Hình Danh Sư Gia

Chương 161

Chương Dật Lôi phụ trách chế tạo đồ gốm, Mạnh Thiên Sở tự đi xuống biển bắt cá, bảo Hạ Phượng Nghi ngồi ở bãi đá cạnh biển phụ trách quan sát và cảnh giới, nếu như phát hiện con bạch sắc lão ưng đó thì lớn tiếng hò hét. Suốt cả ngày, con bạch sắc lão ưng chẳng hề xuất hiện, doanh địa đã tu chỉnh trở lại, cây cối xung quanh không còn nữa, cay bụi hơi cao một chút cũng bị chặt đi, biến thành vô cùng rộng rãi. Ngoài ra họ dùng gỗ chặt được cưa thành phiến gỗ, làm một nhà xí đơn giản ở gần doanh địa. Nhà xí có nóc, bên cạnh mấy bước có đống lửa cảnh giới. Đêm tới, Mạnh Thiên Sở mang Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến đến doanh địa lâm thời nói chuyện phiếm cùng các huynh đệ, thấy xung quanh doanh địa rộng rãi, bốn phía đều có đống lửa, khiến nửa ngọn núi nhỏ sáng rực, đừng nói gì lão ưng, cho dù là con ruồi nhặng bay qua cũng thấy rõ. Đêm khuya, hắn mới vừa ý trở về sơn động. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến bên đống lửa trước, khi Mạnh Thiên Sở bố trí phòng vệ xong đâu đó tiến vào, đều thân mật bám hai tay hắn đến tảng đá ngồi xuống. Mạnh Thiên Sở nói: "Bên ngoài đều an bài cả rồi, hai nàng yên tâm đi." Phi Yến đắn đo một chút, hỏi: "Thiếu gia, con ưng đó là do quỷ hồn biến ra, cho dù có chặt hết cây cối bốn phía, nhưng cũng không thể năng trở hắn được đâu a." Mạnh Thiên Sở cười cười, không nói chuyện. Hạ Phượng Nghi ôm chầm Mạnh Thiên Sở, hạ giọng nói: "Phu quân, kẻ giết người có phải là quỷ hồn oan khuất đó biến huyễn thành lão ưng làm không?" "Hả, thế nào, đối với chuyện này còn gì hoài nghi sao?" Mạnh Thiên Sở cười cười hỏi. "Thiếp cứ cảm thấy có điểm gì quai quái ấy, vừa rồi thiếp còn cùng Phi Yến bàn về chuyện này, nhớ rằng lần trước chúng ta ở cổ tự, chàng trinh phá án kiện đó đã từng nói qua là trên thế giới này căn bản không có quỷ, sao bây giờ chàng lại kiên trì nói rằng lão ưng đó là do quỷ hồn biến ảo thành thực hiện giết người chứ?" Phi Yến cũng thật mật bám lấy cánh tay còn lại của Mạnh Thiên Sở, đôi mắt to chớp chớp: "Đúng a, ban ngày em còn chưa chú ý, vừa rồi mợ nói đến điều đó, em cũng cảm thấy quái quái làm sao ấy. Hôm nay thiếu gia người nói hoàn toàn tương phản với lời người đã nói trước đây, thật không biết người nói câu nào là đúng nữa!" "Yêu hai nàng là thật đó!" Mạnh Thiên Sở một tay ôm một nàng, lần lượt hôn cả hai, Có một điểm ta muốn hai nàng nhớ ta nói cái gì làm cái gì đều có mục đích hết, còn về mục đích đó là gì, sau này hai nàng sẽ biết thôi." "Vậy... rốt cuộc có phải là do quỷ hồn biến ảo thành lão ưng giết người không?" Vấn đề này không giải quyết, Hạ Phượng Nghi cứ cảm thấy sao sao ấy. Mạnh Thiên Sở thẩn thờ nhìn vách đá phía trước, lát sau không trả lời thẳng: Đừng lo lắng, ta sẽ không để bất kỳ người nào làm hại hai nàng, ta dùng tính mệnh đảm bảo!" Hạ Phượng Nghi băng tuyết thông minh, nghe lời này không hỏi nữa, như con mèo nhỏ rúc vào lòng Mạnh Thiên Sở. Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thiên Sở thủ tiêu chuyện săn bắn, bảo Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ở bãi đá cạnh biển đảm nhiệm cảnh giới, quan sát lão ưng ở trên trời có tập kích hay không, bảo Tô Văn giúp thuyền lão đại tạo thuyền, Chương Dật Lôi tiếp tục tạo đồ gốm chứa nước, còn những người khác thì đi theo hắn xuống biển luyện tập bơi lội cho quen thủy tính. Những đông hán phiên tử này dường như đều không biết bơi, nghe mệnh lệnh của Mạnh Thiên Sở, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Mạnh Thiên Sở nói với họ: Chúng ta phải về lục địa, có khả năng là ở trên biển nhiều ngày, nếu như không quen thủy tính, sẽ rất nguy hiểm. Tiếp đây chạy theo ta, chạy đến khu nước cạn ở trước tập luyện bơi lội!" Lĩnh ban có lệnh, hơn nữa còn thân tiên sĩ tốt, tất cả phiên tử đều không dám không nghe, đều theo Mạnh Thiên Sở đến khu biển cạn, cởi quần áo xuống biển luyện tập bơi lội. Do phiến thủy vực này đều có mực nước rất cạn, không có vấn đề về an toàn, Mạnh Thiên Sở dạy họ một số yếu lĩnh cơ bản về bơi lội, cho Vu Hân Long phụ trách tập luyện, còn hắn thì lên bờ ngồi bên đống y phục giám đốc bọn họ. Nhân lúc bọn họ luyện tập lặn dưới biển, Mạnh Thiên Sở nhanh chóng kiểm soát hết toàn bộ y phục họ thay ra ở trên bờ, không phát hiện món mà hắn hi vọng phát hiện, không khỏi nhíu tít mày. Kinh qua một ngày luyện tập, đám phiên tử đã nắm được kỹ năng bơi lội cở bản, tuy nhiên so với tiêu chuẩn giỏi bơi lội còn rất xa, nhưng ít nhất cũng có thể quẫy đạp nổi lên mặt nước. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến khẩn trương nhìn trời xanh mấy trắng, đừng nói gì thấy lão ưng, ngay cả con chim nhỏ cũng không xuất hiện. Suốt mấy ngày bình an vô sự, Mạnh Thiên Sở dẫn đám phiên tử ngày đêm chìm trong nước biển, ngoại trừ luyện tập bơi lội còn thuận lợi đánh bắt cá, không những nâng cao trình độ, mà còn đảm bảo vệ lượng thực vật cung cấp cho họ khi quay về. Chương Dật Lội đã đốt nấu xong những món đồ gốm, có đủ hủ to nhỏ, nồi chén ly... Mọi người cũng không còn cần phải phục dưới ao uống nước nữa rồi. Thuyền lão đại có kỹ thuật tạo thuyền rất cao, cộng thêm bọn họ chỉ cần tạo một con thuyền nhỏ đủ dung nạp mười người, không cần tạo thuyền lớn chính quy gì, nên tốc độ nhanh vô cùng. Sáng hôm đó, Mạnh Thiên Sở đang chuẩn bị dẫn các phiên tử ra biển luyện tập bơi lội và bắt cá, đột nhiên Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đảm nhiệm cảnh giới đồng thời chỉ lên trời cao hô to: "Lão ưng! Con bạch sắc lão ưng đó đến rồi!" Mọi người vội vã thuận theo tay hai nàng chỉ, quả nhiên, trên trời xanh mây trắng trên ngọn núi nhỏ cạnh họ, một con bạch sắc lão ưng đang từ từ bay lượn! Mạnh Thiên Sở vội nói: "Đừng nói chuyện, không được kinh động nó. Chúng ta từ từ lên trên đó, tiêu diệt nó!" Trên người các phiên tử không có ám khí, và do trên đảo không có chim, và thỏ cùng các động vật nhỏ không sợ người, trực tiếp dùng côn là có thể đánh bắt, cho nên bọn họ không chế tạo cung tên. Do đó, họ chia nhau lượm đá ở bãi biển, lén mò lên trên tiểu sơn. Con lão ưng đó vẫn bay quần trên đỉnh núi, đôi cánh to tạo ra cái bóng lớn khiến người ta cảm thấy lạnh cả người. Khi chúng phiên tử tiếp cận đỉnh núi, lão ưng dường như cảm giác được nguy hiểm gì đó, đập cảnh chuẩn bị bay vụt đi. Vu Hân Long hét to: "Đánh!" Vu Hân Long, Tô Văn, Vương Kim Hoa, Chương Dật Lôi, còn có Tiếu Chấn Bằng, Thái Thanh Xung sáu người cùng dùng đá ném mạnh về phía lão ưng. Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung võ công thường thường, khi khối đá tiếp cận lão ưng thì hết lực rơi xuống. Vu Hân Long, Tô Văn, Vương Kim Hoa và CHương Dật Lôi võ công lợi hại hơn, nên những khối đá đều mang đầy kình lục. Đặc biệt là Vu Hân Long, y càng lực đại vô cùng, tuy cự li hơi xa, nhưng bốn khối đá đều ném trúng vào ngực bụng lão ưng với lực đạo cực mạnh. Lão ưng ré một tiếng thê lên, đột nhiên bay vụt lên không, đập đôi cánh cực mạnh, rồi thân người chợt chao đi, giống như một ngôi sao băng bay xẹt xuống rừng cây dưới núi. Mạnh Thiên Sở đi ở phía sau nhìn rõ hết thảy, vội hét: "Đánh trúng rồi! Có khả năng là thụ thương rồi, mau đuổi theo! Đừng để nó chạy thoát." Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi, ngoài ra còn có thuyền lão đại theo sau, nhìn thấy tình cảnh này, hai nàng cùng vỗ tay reo lớn: "Quá tốt rồi! Đánh trúng rồi!" Trong lúc hai nàng hô, thì Vu Hân Long đã mang theo bốn phiên tử xông xuống núi, đuổi theo hướng lão ưng bay xẹt xuống rừng cây. Tiếu Chấn Bằng và phiên tử Thái Thanh Xung theo bên cạnh Mạnh Thiên Sở để chiếu ứng, do phải lo cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, họ không dám chạy quá nhanh. Chờ bọn họ đến rừng cây, đột nhiên thấy một đạo hắc ảnh từ trong rừng đập cánh bay lên. Đó là con bạch sắc lão ưng, đang cố sức bay ra ngoài biển. Cùng lúc đó, một khối đá bắn từ một góc rừng bay lên, nhắm vào đầu lão ưng, ấy chính là của Vu Hân Long. Lão ưng đó thân hình chợt trầm xuống, dễ dàng tránh qua khối đá, rồi bay vụt ra ngoài biển, mấy khối đá khác đánh đuổi theo sao, nhưng lão ưng đập mạnh cánh, khiến tất cả đều vụt qua dưới chân nó. Lão ưng càng bay càng cao, biến thành một chấm đen nhỏ, biến mất ở phương xa. Tiếp theo đó chợt nghe tiếng nói tiếc rẻ của Vu Hân Long: "Con mẹ nó, lại để cho nó chạy thoát rồi!" Tiếu Chấn Bằng vội lớn tiến gọi: "Vu dịch trưởng, mọi người mau đến đây. Mạnh đại nhân ở đây này." Lát sau, Vu Hân Long cùng các phiên tử chia nhau từ trong rừng tiến ra, vây quanh người Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Thế nào rồi?" "Thật đáng tiếc, để nó chạy rồi!" Vừa rồi ở đỉnh núi do cự li giữa họ và lão ưng khá xa, lại từ dưới ném đá lên cao, lực đạo giảm đi một phần lớn, nên dù là cao thủ có võ công hạng khá những không thể ném chết lão ưng. Lão ưng rơi xuống rừng, lấy lại sức, sau đó đào tẩu dễ dàng. Vương Kim Hoa nói: "Đúng a, nếu chúng ta chuẩn bị cung tên thì hay quá." Chương Dật Lôi nói; "Cự li xa như vậy, cho dù có cung tên cũng chưa chắc là làm nó bị thương." Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: "Có cung tên dù sao cũng hay hơn, chúng ta hãy chuẩn bị cung tên đi, lần sau phải chờ nó vào tầm rồi hẳn bắn, nhất cử thành công, không thể được để thất thủ nữa." Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng cùng mọi người đều khom người lĩnh mệnh. Thái Thanh Xung nhìn xung quanh, hỏi: "Tô Văn đâu?" Vu Hân Long quét mắt nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: đúng a, Tô Văn sao lại không đến?" Lòng Mạnh Thiên Sở trầm hẳn lại, vội bảo: "Không xong! Có thể xảy ra chuyện rồi, mau đi sưu tầm!" Vu Hân Long và mọi người đều cầm binh khí hoặc cầm đá trở lại rừng tìm. Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung tay cầm binh khí đứng quanh Mạnh Thiên Sở mắt cảnh giác nhìn xung quanh, cận thận cảnh giới. Qua một lúc, trong rừng cây có tiếng của Vu Hân Long kêu lênh: "Mạnh đại nhân, không xong rồi, Tử Văn chết rồi!" Mạnh Thiên Sở vội chạy về phía có âm thanh, khi đến nơi thì thấy Vu Hân Long đang ngồi cạnh một thi thể, đang kiểm tra. Vương Kim Hoa và Chương Dật Lôi lo là phá hỏng hiện trường, nên đứng xa xa không tiếp cận. Mạnh Thiên Sở đến cạnh thi thể, thấy đó là phiên tử Tô Văn đang úp người dưới đất, ở gần đầu có một vũng máu. Vu Hân Long đứng dậy, nói với Mạnh Thiên Sở: "Tô Văn chết rồi, khẳng định là vừa rồi phân tán tìm kiếm, bị con lão ưng đó mổ xuyên não chết rồi." "Rốt cuộc là chuyện ra sao?" "Ti chức mang theo 4 người họ xông xuốn gnúi, ở chỗ lão ưng rơi xuống không tìm thấy gì, quyết định phân tán sưu tầm. Lão ưng khẳng định là nấp chỗ nào đó trong rừng, đột nhiên tập kích Tô Văn, sau đó mang thương đào tẩu rồi." Mạnh Thiên Sở nhìn sâu vào mắt Vu Hân Long, gật gật đầu, cúi xuống kiểm tra tử tế thi thể. Tô Văn y phục hoàn chỉnh, không có dấu vết đánh đấu, ở đỉnh đầu có một cái lổ, cũng chết giống như Phương Lãng, Từ Tiểu Bân, đó là một vết thương hình tam giác, não tương trong vết thương bị khuyết tổn một phần, chết ngay lập tức. Mạnh Thiên Sở kiểm tra phần đỉnh đầu có vết thương của Tô Văn xong, không nói gì, bắt đầu kiểm tra tử tế mặt đất xung quanh. Kiểm tra hoàn tất, đầu mi hắn nhíu tít lại, nói: "Lão ưng này thật giảo hoạt, nấp đi rồi đột nhiên tập kích, xem ra như vậy khả năng nó bị thương là giả vờ, cố ý làm như vậy để dẫn dụ chúng ta tiến vào rừng, nhân cơ hội các người phân tấn tìm kiếm thì đột nhiên phát động công kích." Phi Yến khẩn trương nói: "Lão ưng này giảo hoạt như vậy, lại còn bày ra cái bẫy, nếu là ưng thường thì không làm được, khẳng định là oan hồn của người đó biến huyễn ra rồi!" Hạ Phượng Nghi nhéo nàng một cái, khẽ bảo: "Đừng nói loạn, sẽ ảnh hưởng phán đoán của thiếu gia các em." "Dạ...!" Phi Yến đáp ứng, thần tình khẩn trương nhìn chung quanh, sợ lão ưng đó đi rồi quay trở lại. Vu Han Long càng khẩn trương hơn, ngẫm nghĩ xong nói: Mạnh đại nhân nói có lý, theo lý mà nói, mấy khối đá đó của chúng tôi khi lực ném bị suy yếu, không thể đương trường đánh chết con súc sinh này, khi đánh lên thanh âm nghe cũng mạnh, nhưng sao con súc sinh này bay đi rồi mà còn dễ dàng tránh né khối đá của tôi vậy, dường như là không có thụ thương gì. Tôi lúc đó còn có chút nghi hoặc, nhưng hiện giờ nghe Mạnh đại nhân nói rồi mới biết, thì ra là con súc sinh này cố ý giả đò thụ thương, làm đánh lạc hướng chúng ta, chờ chúng ta phân tán ra tìm kiếm thì đột nhiên đánh lén! Nó thật là còn giảo hoạt hơn người!" Mạnh Thiên Sở nói: "Hiện chúng ta đang đối diện với còn mãnh cầm còn giảo hoạt hơn người. Con khốn này đến đi không tiếng động, đánh một cái là chết, chúng ta cần phải cẩn thận gấp bội, từ rày về sau không được đơn độc hành động, lập tức tạo cung tên phòng thân!" Mọi phiên tử đồng thanh đáp ứng. Kỳ thần nói là chúng phiên tử, nhưng chỉ có Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng, Vương Kim Hoa, Chương Dật Lôi và Thái Thanh Xung năm người. Ba người khác đã trước sau bị đục thủng não chết rồi. Cùng ngày, thuyền lão đại dừng lại chuyện làm thuyền, bắt đầu chế tạo cung tên, những người khác trợ giúp. Do không có lò sắt, nên đầu tên chỉ dùng trúc vót nhọn chế ra, trình độ sác bén kém hẳn. Cung tên nhanh chóng được làm xong, các phiên tử mỗi người một