong tình kia. Hồ Lệ Khanh nói: Ngươi bị bất tỉnh ta sợ để người lại trong hoang dã bị chó sói ăn, cho nên bảo tâm tới cạnh ngươi, cho đến khi đám tiểu đồng đến cứu, hiện tại mấy tiểu đồng kia không đem ngươi đi được, cho nên ta tiếp tục bồi ngươi cho đến tối, còn cống hiến cả đùi ta cho ngươi làm gối, ta vù ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi nghe vậy mà không có chút cảm động nào sao? Hỗ Chu Kính lại nhớ đến đám yêu ma kia đang tụ tập dưới chân núi phá phách, tức giận bùng nổ, cả giận: Ngươi đưa người ngoài đến, ta còn không tính sổ ngươi, ngược lại người còn đòi ta khen thưởng. Hồ Lệ Khanh hỏi: Người ngoài nào? Đám người ái mộ ngươi. Hồ Lệ Khanh liền hiểu ngay, cười nói: Có cả chuyện này nữa sao? Lâu thì thành trăm, ít thì cũng mười, đi tới cũng chỉ hỏi ta bắt ngươi nhốt lại có thả cho ngươi đi hay không, không chờ ta giải thích thì đã động thủ. Gần đây Hỗ Chu Kính bị công kích so với Tây sơn mấy trăm năm còn nhiều hơn. Mà đầu sỏ không phải ngoại trừ Hồ Lệ Khanh ra thì còn ai vào đây. Hồ Lệ Khanh phủi phủi vạt áo nói: Ta nào biết mấy tên nam nhân này lại lỗ mãng như vậy. Là yêu ngươi, yêu tới tình thâm ý thiết. Hồ Lệ Khanh khinh thường nói: Nói yêu, thật đúng là quá đáng. Ta bất quá trong mắt bọn họ chỉ là một đóa hoa dại, bọn họ có ý muốn lấy được ta, cũng chỉ là bản tính con người của nam nhân. Nếu ngươi đã không thích, sao còn để mặc bọn họ quấn lấy ngươi? Hỗ Chu Kính đối với Hồ Lệ Khanh có chút mâu thuẫn khó hiểu. Hồ Lệ Khanh vừa nghe vừa cười lớn nói: Hỗ Chu Kính a, uổng cho ngươi cũng là nữ nhân, ngươi lại nói ra những lời này. Bọn họ cần ta, ta cần bọn họ, ngươi tình ta nguyện, có gì không tốt. Hỗ Chu Kính khép con ngươi màu vàng lại nói: Ngươi nói xong, nhưng ta chưa nói xong, bởi vì bọn chúng hận không thể đem ta ra băm thây thành vạn đoạn. Như vậy a. Hồ Lệ Khanh nói. Hỗ Chu Kính mở mắt ra, nhìn thấy khóe miệng Hồ Lệ Khanh cong lên lên ý cười, người nọ rõ ràng không biết từ kiểm điểm mà còn kiêu ngạo. Đã sớm biết hồ ly tinh là một kẻ không tốt, người người đều ham mê sắc đẹp, bản thân tùy hứng khôngvđể ý đến hậu quả. Nói đến, nàng lại nhớ tới từng gặp qua một vị hồ ly tinh cứu khổ cứu nạn, dựa vào bản thân một lúc cao hứng, có thể đem người khác dày vò đến kêu cha gọi mẹ còn phải cười hỏi với nàng, ngươi cao hứng sao? Đại miêu, chúng ta về nhà được không, nơi này măch dù mát mẻ cảnh sắc không tệ, nhưng nhiều muỗi quá. Hồ Lệ Khanh hỏi Hỗ Chu Kính có thể đi không, Hỗ Chu Kính đưa tay chống người, từ dưới đất bì dậy, vừa đứng lên, năng lượng vất vả thu thập được cũng đã bị