Hình danh tiểu sư gia

Chương 8 : Vụ án vương lão giết vợ

Đêm đã khuya nhưng Tư Đồ Sách lại không chút buồn ngủ. Tiểu nha hoàn Linh Lung trải qua suốt một ngày mệt mỏi đã đi ngủ từ lâu. Đèn phòng đã sớm tắt. Thế nhưng Tư Đồ Sách lại không thể chợp mắt. Thời tiết mùa này rất nóng, hắn khoác lên người bộ quần áo rồi ra thềm đá ngoài hiên ngồi phe phẩy chiết phiến. Thềm đá làm toàn bộ từ đá xanh. Sự lành lạnh của thềm đá giúp xua tan cái nóng. Ngoại trừ tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu ở góc tường ra thì trong sân viện hoàn toàn im ắng. Đến cả không khí cũng đứng yên, không có chút gió lay động. Bầy muỗi cũng bay mất hút, không nghe tiếng vo ve. Trong sân viện lúc đầu có treo một chiếc đèn lồng, nhưng Tư Đồ Sách sợ là đèn tỏa nhiệt, nên bảo nha hoàn thổi tắt. Hiện giờ chỉ có ánh trăng chiếu khắp sân . Ánh trăng đẹp và tĩnh mịch như nước, chiếu lên cây chuối ba tiêu ở góc sân. Bóng cây to in trên nền đất. Đáng tiếc là không có trời mưa, bằng không, cảnh tượng từng giọt mưa rơi trên cây chuối chắc chắn sẽ đầy cảm xúc. Tư Đồ Sách tay vừa phe phẩy chiết phiến vừa nghĩ. Hắn đứng lên, chậm rãi đi lại trong sân, rồi quay đầu nhìn lại chỗ ở của hắn, một gian nhà trệt ở góc tối nhất trong sân. Ở xã hội hiện đại, việc phải ở ngay tại nơi làm việc quả thật không phải chuyện làm cho người ta cao hứng. Nhưng mà hiện tại, Tư Đồ Sách không có loại cảm giác này. Bởi vì ít nhất, hắn có một miếng đất cắm dùi. Chẳng qua, có thể ở yên được hay không thì còn phải xem biểu hiện của mình. Nếu kết quả phá án không tốt, thì chỉ sợ nơi này cũng không phải là chốn dung thân lâu dài. Trong bóng đêm, Tư Đồ Sách sóng lòng mênh mông, không biết những vụ án như thế nào đang đợi chờ mình. . Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Sách bắt đầu chính thức đi làm. Hắn làm việc tại thư phòng sát vách phòng hắn. Lúc hắn đến thư phòng, Hạ Lan Băng cùng tiền cốc sư gia vẫn còn chưa tới. Chỉ có tiểu nha đầu Linh Lung đang quét dọn ở sân, thấy hắn đi ra, chống cái chổi cười nói: "Sư gia, ngài đến sớm thật. Phải hơn nửa canh giờ nữa mới đến giờ làm việc? Ngài không đi tham quan các nơi một chút sao?" Tư Đồ Sách vừa vội vã bước vào thư phòng vừa mỉm cười nói: "Ta đã tham quan khắp nơi trong thành rồi, cũng không còn nơi nào chưa đi. Bây giờ ta phải đi xem công văn thôi." "Vâng, vậy để tiểu nữ đi châm trà cho ngài." Nói xong, Linh Lung rất nhanh lấy một ít trà từ hộp trà thơm cho vào ấm trà. Sau đó, nàng bưng khay trà vào phòng sách. Vừa bước vào, nàng liền thấy Tư Đồ Sách đứng ngây người ở trước bàn đọc sách, bộ dạng bối rối, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sư gia, ngài đang làm gì vậy?" Tư Đồ Sách cười khổ: "Ta đang không biết ta nên làm gì!" Linh Lung cười một tiếng: "Ngài không cần vội, chờ Hạ sư gia đến đây, người sẽ an bài cho ngài. Xưa nay, tiểu nữ thấy Hạ sư gia nếu không ra ngoài phá án thì cũng ngồi viết lách, làm việc