6. Lúc Bạch Đoạn đến kiểm tra phòng, có khi có Chung Viên đi theo, có khi chỉ mình anh đến. Lúc anh đến kiểm tra một mình thì nói chuyện khá đơn giản, chỉ ghi chép lại các số liệu, rồi hỏi mấy câu như đau không, chóng mặt không linh tinh, rồi nhẹ nhàng sờ đầu tôi một cái là xong việc. Có lần lúc anh đang kiểm tra đầu tôi, thấy tôi cứ nhìn chăm chăm vào anh, anh đành hỏi: “Sao em nhìn anh hoài vậy?”  Tôi hốt hoảng phủ nhận: “Ai nhìn anh, em đâu có nhìn anh.” Anh đứng thẳng người dậy, liếc tôi một cái: “Lại còn chối, nhìn mà chảy cả nước dãi rồi đây này.” Tôi vội vàng theo bản năng đưa tay lên chùi mép, lại tiếp tục nhìn anh, thấy anh cứ đứng bên mép giường có vẻ như chưa muốn rời đi.  “Anh đứng trong phòng em mãi làm gì, không đi kiểm tra các phòng khác à? Lỡ đâu có sự cố gì thì sao?” Tôi giục anh.  “Đừng lo xa, anh hỏi em chuyện này xíu thôi.” Anh nghiêm túc hỏi tôi, “Sau khi anh chuyển trường thì mọi người thế nào?”  “Còn có thể thế nào nữa, Quách Nhất Thần vào tù, em và anh Trương Nguyên tiếp tục đi học.” Tôi hơi buồn bã, “Giờ anh Nhất Thần đi buôn bán trà lá rồi, còn anh Trương Nguyên thì nhập ngũ.” Bạch Đoạn vẫn im lặng ngồi nghe, không có biểu cảm gì. “Giờ bọn họ vẫn tốt đúng không?” Anh hỏi.  “Có lẽ là vậy, Nhất Thần buôn bán trà phổ nhĩ ở Vân Nam, nói chung cũng làm ăn khấm khá. Anh Trương Nguyên cũng ổn, hình như sắp thăng lên sĩ quan.” Tôi từ từ nói, “Dù sao thì cuộc sống này cũng không tệ lắm.” Bầu không khí giữa hai chúng tôi vì đề tài này mà bỗng chùng xuống, Bạch Đoạn nghĩ một lúc rồi nói: “Trương Nguyên gia nhập bộ đội ở đơn vị nào? Có gì anh có thể nhờ bố anh giúp đỡ.”  “Không cần đâu, anh ấy đi khác hệ thống với bố anh, anh ấy đi võ cảnh.” Tôi cười nói, “Với cả anh cũng thừa biết tính Trương Nguyên còn gì, ảnh mà biết anh lên cấp nhờ bố anh, chắc ảnh giải ngũ về quê luôn đó.” Bạch Đoạn nghe tôi nói đùa, anh cong môi nở một nụ cười, làm tôi điên đảo cả tâm hồn. Lúc ấy tôi buồn bực, nghĩ thầm Bạch Đoạn từ nhỏ đã đáng yêu, bao nhiêu người thích, lớn lên thì lại quyến rũ như thế, anh ấy là hồ ly biến thành à.  “Mọi người đều sống tốt là ổn quá rồi.” Bạch Đoạn lại tiếp tục thò tay xem xét đầu của tôi, “Nhiều năm không gặp, cũng hơi nhớ.” “Anh mà nhớ ai?” Tôi đùa với anh, “Chỉ là hồi đó đánh người nên giờ có cảm giác tội lỗi phải không?” “Gì, ai tội lỗi?” Anh vỗ đầu tôi. “Anh chứ ai, hồi đó anh đánh tụi này quá trời mà?” Tôi cũng hăng hái “kể tội”, “Bạch Đoạn, cú đánh lên đầu anh Trương Nguyên có phải do anh không? Xuống tay quá tàn nhẫn, làm mấy bác sĩ lúc kiểm tra than quá trời.”  