hao hết, lảo đảo bước lên lại ngã xuống, may là Hồ Lệ Khanh đưa tay đỡ nàng. Hồ Lệ Khanh cũng biết Hỗ Chu Kính hay cậy mạnh, nàng dùng sức của mình đỡ Hổ Chu Kính dậy. Hỗ Chu Kính nói: Tại sao ta lại thành như vậy? Ngươi không có ấn tượng gì về chuyện xảy ra trước đó sao? Hồ Lệ Khanh cẩn thận hỏi, muốn biết nàng còn nhớ đến những hình ảnh kia không. Hỗ Chu Kính hỏi nàng: xảy ra chuyện gì? Ta nhớ được bao nhiêu? Hồ Lệ Khanh nghĩ, quả nhiên như nàng đoán, cũng quên sạch hết, đáng tiếc còn mỗi mình lại vui như điên, bây giờ đợi Hỗ Chu Kính tỉnh lại thì đã quên hết chuyện lúc nãy, sự vui mừng của mình cũng trở nên buồn cười, hay là cũng như tự mình đa tình đa tình đây. Hồ Lệ Khanh không hỏi thêm chủ biết đờ đẫn ngơ ngác cùng mất mát, nàng cười nói: Ngươi nhớ thương hay không nhớ, ta cũng không nói ngươi nhất định phải nhớ. Hỗ Chu Kính nghe giọng nàng nói, không biết vì sao nàng lại nói như vậy. Khoác lên vai Hồ Lệ Khanh, đi vài bước, Hỗ Chu Kính mới chậm rãi khôi phục lại như cũ, quay đầu liếc maté nhìn Hồ phủ, mặc dù bầy qủy đã tan hết, nhưng tử khí vẫn còn, Hỗ Chu Kính cảm thấy chỗ này nhất định đã phát sinh chuyện gì đó. Hồ Lệ Khanh nhìn lại cái nhà mình đã vất vả tạo nên, nghĩ mình không ở đây có vài ngày liền bị qủy chiếm làm ổ, nói tới càng thêm bực. Tiểu qủy, mai đến đỡ đại miêu. Hồ Lệ Khanh nói. Ba vii đồng tử cũng tỉnh lại, cánh tay nhỏ bé nắm lại dụi dụi mắt, vừa ngáp vừa đi tới, ngay cả đường cũng đi không nổi chớ nói gì là chiếu cố đại miêu. Hồ Lệ Khanh kêu bọn họ đỡ Hỗ Chu Kính, còn mình chạy về phía Hồ phủ. Ngọc Quyết nói: Đại nhân, nàng muốn chạy trốn. Lạc Việt và Lạc Hoa nói: Đại nhân cần chúng ta bắt về không? Hỗ Chu Kính dựa vào bọn họ, sắc mặt cũng khôi phục lại chút huyết sắc nói: Nếu nàng không quay lại, thì chúng ta đi về đi. Đại nhân, ngươi tha cho nàng sao? Ngọc Quyết ngẩng mặt lên hỏi. Hỗ Chu Kính nói: Ta còn tưởng là ở Tây sơn đợi đến viên mãn, đáng tiếc nàng rước tới quá nhiều chuyện, quấy nhiễu thanh tịnh của ta, gần đây người đến gây chuyện cũng càng lúc càng nhiều, chúng ta sợ là khôngvở được, nàng...! Nàng nhìn về phía cửa đang mở rộng, người đi vào biến mất trong bóng tối. Hỗ Chu Kính cười khẽ nói: Coi như là hiểu lầm, lúc này tạm biệt đi. Ba vụ đồng tử nhìn nhau sau đó nói: Được. Đỡ Hổ Chu Kính đi vài bước, đại trạch sau lưng đột nhiên biến hóa, âm thanh ầm ầm càng lúc càng lớn, mặt đất khẽ rung, chấn động chuyền ra, đất đá cũng bị tung lên, bụi cậy cũng đong đưa theo, trái cây không ngừng rơi xuống mặt đất. Chỗ đó giống như sắp sập xuống, cột trụ chống nhà cũng rơi