không nghỉ ngơi. Tiểu nữ nghĩ Tư Đồ sư gia cũng sẽ không còn thời gian rỗi rảnh đâu." "Vậy cũng được. Ta đi xem qua thư phòng một chút." Linh Lung vội đem đặt xuống bàn, sau đó lại đi ra ngoài sân viện quét dọn. Tư Đồ Sách ngồi xuống ghế, tùy ý cầm lấy một bộ hồ sơ xem qua. Hóa ra là một vụ trộm cướp. Tang chứng, vật chứng đều đủ cả. Thủ phạm cũng đã cúi đầu nhận tội, đang chờ kết án. Những trường hợp thế này chỉ cần chiếu theo luật mà làm, hình danh sư gia không cần phải bận tâm nữa. Hắn tiện tay cầm thêm một hồ sơ nữa. Đây là một vụ ẩu đả có gây thương tích, một người bị gãy chân. Hồ sơ này cũng đang chờ kết án. Hắn nhìn một lượt qua chồng hồ sơ, phần lớn là các vụ trộm, ẩu đả, cướp bóc, lừa dối, cũng có bắt cóc, cưỡng hiếp, giết người. Chồng hồ sơ số lượng không ít, có thể thấy được các vụ án hình sự xảy ra tương đối nhiều ở Trấn Hải huyện. Bất quá những hồ sơ này toàn là những vụ án đã phá rồi, hơn nữa cũng đã tóm gọn thủ phạm đang chờ quan địa phương kết án. Có lẽ ở đây không có án chưa phá được. Hắn xem cẩn thận lại lần nữa từng hồ sơ một nhằm tìm hiểu rõ đặc điểm của các vụ án thời này, những mong thu thập được nhiều kinh nghiệm phá án. Bỗng nhiên có một tập hồ sơ thu hút sự chú ý của hắn. Bởi vì trong các hồ sơ vụ án hắn đã xem qua, phần lớn là bắt được thủ phạm tại hiện trường hoặc là thủ phạm chủ động đầu thú. Chứng cứ rất rõ ràng. Tuy nhiên, vụ án này lại có điểm khác lạ. Đây là vụ án Vương lão giết vợ. Kẻ tình nghi là Vương lão. Hắn bị tố cáo đã bóp chết thê tử của mình. Tuy nhiên, kẻ bị tình nghi bất luận thế nào cũng không khai nhận tội. Hiện trường vụ án là ở trong nhà Vương lão. Tại thời điểm xảy ra vụ án, ở đấy không có người thứ ba. Nói cách khác, vụ án này không có nhân chứng trực tiếp. Càng thêm phiền toái chính là, khoảng nửa tháng sau tính từ thời điểm xảy ra vụ án, người ta mới phát hiện ra thi thể nạn nhân mà thi thể lúc này đã bị thối rữa nhiều. Điều duy nhất có thể chứng minh là nạn nhân đã bị người khác giết chính là lúc khám nghiệm, người ta nhận thấy răng của nạn nhân chuyển sang màu đỏ. Theo như Tẩy Oan Tập Lục của Tống Từ, một quyển sách chuyên về pháp y, thì đây chính là dấu hiệu của việc bị thắt cổ, hoặc bị bóp cổ, hoặc bị xiết cổ mà chết. Tẩy Oan Tập Lục là căn cứ của việc thẩm tra xét xử thời cổ đại, đương nhiên là cũng có thể dựa vào đó để luận tội. Cho nên, kẻ bị tình nghi bị cáo buộc là đã bóp chết vợ. Tuy nhiên, hắn không thừa nhận điều này, chỉ thừa nhận hai người đã phát sinh cãi vả kịch liệt, có một chút xô xát, nhưng là tuyệt đối không có bóp chết vợ. Tập hồ sơ này rất mỏng. Bởi vì kẻ bị tình nghi không chịu nhận tội, mà trong quá trình điều tra lại không tìm được manh mối khác, khiến cho Tư Đồ Sách lâm vào trầm tư. Nếu vụ án này xảy ra ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ bị hoãn việc khởi tố vì thiếu chứng cứ, nhưng đây lại là thời xưa, nên Tư Đồ Sách không biết vụ án sẽ được xử lý