cây. Do khác với các cung tên thường, cần phải làm quen, nên trưa hôm đó ngoại trừ thuyền lão đại mang Vương Kim Hoa tiếp tục tạo thuyền, những người khác đều luyện tập bắn tên. Mạnh Thiên Sở không luyện. Hắn chuyên tâm dùng đồng mâu đánh cá, kinh qua thực tiễn đánh cá một thời gian, kỹ thuật đâm mâu của hắn thành thục hẳn, gần như mười lần thì có chính lần trúng. Chỉ có điều, cá không ngừng bị bắt, chúng bắt đầu biết con người là nguy hiểm rồi, cho nên rất hiếm khi bơi đến Mạnh Thiên Sở. Rất may là thuyền lớn sắp sửa làm xong, món đồ gốm chứa nước cũng gần hoàn thành. Tiếp theo đó mấy ngày, bạch sắc lão ưng gần như đã tiêu biến không còn dấu vết. Cuối cùng thì thuyền lớn cũng tạo xong, lớn hơn thuyền tam bản của Mạnh Thiên Sở dùng để chạy trốn một chút, ở giữa có cột buồm và cây ngang, dùng buồm cũ làm buồm nhỏ hơn treo lên. Ngoài ra, họ còn làm thêm mui thuyền để tránh mưa cho tiện. Đương nhiên, do công cụ không hợp, nên mọi thứ đều rất thô. Phía dưới thuyền đều lót hết gỗ tròn, sau khi bỏ giàn giáo chống đỡ, thuyền lớn theo các cây gỗ tròn này từ từ chạy ra ngoài biển. Trước hết họ cột thuyền ở bờ biển, bên trong để đá bằng với thể trọng của họ, sau đó quan sát tình huống thấm nước vào. Do tay nghề của thuyền lão đại không tệ, nên quan sát cả ngày mà thuyền chẳng thấmbao nhiêu nước, đột khích tốt vô cùng. Mọi người đều cao hứng, Mạnh Thiên Sở lập tức quyết định ngày hôm sau xuất phát. Đêm đó, trong sơn động, hai cô gái trần trụi thâm mình nằm gọn trong lòng Mạnh Thiên Sở. Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân, cảm ơn cho trận gió mưa ấy mà chúng ta mới trở thành chồng vợ chân chính." "Đúng a, cái này gọi là nhân họa mà được phúc. Sau khi trải qua trường mưa gió này, ta được hai nàng, ta cảm thấy mãn nguyện rồi." Phi Yến nhỏm người dậy, phục trên người Mạnh Thiên Sở, cười hi hi hỏi: "Thiếu gia nói có thật không đó?" "Đương nhiên là thật, có hai mỹ nữ như hai nàng, đặc biệt là nương tử như hoa như ngọc, trầm ngư lạc nhạn của ta, còn có tiểu nha đầu cổ quái linh tinh em, hai người lại chiều chuộng và biết điều, ngoan ngoãn hòa thuận như vậy, to còn có gì không mãn nguyện nữa chứ." "Hi hi hi, như vậy thì hay, nhưng mà..." Phi Yến nghiên đầu, rắn mắc nhìn Mạnh Thiên Sở, "Vậy Tả Giai Âm cô nương thì sao?" Mạnh Thiên Sở hơi ngẩn người, đúng a, đoạn thời gian này ở trên cô đảo cùng hai nang vui vầy cá nước hài hòa như vậy, cộng thêm một loạt vụ hung sát khiến tinh thần con người khẩn trương cao độ, hắn đã quên đi Tả Giai Âm. Hiện giờ khi Phi Yến đề cập tới, gương mặt tiếu lệ của Tả Giai Âm, tính cách đáng yêu, phogn phạm rắn rỏi anh tư đột nhiên hiện về trong đầu hắn. Phi Yến hôn vào má Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, Phi Yến nhìn ra rồi, Tả cô nương đó đối với người một phiến si tâm, trở về rồi người định thế nào?" "Hắc hắc, em thấy thế nào?" Mạnh Thiên Sở nhất thời không biết đối đáp làm sao, đành lấy tiến làm thối. "Em? Em chỉ là một nô tì..., không, hi hi, chỉ là một tiểu thiếp của thiếu gia người, em đâu có quyền có ý kiến gì đâu. Chuyện này phải tùy thiếu gia và mợ quyết định!" "Đúng là ranh quỷ!" Mạnh Thiên Sở yêu thương véo một cái vào gò vú nhọn hoắc của nàng, quay sang hỏi Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh: "Nương tử, nàng thấy sao?"