Đôi mắt Bạch Đoạn chợt âm trầm đi như có tâm sự gì đó: “Không phải anh, thật sự không phải.” “Anh đừng chối nữa, thật sự chuyện này đã qua rồi, anh thừa nhận cũng không mất mát gì.” Tôi càng diễn càng giống. “Trương Nguyên hay nói, chuyện đó anh ấy không giận anh, chỉ là trách Lưu Triệu thanh với Nhất Thần bồng bột thiếu kiềm chế thôi. Mà Nhất Thần giờ cũng giác ngộ tư tưởng lắm, thay đổi tất cả làm lại từ đầu, thành thanh niên gương mẫu góp phần xây dựng đất nước giàu đẹp văn minh…” “Nói nhảm nhí cái gì đó.” Cuối cùng Bạch Đoạn cũng biết tôi đang chọc anh, trừng mắt liếc một cái, tâm trạng cũng thả lỏng.  “Nhưng mà năm đó anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi. “Cũng không đi xa. Anh đến trường cấp ba của đại học Y dược Phù Châu, sau đó thi thẳng vào đó luôn.” Anh cố tình không nhìn thẳng vào mắt tôi, “Nhàm chán lắm.” “Sao mà nhàm chán được, quá tốt mới đúng.” Tôi thật tình nói, “Trong số tất cả trẻ con ở hẻm Thạch Lầu ngày ấy, anh là người giỏi nhất rồi, còn có thể thi vào đại học y. Chẳng bù cho em, thành tích học tập nào giờ đã kém, vất vả lắm mới lên được cấp ba, chắc em không thi lên nổi đại học đâu, ra đời sớm thôi.” “Làm gì có, em rất thông minh mà.” Anh an ủi tôi. “Em mà thông minh thì không biết ai dốt nữa.” Tôi bác bỏ, “Em không giống anh, anh giỏi từ nhỏ rồi. Hồi đó anh học với Trương Nguyên, anh ấy muốn bổ cái đầu ra làm đôi mới nhét được một câu thơ, còn anh nhìn vài lần đã thuộc vanh vách cả bài thơ.” “Anh không thông minh đâu, anh chỉ ỷ vào trí nhớ tốt thôi, đậu đại học cũng vậy. Anh làm nghiên cứu cũng không tốt, chỉ nhớ về kiến thức dược lý thôi.” Anh nhìn tôi, “Giờ còn một năm ôn thi mà, nếu nghiêm túc vẫn đậu đại học được thôi.” “Haizz….” Tôi chán nản thở dài, vốn định tâm sự với anh mấy chuyện uất ức vì bị ép học, nhưng lại không thể nói ra. Tôi cứ cảm giác anh sẽ không hứng thú muốn nghe những chuyện này. Tôi nghiêm túc nhìn Bạch Đoạn, bỗng ngẩn người, không đầu chẳng đuôi nói: “Bạch Đoạn, em thấy anh thay đổi nhiều quá.” Anh cũng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười nói: “Ai mà chẳng phải trưởng thành, em cũng không có ngay lập tức lớn như vậy mà.”  “Không phải ý đó.” Tôi cố gắng tìm từ thích hợp, “Ví dụ như áo blouse trắng anh mặc đi, nếu Trương Nguyên mặc sẽ kì cục, em mặc càng kì cục, nhưng mà anh mặc vào thì lại rất hợp.” Tôi nhìn anh, lại nói thêm một câu, “Cảm giác như…. cái khí chất giang hồ của anh giờ đã mất hết rồi ấy.” “Nói cái gì…” Anh lại nhoẻn miệng cười làm trái tim tôi đập rộn, sau đó xua xua tay quay lưng rời đi. “Anh đi đâu đó?” Tôi hỏi. “Xuống lầu hút thuốc, khu này cấm hút mà.” Anh rời đi, không buồn ngoái đầu lại.  