xuống. Đúng lúc này, lại nhìn thấy Hồ Lệ Khanh xách váy chạy như điên ra ngoài. Chạy ra ngoài cửa phủ, nàng đánh lên đá hồ ly, đá hồ ly trấn thủ cửa hồi sinh, biến thành hai luồng sáng. Bọn họ bay tới trên đất, hóa thành tiểu hồ ly, thấy Hồ Lệ Khanh lập tức cầu xin tha thứ: Cầu tỷ tỷ tha mạng, chúng ta không phải là không ngắn cản, đám qủy kia rất hung dữ, hai tỷ muội chúng ta cản không được. Hừ, ngay cả chút cô hồn dã qủy cũng sợ, ta lưu hai người các ngươi lại dùng làm gì? Hồ Lệ Khanh cười lạnh một tiếng, chỉ trích hai con tiểu hồ ly bảo vệ bất lực, nhưng lại quên mất mình cũng suýt bị đám quỷ hồn kia ăn mất. Hai tiểu hồ ly ôm nhau run lẩy bẩy. Hồ Lệ Khanh nói: Các ngươi đem nhà dọn đi, mang về Hồ sơn. Nhưng mà tỷ tỷ, dời nhà đi ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Đúng vậy, nương nương nói chúng ta oải luôn đi theo người, để cho người có chỗ ở, nếu không có nhà, ngươi phải dãi gió dầm sương ngay cả mảnh ngói cũng không có? Tỷ tỷ, ngươi không thể tự hành hạ mình như vậy được a, nếu như không có ngói che, ban ngày phơi nắng sẽ bị đen, mưa xuống sẽ lạnh...! Hồ Lệ Khanh nhìn không được nói: Ta tự có chỗ đi, các người không cần biết nhiều, nghe lệnh ta mau quay về, ngoài ra thấy nương thì nói với nàng ta vẫn bình yên. Vâng. Hai tiểu hồ ly nằm trên đất, cung thuận đáp ứng. Trở về đi. Hồ Lệ Khanh vẫy vẫy tay, hai tiểu hồ ly hóa thành luồng bachk quang, tách ra bay về hai phía, sau đó từ hai phía hợp lại. Còn Hồ phủ xa hoa kia dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành đồ chơi bằng gỗ nhỏ. Tiểu hồ ly cầm vải hoa lam tới, đêm đồ chơi bỏ vào, cột lại, vác lên người, từ giã Hồ Lệ Khanh sau đó bay về phía trời đêm. Đại trạch đảo mắt không thấy nữa, bình địa bị san bằng ngay cả dấu vết cũng không còn. Biến hóa rất nhanh, khiến người khác trợn mắt há mồm. Mà Hồ Lệ Khanh vỗ vỗ tay nói: Ta hiện tại không còn nhà để về, đại miêu, ngươi phải chiếu cố ta thật tốt nga. Dựa vào cái gì? Trong lòng Ngọc Quyết kêu gào. Lạc Việt Lạc Hoa kêu to, không muốn a! Tại sao lại như vậy? Chân mày Hỗ Chu Kính nhăn lại. Hỗ Chu Kính tỉnh lại thì đã quen hết mọi chuyện trước đó. Nàng chỉ nhớ được trước đó, Hồ Lệ Khanh đem tới một đám yêu ma đến quấy rối, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng cũng không nhớ được. Quay về động, Hỗ Chu Kính thử vận khí, chân khí trong cơ thể bị dùng làn bất động, cho dù dùng niệm lực thúc dục cũng không thấy hiệu quả. Trán Hỗ Chu Kính đã đầy mồ hôi, trên mặt là biểu tình thống khổ. Hồ Lệ Khanh nhìn thấy, tay để trên gối nắm thành đấm. Hỗ Chu Kính cũng buông