Hình danh tiểu sư gia
Chương 7 : Thiên cơ bất khả lậu
Thái tri huyện nói : "Tốt lắm, nhờ Phù Dung tiên sinh đưa Liễu Xuyên tiên sinh đi tham quan các nơi một chút, và gặp mặt mọi người."
Hạ Lan Băng chắp tay đáp ứng, dẫn theo Tư Đồ Sách đi ra. Tới trước thư phòng bên cạnh, bọn họ gặp được một tiền cốc sư gia (1), có vẻ cao tuổi, đối với Tư Đồ Sách hành lễ quá mức cung kính. Lại đến một thư phòng khác, Hạ Lan Băng nói : "Đây chính là nơi hai người chúng ta sẽ làm việc. Lão gia làm quan thanh liêm, bổng lộc không cao, tài sản riêng không nhiều. Tổng cộng lão gia chỉ mời ba sư gia, một tiền cốc sư gia, hai chúng ta là hình danh sư gia."
Tư Đồ Sách vội chắp tay nói: "Nói vậy Phù Dung huynh ở trước mặt Tri huyện đại lão gia cũng tốn nhiều tâm huyết thuyết phục. Bằng không, Tri huyện lão gia tiền tài không nhiều lắm, chắc là sẽ không mời thêm một sư gia."
Hắn lần này đoán bừa nhưng thật ra lại đúng. Nguyên bản là tri huyện vốn do dự, nhưng sau khi nghe xong Hạ Lan Băng miêu tả tỉ mỉ quá trình phá án. Hơn nữa lại cường điệu việc thầy bói phá án khác hẳn với thường nhân, trong tương lai ắt có trợ giúp rất lớn với việc phá án, có năng lực làm tăng thêm công trạng của tri huyện. Tri huyện lúc này mới gật đầu đáp ứng mời hắn làm hình danh sư gia.
Tuy Hạ Lan Băng nghe hắn nói vậy nhưng không hề có ý khoe công với Tư Đồ Sách, liền dẫn hắn ra khỏi thư phòng. Đi đến cánh cửa tiếp theo, bên trong là một gian phòng, có một giường gỗ rắn chắc, trên giường không có chăn bông gối đệm gì cả, một cái bàn, vài cái ghế dựa, một ít đồ trang trí và một giá sách. Hạ Lan Băng nói : "Lão gia an bài huynh ở tại nơi này."
"Đa tạ! Vậy còn huynh? Huynh đang ở nơi nào?"
"Ta là người địa phương, nhà ngay tại trong thành, ta ở tại nhà." Hạ Lan Băng nói, "Tiền cốc sư gia cũng là người địa phương, cũng ở tại nhà. Ban ngày thì trực ở nha môn, tối đến lại về nhà."
"À! Thì ra là như vậy."
Hạ Lan Băng ra đến ngoài cửa, gọi một tiểu nha hoàn lại, nói : "Nàng tên là Linh Lung, là thị nữ có nhiệm vụ pha trà rót nước ở thư phòng. Nàng cũng ở trong hậu viện này, trong phòng phía đầu đông bên kia. Huynh có chuyện gì có thể kêu nàng. Linh Lung, đây là hình danh sư gia mới của tri huyện đại lão gia Tư Đồ tiên sinh. Ngươi phải cố gắng hầu hạ."
"Vâng, Linh Lung bái kiến tiên sinh." Dứt lời, Linh Lung liền thi lễ.
Tư Đồ Sách vội chắp tay hoàn lễ. Hạ Lan Băng lại dẫn Tư Đồ Sách đi vào hậu viện, bái kiến tri huyện phu nhân, sau đó đến tiền viện lục phòng cùng các thư phòng. Hắn cùng các thư lại gặp mặt. Mọi người đối với hắn đều phi thường khách khí.
Tiếp theo, Hạ Lan Băng lại dẫn hắn đến tam ban nha dịch. Viên bộ khoái nhanh nhẹn giới thiệu.