Lúc tôi xuất viện đã qua ngày khai giảng năm học mới. Ngày ra viện tôi cố ý muốn xin số điện thoại Bạch Đoạn nói sau này muốn liên lạc. Tôi nói giỡn tôi nằm viện ở chung với anh lâu như thế, giờ phải đi còn hơi tiếc. Anh cười nói vậy tôi thi vào Đại học Phù Châu với anh đi, sau này ngày nào cũng được tha hồ phiền anh. Tôi nói lúc tôi vào đại học thì anh tốt nghiệp rồi mà. Anh bảo vẫn chưa, anh còn ở lại thực tập sau đó học lên thạc sĩ. Tôi đồng ý, bảo anh cứ chờ tôi, hơn một năm sau tôi sẽ lại phiền anh.  Có lẽ khi đó giọng điệu tôi quá nghiêm túc, Bạch Đoạn sửng sốt hỏi lại tôi định thi vào đại học Phù Châu thật à, điểm ngành y cao lắm có biết không. Tôi chỉ cười, nói chẳng phải anh cũng thi đậu sao. Bạch Đoạn nói, năm đó anh có mục tiêu phấn đấu. Tôi lại bảo tôi cũng có mà, anh hỏi là gì, tôi đắc ý chỉ vào anh: Chính là anh đó! Bạch Đoạn ngạc nhiên, đập vào tay tôi một cái: Nói linh tinh cái gì đó. Lo học hành tử tế đi, thi vào trường nào vừa sức thôi là được rồi. Lúc tôi theo mẹ từ bệnh viện ra chỗ đậu xe về nhà mới phát hiện Chung Viên đang mặc thường phục đứng cạnh xe chờ chúng tôi. Đầu tôi vẫn còn hơi ù ù cạc cạc không nghĩ ra lý do, chỉ biết cười chào hỏi: “Bác sĩ Chung vẫn còn lo cho cháu nên đến thăm hỏi gia đình ạ?”  Chung Viên không trả lời tôi, chỉ duỗi tay ôm lấy vai tôi, vẻ mặt hiền lành: “Đi chậm thôi đừng nhảy nhót, lại té hư hộp sọ nữa bây giờ.”  Đầu tôi vẫn mù mờ như cũ, nhe răng cười trừ với ông ta xong thì theo mẹ lên xe. Cho đến khi Chung Viên cũng theo bước vào ngồi bên ghế phụ cạnh mẹ, lúc này tôi mới thấy có gì đó sai sai. Tôi dòm lom lom Chung Viên: “Bác sĩ Chung chú lên xe làm gì vậy?” “Cùng về nhà với chúng ta.” Mẹ tôi vừa khởi động xe vừa từ tốn nói.  “Hở, thăm hỏi gia đình thật à mẹ?” Tôi vẫn chưa hiểu ra vấn đề. “Thăm hỏi cái gì, về nhà ăn một bữa cơm làm quen với nhau.” Mẹ tôi úp mở. “Làm quen với nhau?” Tôi bắt đầu lờ mờ đoán ra vấn đề. Khi đó chẳng hiểu sao tôi lại thấy bực dọc. Ban đầu tôi nghĩ tôi giận mẹ là vì bà lại giấu tôi chuyện với Chung Viên lâu như thế, nhưng mãi sau này, tuy tôi không thừa nhận lắm, nhưng lúc lên đại học tôi đọc qua vài cuốn sách tâm lý, thì có một đoạn giải thích như thế này, là vì tôi không muốn tình mẫu tử bị can thiệp, vì chuyện Chung Viên làm tôi cảm thấy như có người thứ ba xen vào tình cảm mẹ con tôi suốt 17 năm trời. “Không phải mẹ đã nói rồi đó sao?” Mẹ tôi vẫn đều đều nói chuyện, “Là cái hôm con ngã tường đó, quên rồi à?” “À..