tha cố gắng, trong lúc thanh tĩnh, liền nghiêng người qua, dựa lên người Hồ Lệ Khanh. Hồ Lệ Khanh để nàng nằm xuống, tháo hết y phục của nàng ra. Hỗ Chu Kính nắm tay nàng nói: Dừng tay. Hồ Lệ Khanh ôn nhu nói: Cả người ngươi ra đầy mồ hôi, y phục bên trong chắc cũng ướt rồi, mặc y phục ướt thì thân thể cũng không dễ chịu gì. Không cần. Hỗ Chu Kính không cho là cởi y phục sẽ thoải mái, ngược lại đối với nàng mà nói càng khó chiu hơn. Hồ Lệ Khanh lướt qua vạt áo trước ngực nàng nói: Ngươi không có khi nào thả lỏng sao? Vừa nói vừa không để ý nàng quấy nhiễu, đem vạt áo mở ra, tay Hỗ Chu Kính căn bản cũng đã mềm nhũn như bông vải, đừng nói là cản nàng tháo y phục, cho dù Hồ Lệ Khanh muốn giết nàng, Hỗ Chu Kính cũng không còn sức mà ngăn cản. Y phục tháo xuống, chút ít da thịt lộ ra trước mặt. Cái cổ nhỏ dài cùng vùng xương xanh quai xinh đẹp cùng da thịt mềm mại trắng nõn khiến Hồ Lệ Khanh mở rộng tầm mắt. Thật đẹp, Hỗ Chu Kính nhất định là chưa có ai khen bao giờ. Hồ Lệ Khanh rất ít khi khen nữ nhân, nhưng lúc này, nàng dùng ánh mắt thưởng thức chứ không phải ánh mắt ghen tị xem mỗi chỗ của Hỗ Chu Kính, cũng cho là đó là xinh đẹp. Đủ rồi. Hỗ Chu Kính lúc này không thể giữ tay Hồ Lệ được, bởi vì nàng đã tháo xuống thò y phục của mình cũng sẽ bị tháo xuống. Sau khi y phục được tháo ra, không khí nóng nực cũng được giải tỏa, Hỗ Chu Kính thả lỏng mình, dựa vào người Hồ Lệ Khanh nhắm mắt dưỡng thần. Trong ký ức mình quên đi, thật ra dã xảy ra chuyện gì, đã xuất hiện ngay đổi gì, khiến cho mình thành như vậy, cũng khiến cho Hồ Lệ trở nên không bình thường. Khi nàng nhắm mắt, cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực của Hồ Lệ Khanh đang nhìn mình, giống như muốn mở tâm mình ra xem, muốn nhìn thấu tâm kia vậy. Cũng có lúc Hỗ Chu Kính lại thấy Hồ Lệ Khanh bị ưu tư mất mát bảo quanh. Cảm giác như có gì đó phát sinh làm thay đổi, nhanh như vậy, lơ đãng như vậy, sau đó tất cả mọi thứ cũng thay đổi. Nàng nhất định phải nhớ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hỗ Chu Kính cố gắng quay lại ký ức của mình, tìm đi đoạn ký ức bị mất, nhưng trong đầu chỉ còn lại một mảng trống rỗng tồn tại. Nàng nhớ bọn họ tới tìm nàng, khiêu khích nàng, nói nhiều lời không nên nói, thậm chí còn hạ thủ giết nàng, sau đó thì sao? Hồ Lệ Khanh dường như lại nhớ đến lựa chọn Hỗ Chu Kính đã hỏi nàng, «ngươi thích tiểu miêu ngoan ngoãn hơn hay là lão hổ không nghe lời hơn?» Có gì khác nhau sao, đại miêu cũng là Hỗ Chu Kính, lão hỗ cũng là Hỗ Chu Kính. Đều là Hỗ Chu Kính, chỉ cần nàng muốn thì sẽ không buông tha..