Trải qua giới thiệu, Tư Đồ Sách biết được đầu mục của huyện nha tên là Thạch Mãnh. Hắn xuất thân là một thợ săn. Hắn rất giỏi bắn cung và đặc biệt am hiểu cách truy tung. Phó đầu mục họ Tiêu, bởi vì sinh ra ở phường thị, tam giáo cửu lưu đều có bằng hữu, hành động nhanh nhẹn, được mọi người tặng ngoại hiệu là "Háo Tử" (2), thậm chí gọi là "tiểu Háo Tử". Tên cha mẹ đặt cho hắn thì mọi người đã quên mất từ lâu, nhưng hắn đối với ngoại hiệu này rất thản nhiên, không hề buồn bực.
Bọn bộ khoái cùng Hạ Lan Băng đến phá án ở tửu lâu lúc trước sớm đã đem khả năng phá án như thần của vị hình danh sư gia mới tới miêu tả một phen cho những người khác. Tất cả đều đoán trước người này nhất định sẽ được trọng dụng. Cho nên Tư Đồ Sách vừa tới, mọi người đều thực sự nịnh bợ. Không cần Hạ Lan Băng an bài, hai nữ bộ khoái liền chủ động đến nơi ở Tư Đồ Sách hỗ trợ dọn dẹp.
Trong hai vị nữ bộ khoái, có một vị họ Ân, chính là người mà lúc trước đã cho Hạ Lan Băng mượn đao rạch tay tên đạo tặc để Tư Đồ Sách tiến hành thí nghiệm. Bởi vì dáng người tròn trịa, nên có ngoại hiệu Nha Đản, nhưng là, nghe nói võ công của nàng giỏi nhất trong các bộ khoái huyện nha . Tính tình nóng nảy, tay chân lanh lẹ. Nàng giúp Tư Đồ Sách quét tước phòng ở thật sạch, giành mất việc của Linh Lung, làm Linh Lung thật có chút không cao hứng.
Vị nữ bộ khoái kia họ Đường, bởi vì nói chuyện ngọt ngào xởi lởi, nên có ngoại hiệu "Đường Nhân". Nàng này vội đem mấy chậu hoa phòng mình sang để ở phòng Tư Đồ Sách, khiến căn phòng thơm ngào ngạt.
Vị nữ bộ khoái mập mạp Nha Đản nhìn xung quanh, thân mình béo tròn phấn chấn đung đưa, cố trợn đôi mắt híp bé xíu, cười hì hì, thấp giọng hỏi Tư Đồ Sách: "Sư gia, ngài sao biết được?"
"Biết cái gì?" Tư Đồ Sách hỏi.
"Là sao biết đao của ta đã rạch tay kẻ cắp kia? Người rõ ràng đã ở trong căn phòng phía sau, còn có tiểu Háo Tử canh chừng. Căn bản không có khả năng xem trộm. Máu trên thanh đao đã bị lau sạch bóng. Ta tận mắt chứng kiến, căn bản không có khả năng phân biệt được. Người là làm thế nào biết trên đao ta có máu ?"
Tư Đồ Sách cười thần bí: "Thiên cơ bất khả lậu!"
Lời này thông thường đều là do những cao nhân đạo hạnh nói ra. Nha Đản cũng nghĩ đến Tư Đồ Sách là thầy bói, tự nhiên là có đạo hạnh, kinh hỉ nói: "Hay là, tiên sinh là thầy tướng số nên tính ra?"
Tư Đồ Sách ngạc nhiên, lập tức cười ha ha. Lập tức càng thêm thần bí nói: "Vẫn là câu nói kia, thiên cơ bất khả lậu! Ha ha ha. "
Hắn càng như vậy thì càng có vẻ thần bí khó lường. Nha Đản càng là tin sái cổ, lập tức vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, giơ ngón cái: "Tiên sinh, người thật là thần tiên sống!"
Nữ bộ khoái Đường Nhân đang ở hành lang đặt chậu hoa, nghe được tiếng cười trong phòng , chạy vào nhìn thấy bọn hắn, liền hỏi: "Hai người cười gì vậy?"