đúng là con quên thật.” Tôi giả vờ, cười cười nói: “Mẹ cũng biết là đầu còn giờ không được tốt mà.”  “Ừm, vậy giờ mẹ giới thiệu luôn. Hiện mẹ đang hẹn hò với chú Chung.” Mẹ rốt cuộc cũng đã chịu nói thẳng, “Lúc trước con nằm viện không tiện nói tỉ mỉ.”  Tôi đột nhiên cảm thấy một luồng máu nóng đang xộc thẳng lên não, cười lạnh mấy tiếng, thật ra ngoài cười lạnh, tôi cũng không tìm ra được phương pháp nào khác để truyền đạt cảm xúc.  “Sao thế, đau ở đâu à?” Tôi giận lẫy với mẹ làm Chung Viên quay lại nhìn, có vẻ đang buồn cười thái độ của tôi. “Con đau đầu!” Tôi trừng mắt nhìn hai người, rồi nhắm mắt ngả lưng ra ghế dựa. Tôi cảm thấy nhắm mắt là một quyết định sáng suốt, vì tôi biết nếu còn mở mắt, nước mắt của tôi sẽ chực trào ra. Giờ ngẫm lại phản ứng khi đó của tôi trông hơi buồn cười thật, nhưng lúc đó tôi thật sự cảm thấy đau khổ. Tôi thấy mình thật thảm hại: Đầu bị chấn thương, không thể tập chạy điền kinh, không thể thi đại học, không biết cha ruột là ai, mẹ tái hôn với người khác. Sau này mẹ có em bé với Chung Viên, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà. Vài giây đó tôi giống như mấy người gần đất xa trời mà nhớ hết lại mọi ký ức, tôi nhớ lúc nhỏ ra khỏi nhà thấy quần áo mẹ tôi phơi bị bôi phân, nhớ lúc Lưu Triệu Thanh giẫm phao bơi và mắng tôi là đứa con hoang, nhớ lúc mẹ dẫn tôi quỳ gối trước cánh cửa lớn sơn đen nhà họ Hạ, nhớ tôi khóc mãi khóc mãi đến khi bà ngoại lau nước mặt chạy ra quở mắng mẹ, “Con bé ngỗ nghịch bất hiếu này, sao còn dám quay về nhà…” Sau đó lúc về đến nhà, tôi có hơi chóng mặt, Chung Viên có ý lại đỡ tôi, nhưng lại bị tôi ghét bỏ hất tay ra, làm ông rất xấu hổ. Mẹ tôi mắng tôi quá chừng, bà bảo bác sĩ Chung là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không biết điều ăn cháo đá bát vân vân vũ vũ. Nhưng lúc ấy tôi là bệnh nhân, xét về tình mẹ cũng đuối lý, không tiếp tục mắng tôi nữa. Từ đó về sau, tôi luôn tỏ thái độ xa lánh và chống đối Chung Viên, ông hay bảo tôi xem ông như kẻ thù vậy. Nhưng ngẫm kỹ lại, đúng là dù tôi có đối xử với ông thế nào, Chung Viên vẫn rất tử tế và dịu dàng với tôi. Thật ra tính tình Chung Viên không phải là tốt đẹp gì, ông ta rất khó tính, Bạch Đoạn làm thực tập sinh dưới tay ông ta cũng bị mắng không biết bao nhiêu lần, nhưng đối xử với tôi thì lại khác biệt. Có một lần ma xui quỷ khiến thế nào tôi với ông ta đề cập đến vấn đề đó, ông ta trưng ra một vẻ mặt thâm tình nói, ai bảo tôi là con trai của Hạ Vi Vi, lúc đó tôi mắng ông ta rất nhiều, đồ mặt dày không biết xấu hổ, còn nói ra được như thế không sợ sét đánh trúng đầu à.