Hình Danh Sư Gia
Chương 181
Tiến vào trong phòng, Mạnh Thiên Sở nhìn chầm chầm vào Hải Đại Sơn, trầm giọng nói: "Bỉ nhân kinh qua giải phẩu thi thể, phát hiện con trai Hải Trụ Tử của ông bị người đánh mạnh vào phần đầu, rơi vào trong nước chết ngộp. Do đó, con trai ông chết vì bị mưu sát! Đây là một án mạng do giết người!"
Hải Đại Sơn khẽ rung người mấy cái, môi lập bập hỏi: "Sư gia... ngài...., ngài không đoán sai chứ?"
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Hải đại thúc, án theo đạo lý, một phụ thân biết con trai bị người ta giết, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, sẽ gấp rút hỏi dồn hung thủ là ai, chứ không phải hỏi người kiểm tra có làm sai hay không."
"Tôi...." Thân hình Hải Đại Sơn càng run rẫy dữ dội hơn, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Phàm một cái, ú ớ không biết đối đáp thế nào.
"Nói đi, rốt cuộc là thế nào? Con trai ông bị ai giết vậy? Hay là do ông làm?"
Gương mặt già của Hải Đại Sơn biến thành trắng bệt, cúi đầu trầm tư một lát, bấy giờ mới từ từ nói: "Là.... là tôi giết đó."
Hải lý chánh cả kinh, chụp lấy cánh tay của Hải Đại Sơn lắc lư: "Ây! Bác nó, ông không phải là nói giởn chơi chứ?"
Mạnh Thiên Sở ngồi xuống ghế, nói với Hải lý chánh: "Lý chánh đại nhân, ông ra ngoài đi, bỉ nhân cần thẩm vấn phạm nhân."
Hải lý chánh vội khom người đáp úng, lại nhìn về phía Hải Đại Sơn, sau đó mới ra khỏi phòng.
Hộ vệ Chu Hạo đến định đóng cửa phòng, Mạnh Thiên Sở xua tay ngăn, bỡi vì hắn phát hiện vừa rồi khi Hải Đại Sơn thừa nhận giết chết Hải Trụ Tử, thần tình của Lâm Nhược Phàm rõ ràng là không bình thường. Cho dù Mạnh Thiên Sở không hi vọng chuyện này là do Lâm Nhược Phàm làm thật, nhưng nếu sự thật là thế, thì hắn sẽ không thể phóng túng tội phạm tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Tuy Hải Trụ Tử tội chết cũng đáng, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào đó mà giảm tội trách của hung thủ. Hung thủ dù sao cũng phải gánh chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi ở bên cạnh, cầm bút ghi ký lục.
Mạnh Thiên Sở nói với Hải Đại Sơn: "Ông đem quá trình ông giết con trai nói qua xem."
Hải Đại Sơn cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, nói: "Ngày đó Trụ Tử đánh vợ nó, tôi đến khuyên, nó còn đánh tôi. Tôi tức hắn không ra gì, hiện giờ còn nghe hắn định bán vợ, tôi cảm thấy rất không phải với vợ nó, vô luận như thế nào cũng không thể hại vợ nó, cho nên mới quyết định giết Trụ tử cho xong. Do đó, Trụ Tử rời khỏi nhà xong, tôi liền đi theo nó, khi qua ao lòng, tôi từ phía sau đánh vào đầu nó một cái, nó hôn mê té xuống, tôi đẩy nó xuống ao dìm chết..."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, nhíu mày: "Ông dùng cái gì đánh hắn?"
"Từ góc nhà, lấy một cây củi đánh."
"Củi dạng thế nào?"
Hải Đại Sơn nhìn lén Mạnh Thiên Sở một cái, ngẫm nghĩ, đưa tay ra dấu: "Dài thế này nè, là củi dầu vừa mới chẻ ra."
"Đánh vào chỗ nào?"
"Đầu."
"Chỗ nào ở đầu?"
Hải Đại Sơn ngẫm nghĩ, sờ ra sau đầu mình:"Ở chỗ này."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày chặt hơn: "Đánh mấy cái?"
"Một cái! Xong nó ngã liền."
"Vậy khúc củi đó đâu?"
"Quẳng đi rồi."
"Quẳng đi đâu rồi?"
"Quẳng đi... tôi quên rồi..."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, quay đầu lại hỏi: "Con trai ông rời khỏi nhà từ khi nào?"
"Trời tối rồi, dường như là... dường như là canh một gì đó."
"Hắn ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn... dường như chưa ăn!"
"Dường như? Mới có mấy ngày mà, ông không quên nhanh vậy chứ?"
"Chưa ăn, là chưa ăn." Hải Đại Sơn bị Mạnh Thiên Sở hỏi dồn một lô một lốc đến đầu óc choáng váng, trán rịn mồ hôi, nghe chất vấn của hắn như vậy, càng nhanh chóng khẳng định đáp án.
"Hắn có uống rượu không?"
"Uống..."
"Hắn không ăn cơm, uống rượu suông được sao?"
"Đúng, à không, hắn không uống rượu, tối đó hắn không ăn cơm, nên không uống rượu, là tôi nhớ lầm."
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Ông nói dối, con trai ông không phải do ông giết!"
Hải Đại Sơn khẽ chấn động thân người, vội nói: "Sư gia, tôi nói câu nào cũng thật! Đúng đó, tôi không lừa ngài đâu a."
"Không lừa? Giải phẩu thi thể cho thấy trong bao tử con trai ông có cơm và đồ ăn, mới vừa tiêu hóa, cho thấy ăn xong cơm không lâu thì bị giết chết. Hơn nữa trong dạ dày của hắn có mùi rượu, bên ao làng còn có vật ói mữa cũng cómùi rượu, ông sao lại nói hắn không ăn không uống chứ?"
"Cái này... là tiểu nhân nhớ lầm rồi, khuyển tử dường như đã ăn cơm qua."
"Ông lúc thì nói ăn rồi, lúc lại nói không, rốt cuộc là sao?"
"Ăn rồi, là ăn rồi... tôi nhớ sai rồi..." Hải Đại Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, ấp úng đáp.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
458 chương
5 chương
4 chương
582 chương
93 chương