như thế nào. Hồ sơ vụ án lúc này đã được chuyển đến cho sư gia chứng tỏ vụ việc này đang bắt đầu vào quá trình kết án. Bởi vì việc thẩm tra xử lí vụ án thường là do hình phòng đưa ra ý kiến xử lý đầu tiên, sau đó chuyển sang cho hình danh sư gia. Hình danh sư gia sẽ duyệt lại đề nghị, sau đó, đưa thêm ý kiến của mình. Tiếp đến hồ sơ sẽ được chuyển cho tri huyện. Tri huyện sẽ bắt đầu thăng đường thẩm vấn, nếu chứng cớ vô cùng xác thực, không còn điểm gì dị nghị, sẽ tiến hành kết án (thường là làm theo đề xuất của hình danh sư gia). Sau đó sẽ báo lên quan trên để được phê duyệt. Còn nếu kẻ tình nghi vô tội thì sẽ được phóng thích. Hình phạt thời Minh triều được chia thành năm loại: si, trượng, đồ, lưu, tử (1). Nha môn cấp huyện, có thể trực tiếp quyết định các vụ án nhỏ mà hình thức xử phạt là si hình hoặc trượng hình. Những vụ án loại này thì sẽ do chính quan tri huyện định đoạt không cần thông báo lên quan trên. Nha môn cấp tri phủ thì quyết định đồ hình phán quyết. Còn đề hình án sát ti cấp tỉnh thì theo luật có thể quyết định lưu hình phán quyết. Mà tử hình, thì nhất định phải báo cáo lần lượt từ thấp đến cao, sau đó chuyển đến Hình bộ, cuối cùng thỉnh thị Hoàng Đế chiếu quyết. Ở thời cổ đại, bị cáo không có quyền kháng án. Hơn nữa, không có Viện kiểm sát nhân dân, cơ quan công tố và cơ quan giám sát pháp luật như ở thời hiện đại. Toàn bộ đều là do nha môn tự phá án và bắt giam thủ phạm và thẩm tra xử lí, sau đó dựa theo quyết định cuối cùng rồi báo cáo lên quan trên. Hiện tại trong tay Tư Đồ Sách là vụ án trượng phu giết chết thê tử. Nếu định tội, rất có thể sẽ bị phán xử tử hình, nếu vậy thì sẽ phải trình lên quan tri phủ, rồi Đề hình án sát ti, Hình bộ, cuối cùng là thỉnh thị ý kiến của hoàng thượng. Tuy nhiên, các chứng cứ hầu như không có, chỉ sợ sẽ không được xét duyệt. Đương nhiên, nha môn cũng có thể dùng nghiêm hình tra tấn, một hình thức hợp pháp hóa của việc bức cung. Có lẽ cuối cùng, kẻ bị tình nghi sẽ khai nhận, nhưng việc này phi thường nguy hiểm. Bởi đây là việc quan hệ đến tính mạng của một con người. Tư Đồ Sách đem hồ sơ đặt lên bàn, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Đầu óc hắn đang tập trung suy nghĩ. Đột nhiên, phía sau có người nói : "Làm gì nhập thần như thế? Suy nghĩ gì vậy?" Tư Đồ Sách giật mình kinh hãi, quay đầu, liền thấy Hạ Lan Băng, tay cầm chiết phiến màu vàng, một thân bạch y, đang mỉm cười nhìn hắn. Thấy lời nói của mình làm Tư Đồ Sách hốt hoảng, Hạ Lan Băng có chút ngượng ngùng, nói : "Thật có lỗi!" Tư Đồ Sách nói : "Không có việc gì, tại hạ vừa rồi đang chú tâm tìm hiểu hồ sơ của một vụ án." "Vậy sao?" Hạ Lan Băng đi tới, nhìn lướt qua trên bàn hồ sơ, chăm chú nhìn Tư Đồ Sách: "Vụ án này ta mới vừa xem qua hồ sơ, còn chưa thẩm vấn phạm nhân. Như thế nào? Ngươi cảm thấy được vụ này có vấn đề gì sao?" (1) si, trượng, đồ, lưu, tử : đánh bằng roi, đánh bằng gậy, phục dịch, lưu đày và tử hình