Nha Đản kéo nàng đến một bên, thấp giọng nói: "Nói cho ngươi biết, lúc trước Tư Đồ sư gia tra ra thanh đao nhuốm máu, là do người là thầy tướng số nên tính ra. Sư gia quả thật rất cao minh!"
"Thật sự vậy à?" Đường Nhân trừng lớn một đôi mắt phượng, "Là bói ra sao?"
"Phải chi ta cũng có khả năng đó, thì cũng làm được giống như Tư Đồ sư gia!" Nha Đản cười hì hì nói."Dù thế nào đi nữa thì cũng là do sư gia phá án, còn chúng ta thì cũng chẳng phải cao nhân. "
"Đúng đúng!"
Tư Đồ Sách cũng lười giải thích, nói : "Ta muốn ra phố mua chăn đệm. Các ngươi có thể dẫn ta đi không?"
"Đương nhiên có thể!" Hai vị nữ bộ khoái hai người hai bên, đi cùng Tư Đồ Sách ra khỏi nha môn bằng cửa sau. Ra đến ngoài phố, bọn họ dẫn đến cửa hàng quen, lời ngon tiếng ngọt thuyết phục chưởng quầy bán cho Tư Đồ Sách chăn đệm với giá rẻ. Đồ đạc đều do Nha Đản khiêng. Tư Đồ Sách thấy nàng bộ dạng không tốn sức chút nào, cũng không yêu cầu hắn khiêng giúp.
Hắn vừa chợt nghĩ muốn làm hình danh sư gia, thì nhất định phải nắm rõ Minh triều hình sự pháp luật. Tư Đồ Sách lại nhờ hai người dẫn đường đến thư điếm, mua một quyển Đại Minh luật, cùng một quyển chính khải bảng chữ mẫu cùng một số sách khác. Minh triều dùng chữ phồn thể, hơn nữa là viết thẳng theo hàng dọc. Cho nên hắn tất phải mau chóng quen thuộc chữ phồn thể cùng kiểu viết chữ theo hàng dọc.
Hai vị nữ bộ khoái thấy hắn mua nhiều sách, rất là kính nể. Hai người đều không biết chữ, nên đối với phần tử trí thức tự nhiên là thập phần sùng kính.
Bọn hắn mang đồ đạc trở về, vừa lúc Thái tri huyện sai nha hoàn đến mời Tư Đồ Sách đi dùng cơm.
Bởi vì Hạ Lan Băng cùng tiền cốc sư gia ở trong thành, ăn cơm đều là về nhà ăn. Chỉ có Tư Đồ Sách ở tại nha môn, cho nên hắn một ngày ba bữa đều do tri huyện bao hết. Thức ăn do đầu bếp ở hậu viện nấu sau đó do Linh Lung mang đến cho Tư Đồ Sách. Thức ăn cũng phong phú, món mặn, món canh đều đủ cả. Tư Đồ Sách rất hài lòng.
Đêm đó cơm tối là do tri huyện mở tiệc chiêu đãi, Hạ Lan Băng cùng tiền cốc sư gia tiếp khách. Tiệc rượu không lớn, nhưng rất là ấm cúng. Có lẽ là do Tư Đồ Sách từ lúc xuyên việt đến đây, chuyện gì cũng một mình làm, ăn cơm cũng một mình, cho nên hắn cảm thấy bữa tiệc nhỏ này thật ấm áp.
Tàn tiệc rượu , Hạ Lan Băng cùng tiền cốc sư gia cáo từ ly khai, Tư Đồ Sách cũng trở về phòng.
Nghĩ lại nửa tháng nay từ sau lúc xuyên việt, hắn chỉ được ở tại miếu thành hoàng. Nay rốt cục có thể có một chỗ ở đàng hoàng, trong lòng hắn rất là cao hứng.
(1) Tiền cốc sư gia: sư gia phụ trách tài chính.
(2) Háo tử: con chuột
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
418 chương
606 chương
115 chương
1162 chương
407 chương